Quyển 5 - Chương 133: Không Người Biết Hiểu
“Hả?” Ngủ một giấc tinh thần sảng khoái, có thể bắt đầu một ngày mới nắng tươi. Nhậm Dật Phi vừa đánh răng vừa mở giao diện video ra nhìn. Tinh linh hướng dẫn đột nhiên tung lên hiệu ứng đặc biệt, mưa quà tặng ào ào bao phủ hắn.
Nhậm Dật Phi cầm bàn chải đánh răng, miệng dính đầy bọt bong bóng, vẻ mặt hơi kinh hãi: Chuyện gì vậy?
“Có phải ngài đang cảm động lắm đúng không? Cảm giác bị tiền đè nặng á!” Tinh linh hướng dẫn tràn đầy đắc ý, anh chị em đồng nghiệp nó đều nói người chơi thích nhất cảm giác chìm ngập trong đống tiền!
Nhậm Dật Phi:…
Chắc tôi đánh ch.ết cậu quá.
Nhậm Dật Phi đánh răng rửa mặt, sau đó còn sẵn tiện gội đầu, xong xuôi hắn mới có thời gian cầm màn hình trắng xem kỹ.
Hóa ra thứ vừa ập xuống như mưa chính là quà tặng từ video trước.
Một, mười, trăm, nghìn, mười nghìn… Tất cả đều chuyển thành sò trắng, trực tiếp rơi vào túi Nhậm Dật Phi, bây giờ hắn có thể mua được một cánh đồng hoang vu nữa luôn.
Đương nhiên Nhậm Dật Phi không định làm vậy. Hắn không muốn trở thành thương nhân bất động sản gì đấy.
Hơn nữa, làm bất động sản ở Hoang Vu Chi Giác hoàn toàn không có tương lai. Bên này vừa mới thân thiện trao nhà bán đất thì người bên kia đã ch.ết cả rồi, thậm chí chính phủ cũng rớt nước mắt kiếm được mấy trăm nghìn sò trắng từ chi phí nhà ở.
Nhậm Dật Phi đưa cho mỗi quỷ bài đủ tiền để bọn họ tự do sinh hoạt theo kiểu mình thích.
Vì vậy, một ngôi nhà có gác nhỏ điển hình ở nông thôn dựng trên nương rẫy, bên cạnh rừng cây có một gốc cây bạch quả ngàn năm mọc lên, ngoài ra còn có một tòa lâu đài xây bằng vật liệu chống hấp thụ nhiệt độ ánh sáng, tối đến mức không nhìn thấy mặt trời và một xưởng con rối tạo hình vặn vẹo.
“Hiện tại chỉ còn nữ thần Tinh Quang là chưa có nơi ở, không thể bên nặng bên nhẹ.” Nhậm Dật Phi bắt đầu suy xét việc di dời chỗ ở.
Khi nào chuyển, chuyển tới đâu, hắn đều phải cân nhắc. Có điều sau khi xem bản đồ một hồi, Nhậm Dật Phi vẫn không tìm được địa điểm thích hợp.
“Chắc phải tìm trợ lý hoặc quản gia, tôi thật sự không am hiểu mấy việc này.” Không là hói đầu tui hết.
“Leng keng. Ngài có một tin nhắn từ bạn tốt.”
“Salman à?” Hắn mở giao diện, người nhắn là A Kim.
Cô nói video “Cô Đảo” đã được biên tập hoàn chỉnh, hắn rảnh lúc nào thì ghé qua xem thử lúc đó.
Mặt khác, bởi vì video từ Thỏ Đen đã mang cho phòng làm việc rất nhiều đơn hàng, A Kim liền hứa hẹn sẽ không thu thêm khoản phí phụ gì với Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi không thiếu chút tiền này nhưng nếu đối phương muốn, hắn cũng không ngăn cản. Nói chung thu nhập hiện tại của phòng làm việc đã đủ để bọn họ sinh sống.
Dù sao người ở Hoang Vu Chi Giác không có tiền thật sẽ không làm bộ chính mình có tiền.
“Nắng về chiều sắp tàn, lạnh quá đi.” Nhậm Dật Phi quấn chặt quần áo.
Sáng nay sau khi ăn sáng, hắn phải đứng dậy chạy bộ vận động. Mấy ngày này Nhậm Dật Phi tự thấy mình quá phế, không nằm thì cũng ngồi, dường như chút cơ bụng đáng thương đang dần biến mất. Chẳng trách hắn vào phó bản lại bị người ta áp đảo dễ dàng, không thể động đậy.
Quả là sỉ nhục.
Nhậm Dật Phi quyết định chăm chỉ vận động, rèn luyện cơ tay, huyết tẩy ô danh.
