Quyển 5 - Chương 132: Không Người Biết Hiểu

“Người chơi, sao ngài dễ bị lừa như vậy hả?” Tinh linh hướng dẫn vô cùng đau đớn.


“Nhìn tôi giống người có thể bị lừa đi chỉ bằng một bữa ăn lắm à?” Nhậm Dật Phi ôm mặt, lười biếng đáp, “Chẳng qua là nhìn thấy anh ta vất vả thăm dò sở thích tôi nên không nỡ không cho anh ta mặt mũi, đi một chuyến này thôi.”
“Đương nhiên, thức ăn không ngon thì tôi về trở mặt.”


Hai người nói thêm vài câu hẹn giờ ăn. Sau khi tắt giao diện liên lạc, Nhậm Dật Phi mới phát hiện mình đã lãng phí mười lăm phút. Thời gian trôi qua thanh thật.
“Phía dưới còn phần thưởng gì khác không?” Không có thì hắn sẽ đóng giao diện phần thưởng.
“Không… Khoan đã!”


“Hả?” Nhậm Dật Phi nhìn sang.
Nếu tinh linh hướng dẫn có thân thể, chắc chắn bây giờ nó đã nhảy dựng lên: “Người chơi, ngài tiến vào Quần Tinh Bảng! Mới tham gia trò chơi hơn một tháng mà ngài đã tiến vào Quần Tinh Bảng rồi này!”


Salman mất một năm để tiến vào Quần Tinh Bảng, ngụy trang giả đại danh đỉnh đỉnh Niên Thiên Hỉ mất gần hai năm, ngay cả những người chơi được công nhận là có thiên phú cao cũng phải bỏ ra tám tháng lăn lộn, thậm chí còn lâu hơn.


“Người chơi, rốt cuộc ngài là thần tiên phương nào?!” Tinh linh hướng dẫn kích động, trái tim máy móc của nó đều suýt nứt vỡ.
Nhậm Dật Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vào Quần Tinh Bảng có phúc lợi đặc biệt nào không?”
“Không, không có ạ.” Như vậy còn chưa đủ vinh dự hả?


available on google playdownload on app store


Cuối cùng cũng chỉ có vinh dự, Nhậm Dật Phi lắc đầu: Không có phần thưởng gì thực tế, cho chút tiền cũng không?” Hắn quay đầu kiểm tr.a số dư, phát hiện tiền nhiều lên không ít, có lẽ bốn năm ngày này đã có người nhìn thấy video hắn.


Cộng với mười nghìn sò trắng vừa vào túi, Nhậm Dật Phi có thể mua hết phần đất còn lại của cánh đồng hoang vu. Hắn không hề do dự nửa giây, nháy mắt bấm xác nhận mua sắm.


220 nghìn sò trắng bay mất trong một nốt nhạc, số dư giảm xuống bốn chữ số, Nhậm Dật Phi lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Rốt cuộc nơi này đều đã thuộc về hắn. Nhậm Dật Phi không cần lo những kẻ có mắt như mù mò đến trêu chọc mình.


“Xuân nở trăm hoa thu trăng vàng. Hạ sen xanh mát đông giăng tuyết, mùa nào cũng đẹp.”
Hắn có thể ở đây sống tự do tự tại theo ý muốn bản thân, không bị ràng buộc bởi quy tắc và yêu cầu xã hội gì hết.


“Đúng rồi, tôi nghe nói quỷ bài mà người chơi khác thả ra cũng sinh hoạt bình thường được?” Đột nhiên Nhậm Dật Phi nhớ tới chuyện này.


Hắn luôn cho rằng để quỷ bài đóng băng trong thẻ bài khá ổn, giống như để bọn họ ngủ đông. Nhưng nếu nhiều người chơi đã có sở thích nuôi dưỡng quỷ bài, vậy có nghĩa quỷ bài cũng cần sinh hoạt theo ý mình?


Giả sử là thế thật, Nhậm Dật Phi sẽ cân nhắc việc thu mua một thị trấn nhỏ trên cánh đồng hoang vu. Bọn họ có thể thoải mái thiết kế nhà ở theo sở thích và thói quen, có thể kết bạn với nhau, thậm chí còn có thể lập gia đình.
Chỉ cần đừng tìm hắn giảng hòa giúp thì thế nào cũng được.