Gần giữa trưa, Salman gửi tin nhắn đến. Đối phương tỏ vẻ mình đã đặt trước chỗ. Nhậm Dật Phi rảnh hôm nào trong ba ngày này thì đều có thể đi.
“Tối nay được không?” Hắn ăn chán thức ăn trên cửa hàng hệ thống từ lâu, đương nhiên muốn thay đổi khẩu vị. Đời người có mỗi hai chữ ăn uống, ngay cả thức ăn ngon mà cũng không có thì cuộc sống còn ý nghĩa gì?
“Được, hẹn tối nay.” Salman nhanh chóng gửi địa chỉ và thời gian gặp mặt.
Gian nhà gỗ nhỏ thoáng đung đưa vì người nào đó vui sướng nhảy tới nhảy lùi, tinh linh hướng dẫn của Salman lập tức đen mặt: “Có cần tôi nhắc cho ngài nhớ đây là nhà gỗ không, hỡi người chơi yêu dấu? Một khi nhà gỗ sập, ẩn nấp thất bại thì chủ nhân nơi này sẽ phát hiện kẻ nhập cư trái phép là ngài rất nhanh.”
Người ta chỉ mới đồng ý dùng bữa, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng đêm nay ký chủ nó đã có thể tiến vào giai đoạn vợ chồng già, kích động cái con khỉ gì?
Mùa xuân chưa tới mà loài người đã bắt đầu thời kỳ động dụ… Beep, loài người đúng là động vật một năm bốn mùa không biết tiết chế.
“Khụ.” Suýt chút nữa Salman đã nhảy lên khiêu vũ một đoạn. Hắn vội vàng bình tĩnh trong một giây rồi ngồi xuống, đeo mắt kính lên, trở về bộ dáng ưu tú ôn hòa lừa người ch.ết.
Mọi thứ trên đảo Nguyệt Trân Châu đã được sắp xếp xong, nhân viên chủ chốt cũng đã tìm đầy đủ.
Salman không biết khi nào tiến vào phó bản kế tiếp, hắn muốn nắm bắt thời gian để làm những việc cần làm. Cho dù có là sự nghiệp hay tình yêu, đều không được chậm trễ.
Nghĩ đến A Phi trong trò chơi sẽ là bộ dáng người qua đường xa lạ, Salman không nhịn được nhớ tới chút ý xấu, thừa dịp em ấy duy trì hình tượng nguyên chủ mà trêu chọc một phen.
Mặc cho trêu chọc quá mức thì sẽ bị cào vô mặt.
Trước đó, Salman đã bày tỏ hy vọng bọn họ có thể tiến thêm một bước giao lưu cảm tình, chẳng hạn ăn bữa cơm, bàn chút chuyện hợp tác.
Sau khi A Phi tiến vào Quần Tinh Bảng, người theo dõi em ấy sẽ càng nhiều. Kẻ điên Kha Bắc bên kia càng liều mạng, ít nhiều gì Salman cũng cảm nhận được mối nguy trước mắt.
Lúc này hắn phải tận lực tăng khả năng cạnh tranh.
Top 30 người chơi trên Quần Tinh Bảng chưa đủ, phải là top 10 mới được. Nếu chỉ dựa vào trò chơi, Salman rất khó đạt được trong thời gian ngắn. Nhưng tạo sức ảnh hưởng ở Hoang Vu Chi Giác thì vẫn có thể.
Cho nên, thời gian sắp tới Salman quyết định tung ra trò chơi giả thuyết thứ nhất.
Đương nhiên hắn vẫn phải tiến vào phó bản. Salman cực kỳ tin tưởng thực lực Thỏ Đen, nhưng hắn càng “tin tưởng” năng lực hãm hại người khác của đám người chơi Hoang Vu Chi Giác.
Người chơi nơi này rất thích đồ sát thần linh.
Trong lúc Salman loay hoay bận việc thì Nhậm Dật Phi ra ngoài. Hắn quyết định đi xem chất lượng bản cắt nối biên tập video “Cô Đảo”. Mấy ngày không gặp, phòng làm việc Hậu Kỳ Kim Điểm vẫn là bộ dáng cũ. Chỉ có lúc Nhậm Dật Phi đi đường là gặp chút chào đón khác biệt.
“Hắn chính là Thỏ Đen?”
Đám người phía xa nhìn hắn thì thầm, đôi mắt phát sáng.
Nhưng bọn họ không dám tới gần, bởi vì theo sát sau lưng Nhậm Dật Phi là một thanh niên âm trầm, trên mặt có vết sẹo dài nguy hiểm, đúng là Boss của phó bản “Láng Giềng”. Bọn họ liếc mắt đều nhận ra ngay.