“Được ạ, nhưng ngài muốn thu xếp chỗ ở cho quỷ bài thật hả?” Tinh linh hướng dẫn lập tức có tinh thần, nó đã chướng mắt gian phòng xi măng của ký chủ nó từ lâu, nếu bây giờ thừa dịp xây một cái trang viên hoặc…


“Thu xếp chỗ ở làm gì? Đưa tiền cho bọn họ rồi để bọn họ tùy ý chọn nơi nào đó xây nhà không được à?” Nhậm Dật Phi hơi ngạc nhiên. Không phải chứ, chẳng lẽ người chơi phải chịu trách nhiệm chăm lo mấy chuyện quần áo ngủ nghỉ sinh hoạt thường ngày của quỷ bài mình nữa?


Nghĩ đến cuộc sống bản thân còn lo chưa xong, ảnh đế Nhậm Dật Phi có chút chùn bước.
Tinh linh hướng dẫn hiểu ngay ý tứ ký chủ nó. Vậy mà ngài ấy muốn quăng quỷ bài ra ngoài tự mình mưu sinh? Chiếc chủ nhân này đúng là quá lười biếng.


Để quỷ bài tự do xây nhà rồi lo liệu sinh hoạt à? Tinh linh hướng dẫn cân nhắc phần trăm cảm tình của đám quỷ bài với ký chủ nó, hơi do dự: Chắc là được nhỉ?


“Cái khác đều ổn, nhưng nữ thần Tinh Quang phải làm sao bây giờ?” Nữ thần Tinh Quang vốn là một con thuyền lớn, trong khi nơi này lại là cánh đồng hoang vu.
Nhậm Dật Phi cũng im lặng suy nghĩ, một lát sau hắn mới mở miệng: “Cậu lấy bản đồ cho tôi xem.”
Tinh linh hướng dẫn lấy bản đồ ra rồi phóng to vị trí khu Đông Tinh.


Khu Đông Tinh là một lục địa hoàn chỉnh, nối liền với Vô Vọng Hải. Cánh đồng hoang vu mà tinh linh hướng dẫn khoanh lại trên bản đồ chỉ nhỏ xíu bằng hạt đậu, nó vẫn nằm ở vùng nội địa, không sát biển.
Thật phiền toái, không lẽ hắn phải mua đất một đường đến tận bãi biển rồi mua thêm bờ biển?


“Mất bao lâu để mua đây?” Nhậm Dật Phi không khỏi phát sầu.


Tinh linh hướng dẫn không hiểu vì sao ký chủ nó rầu rĩ, có điều nó vẫn tìm phương pháp tối ưu nhất cho hắn, bắt đầu tranh công: “Người chơi, tôi vừa hỏi ý kiến hệ thống chủ, chính phủ nói rằng có thể dời cánh đồng hoang vu đi, nhưng mà phải mất phí dịch chuyển.”


“Dời đi?” Nhậm Dật Phi tưởng mình nghe nhầm, dọn cả cánh đồng hoang vu ra biển?
“Dạ, phí dịch chuyển là ba mươi nghìn. Ngài dời cánh đồng hoang vu đến một nơi ven biển rồi biến thành vùng đồng bằng, sau đó mua thêm bờ biển nữa là đủ.”


Sau này ký chủ nó có thể vừa hưởng thụ vẻ đẹp hoang dại ở cánh đồng hoang vu, vừa có thể đi dạo ven biển.
Chỉ cần có tiền, người chơi muốn làm gì cũng được.


Nhậm Dật Phi lập tức động tâm, hắn nhìn số dư hiện tại của mình: “Đợi thêm một thời gian nữa vậy.” Mới mua đất, chủ đất còn không có miếng ăn nè.
Lúc sau, ngoại trừ nữ thần Tinh Quang thì tất cả quỷ bài đều được thả ra ngoài.


“Chuyện là thế đó.” Nhậm Dật Phi nói lại vấn đề với đám quỷ bài thêm lần nữa. Hắn cho bọn họ một số tiền, bọn họ tùy ý tìm một nơi yêu thích trên mảnh đất này, sau đó tự mình xây nhà, thiết kế phòng ốc vân vân.


Dù sao Nhậm Dật Phi chỉ phụ trách việc tiền nong, thứ còn lại hắn không quan tâm đến.
“Như thế không tồi. Trước đây ta từng trồng rau cỏ, nuôi gà vịt, bận rộn cả ngày đều thấy vui. Bây giờ chuyện gì cũng không cần làm, cuộc sống liền vô vị.” Xuân Chi bà bà đã biết mình nên xây nhà thế nào.


Bà dự định sẽ xây một trang trại nhỏ, nuôi một ít gà vịt và một con heo con, hậu viện trồng hai cái vườn rau. Đợi nuôi gà vịt tròn béo, có thể làm chút thức ăn, bà cũng tiện đưa sang cho Nhậm Dật Phi.
“Chỗ đó.” Hạc Quy là người thứ hai chọn chỗ, nơi nó chọn là một rừng cây.


Bản thể Hạc Quy được xem như yêu linh bán thực vật, trước giờ nó luôn gần gũi với quần thể thực vật nên chọn rừng cây nhỏ không có gì kỳ quái.


“Con muốn một cái cây thật lớn!” Hạc Quy đưa ra yêu cầu thứ hai, tinh linh hướng dẫn thuận tiện thả ra một đám thụ linh ngàn năm cho nó xem xét, giá khởi điểm mười vạn. 
Nhậm Dật Phi cân nhắc rồi gật đầu: “Nhưng phải đợi vài ngày nữa nha.”


Nhóc con mũm mĩm mặc áo yếm cực kỳ giống Hạc Quân phiên bản nhỏ, nhưng Nhậm Dật Phi sẽ không vì thế mà thiên vị nó.
Hạc Quân là Hạc Quân, Hạc Quy là Hạc Quy, bọn họ không cùng một người, đương nhiên không thể so sánh.


Còn về chuyện “chăm sóc giùm con bạn” thì thôi, bỏ đi, hắn sẽ không nuôi con nít đâu.


Hai người cuối cùng là pháp sư rối gỗ và Đọa Thiên Sứ. Đọa Thiên Sứ rất dễ nói chuyện, hắn chỉ hy vọng xây một căn nhà dưới thành phố ngầm. Nhiều năm không thấy mặt trời, đột nhiên hôm nay sống ở nơi ánh sáng chói mắt nên có chút không quen.


Pháp sư rối gỗ đưa ra đề nghị không quá an phận. Hắn muốn ở sát vách gian phòng xi măng của Nhậm Dật Phi, kết quả bị Nhậm Dật Phi đưa thẳng tới rìa cánh đồng. 


“Được rồi, mấy hôm nữa có tiền rồi tôi lại đưa mọi người thêm.” Nhậm Dật Phi tỏ vẻ chính mình sẽ đối xử bình đẳng, nhóm quỷ bài ai về nhà nấy. Bọn họ cũng nhìn ra Nhậm Dật Phi thuộc kiểu người không thích lo toan mọi việc.


Sau khi mọi người rời đi, Nhậm Dật Phi ngồi trước sân, lần đầu tiên tự hỏi có nên tuyển trợ lý hay quản gia gì không.
Nếu hắn chỉ có một mình thì đương nhiên không quá cần thiết. Có điều, sau này quỷ bài sẽ ngày càng nhiều hơn, Nhậm Dật Phi vẫn cần quy định rõ ràng.


“Người chơi, ngài có định xem xét chuyện video thông quan không ạ?” Tinh linh hướng dẫn rất mong đợi. Nó gấp không chờ nổi, muốn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của đám người chơi ngoài kia.


Nhưng mà ký chủ nó chỉ thờ ơ lắc đầu: “Lấy cho tôi hai cái bánh mì kẹp thịt bò, khoai tây nghiền và salad rau củ, đúng rồi, loại bánh mì thịt bò hai tầng ấy, thêm tương, không cần thêm dưa chua.”
Tinh linh hướng dẫn: “Dạ?”


Trong khi Nhậm Dật Phi đang bận hưởng thụ thịt bò mỹ vị thì ở Hoang Vu Chi Giác lúc này, mọi người đang điên cuồng vì hắn.


Quần Tinh Bảng đã hơn nửa tháng không có bất kỳ động tĩnh gì, đột nhiên hôm nay có người chơi mới nhảy cóc, vị trí gần nhất là thứ 79. Nhiều người đang nhìn chằm chằm danh sách Quần Tinh Bảng đều muốn phát điên.


“Ai vậy? Thỏ Đen? Chưa nghe nói bao giờ!” Đám người chơi lâu năm không khỏi cảm thấy kỳ quái. Không nghe ai báo trước một tiếng, tảng đá này từ đâu chui ra?


Bởi vì chỉ có danh sách một trăm người đầu tiên là công khai, xếp hạng cá nhân mỗi người sau một trăm người thì một mình người đó biết. Đương nhiên bọn họ không biết chuyện lúc trước Thỏ Đen đã bám gần sát xếp hạng thứ một trăm.


Hơn nữa Thỏ Đen vừa đến Hoang Vu Chi Giác chưa đầy hai tháng, ngoại trừ một số tin tức đặc biệt bị tung ra thì người chơi lâu năm khác thật sự không rõ.


Những người chơi lâu năm này chỉ vào phó bản cấp cao nhặt của hời, bọn họ không quan tâm phó bản cấp trung và cấp thấp, bởi vậy mới không biết Thỏ Đen vừa nổi danh của trường phái ngụy trang. Bây giờ bọn họ bị đối phương vượt mặt thì mới phát hiện vấn đề, vội chạy đi tr.a hỏi chuyện gì xảy ra.


Đột nhiên nhảy lên không chút tiếng động, đây là thứ vận cứt chó gì?
Có điều không tr.a thì thôi, bọn họ vừa tra, suýt chút nữa liền nhảy dựng khỏi giường: “Tiến vào trò chơi một tháng trước? Đứa nào đùa đấy? Đùa đếch buồn cười chút nào.”


Nhưng sự thật vốn là như vậy. Cái tên Thỏ Đen xuất hiện trên Tiềm Tinh Bảng, nửa tháng trước xếp hạng 157. Vị trí đối phương không cao không thấp, không đến mức khiến người ta coi trọng, cũng không đến mức làm người khác xem thường.


Có điều hắn đã hoàn thành nhiệm vụ tiến vào Quần Tinh Bảng trong vòng một tháng rưỡi. Chuyện này không có khả năng xảy ra.
Tư liệu hiện thực của Thỏ Đen không nhiều, cách tốt nhất chính là xem video thông quan phó bản.


Hiện tại Thỏ Đen chỉ có hai video thông quan ít ỏi đáng thương. Nhưng nghĩ đến thời gian đối phương tiến vào trò chơi, bọn họ cảm thấy khá hợp lý. Trong số các phó bản, xác suất một nửa phó bản là qua màn thành công, đừng có không an phận hiểu không?


Đám người chơi lâu năm bắt đầu xem video nghiêm túc.
“Hả… Gì? …Đù má!” Đầu gối hơi ngứa rồi nha.


“Vậy mà hắn là ngụy trang giả?” Bọn họ xấu hổ động tâm, “Hắn có đồng đội cố định không nhỉ? Có muốn nạp phi tần vào hậu cung không? Nơi này có thể thoải mái chuyện giới tính phi tần.”
Đủ loại tin nhắn tự giới thiệu lý lịch làm quen được gửi đến hòm thư Thỏ Đen trong chớp mắt.


Mặt mũi? Mạng sống đi trước mặt mũi hiểu chưa? Phải vứt hết mặt mũi mới sống được.
Salman đã sớm biết, một khi người chơi ở Hoang Vu Chi Giác truy tinh, bọn họ sẽ cực kỳ điên cuồng cố chấp, có điều hắn không nghĩ lại đến mức này.


Thời gian Thỏ Đen tiến vào Quần Tinh Bảng chưa đầy một giờ, lượt xem hai video đầu tiên của hắn đã muốn bùng nổ.
Nhấp vào xem, bỏ tiền bình luận tung hoa tung bông, tải xuống, thậm chí còn có rất nhiều người tặng thưởng.


Quà tặng rơi xuống như mưa, lượt xem rất nhanh đã tăng lên ba chữ số. Chưa đến một giờ nữa, 100 nghìn tới tay Nhậm Dật Phi.
Hắn nhìn thấy trong số đó có không ít fans cuồng trước kia của Niên Thiên Hỉ, bọn họ gào khóc chúc mừng tân chủ tiến vào Quần Tinh Bảng.


Rất thực tế: “Tôi chỉ theo đuổi đệ nhất ngụy trang giả, còn người đó là ai thì không quan trọng.” Những lời này quả thật đang miêu tả bọn họ.


Niên Thiên Hỉ đã đúng khi xem Thỏ Đen là kẻ thù không đội trời chung. Sau khi Thỏ Đen chen chân vào hàng ngũ người chơi Quần Tinh Bảng, tài nguyên của Niên Thiên Hỉ đã trôi đi hơn một phần ba.
Đó là khi Thỏ Đen còn chưa tung ra video thông quan “Cô Đảo” và “Không Người Biết Hiểu”.


“Cẩn thận hắn chó cùng rứt giậu.”
“Ui.” Nhậm Dật Phi đang mắc nghẹn vì ăn bánh mì kẹp thịt bò, hắn vội vàng uống một ngụm nước lớn mới kìm được cơn ngứa ở cổ họng.
Vừa rồi đột nhiên rất muốn hắt hơi, không biết là ai mới nhớ nhung hắn.


Tin nhắn người lạ gửi đến đều nằm trong mục thư rác, hai người duy nhất liên lạc được thì không nhắn tin. A Kim không muốn quấy rầy cây hái ra tiền của phòng làm việc, Salman lại nghĩ A Phi đang bận nghỉ ngơi nên cũng không làm phiền.


Thế giới Nhậm Dật Phi an an tĩnh tĩnh, xung quanh chỉ có cánh đồng hoang vu mênh mông vô tận và các loài động vật bí ẩn sinh sống.
Hiện tại cánh đồng hoang vu lạnh hơn so với hồi Nhậm Dật Phi mới đến. Hắn để chút thức ăn dự trữ mùa đông cho lũ chim chóc, chính mình thì ngáp một cái, sau đó về phòng ngủ.


Thói hư ăn xong liền ngủ thành quen, chẳng trách Nhậm Dật Phi còn trẻ đã bị viêm dạ dày.


Nhắm mắt lại, hắn xuất hiện trong thế giới tinh thần. Quỷ đầu bạc lười biếng nằm trên mặt đất, gác chân, tay cầm một quyển sách mới, đúng là sách của Tinh Hồng Nữ Vu: “Cố chấp thật đó, tình nguyện lặp đi lặp lại tuyệt vọng hết lần này đến lần khác chỉ vì một lời tiên đoán không biết có tồn tại hay không. Bảo sao cậu lại vì hắn mà giải khóa phong ấn.”


Nhậm Dật Phi đi tới rồi ngồi xuống: “Đến rồi à?”
“Sắc dục nói rằng sau này cuộc sống cậu sẽ xuất hiện một người đặc biệt.”
“Vớ va vớ vẩn.” Nhậm Dật Phi rút lấy cuốn sách trên tay hắn, tiễn khách, “Cậu cút được rồi đó.”


“Đừng có thẹn quá thành giận mà, tự lừa mình dối người không tốt đâu. Tôi chờ cậu vả mặt vào một ngày không xa, hôm đó nhớ gọi tôi ra xem kịch.”
“Cút.”


Tinh linh hướng dẫn nhìn ký chủ nhắm mắt ngủ liền một giây, nhẹ nhàng tắt màn hình. Mặc dù bình thường ký chủ nó luôn biểu hiện hạ bút thành văn là qua phó bản, nhưng tinh linh hướng dẫn không phải hệ thống ngu ngốc. Nó biết phía sau tất cả những kỳ tích kia, ký chủ nó đã phải trả giá bằng vất vả nỗ lực mà không người hay biết.


“Ngài vất vả rồi, nghỉ ngơi thật tốt nhé.” 
Tinh linh hướng dẫn muốn tìm đám đồng nghiệp khoe khoang ký chủ thần tiên nhà mình, mê vl ha ha ha ha!
___






Truyện liên quan