Con đường này đã được Nhậm Dật Phi mua lại, hắn hoàn toàn có quyền làm chủ, chẳng hạn như đóng cửa thả Boss.
Đừng nhìn Boss “Láng Giềng” bị ngược thê thảm trong video cắt nối mà lầm, bọn họ còn phải xem người ngược Boss là ai. Nếu đổi thành bọn họ, ha ha không giỡn nha.
A Kim biết Nhậm Dật Phi không thích bị người khác vây xem, vì vậy phòng chiếu cũng chỉ có ba người là cô, Nhậm Dật Phi và biên tập viên cắt nối.
A Kim hơi căng thẳng. Cô sợ Nhậm Dật Phi xem xong sẽ không hài lòng, thất vọng, sau đó đổi sang phòng làm việc khác.
Dù sao ngoài kia cũng có không ít phòng làm việc bị người khác ác ý thọc gậy bánh xe.
Trước đây A Kim không cần quá lo lắng, khi đó Thỏ Đen chỉ là ngôi sao mới tiềm lực mà thôi. Nhưng bây giờ không giống, hắn đã là đại lão đánh vào Quần Tinh Bảng.
Cô có thể nói đùa những chuyện thường ngày với Thỏ Đen trong Tiềm Tinh Bảng, nhưng không thể tán gẫu nhảm nhí với Thỏ Đen của Quần Tinh Bảng.
Hiện thực chính là như vậy.
A Kim có cách sinh tồn riêng mình, trong đó điều quan trọng nhất là: Tôn trọng người mạnh hơn mình, kính nể người mạnh hơn mình rất nhiều và đừng khiến bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm.
“Khá tốt.” Nhậm Dật Phi xem xong bản cắt nối biên tập, “Mạo muội hỏi một câu, ai là người làm nhạc nền? Nhạc nền không tồi, tôi cảm nhận được cảm giác nổi da gà điển hình trong phim kinh dị.”
“Là đồng nghiệp mới đến, ông ấy nói giữ tiếng giọt nước, tiếng mưa gió và tiếng nứt gãy vân vân trong video gốc mới tốt nhất. Đúng rồi, còn có một chuyện…” Bộ dáng A Kim muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Gần đây phòng làm việc chúng tôi có tuyển một vài nhân viên, trong đó có một người hình như quen biết cậu, hơn nữa đã từng hợp tác với cậu ở hiện thực. Cậu ta tự xưng là bạn tốt của cậu, cậu có muốn gặp không?”
A Kim do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra. Về chuyện lúc sau Nhậm Dật Phi có gặp hay không thì cũng không liên quan đến cô nữa.
Nhậm Dật Phi không quá hứng thú. Giới giải trí lớn vậy, đương nhiên người quen hắn rất nhiều, người hợp tác không ít. Có điều Nhậm Dật Phi vẫn hỏi: “Người nọ ở đâu? Muốn gặp mặt tôi à?”
“Phải.”
“Được thôi.”
Năm phút sau.
“Đã lâu không gặp, A Phi.” Một thanh niên nho nhã yếu đuối, gương mặt có chút tái nhợt xuất hiện trước mặt hắn.
Nhậm Dật Phi nhướng mày, không ngờ người đến là đối phương: “Đã lâu không gặp, anh vào đây từ lúc nào?”
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ vốn không thể tóm gọn trong một câu, mọi chuyện phức tạp đến mức đủ viết kịch bản cho bộ phim truyền hình máu chó dài 90 tập.
Ba ruột Nhậm Dật Phi bắt hắn gọi người này là “anh”, Nhậm Dật Phi trực tiếp tạt chén canh vào mặt ba mình, sau đó bị ông ta nhốt trong phòng tối 15 ngày. Mãi cho đến khi một bộ phim gia đình có hắn tham diễn khai máy, người trong nhà mới không thể không thả Nhậm Dật Phi đi.
Nói một cách đơn giản, đối phương là con trai người tình trong mộng của ba hắn, cũng là nguyên nhân khiến mẹ hắn phát điên.
Đều chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Nghĩ lại quá khứ, năm đó Nhậm Dật Phi chỉ là một đứa con nít bốc đồng cáu kỉnh. Hắn thổi tách hồng trà trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Người đối diện nhìn bộ dáng lãnh đạm thờ ơ của Nhậm Dật Phi, không khỏi cười thảm một tiếng: “Cho dù cậu đi nơi nào thì vẫn có thể sống tốt, trước giờ tôi luôn luôn hâm mộ cậu.”
“Hâm mộ tôi cái gì? Hâm mộ tôi không nói câu nào cũng bị ném ra giữa trời, bị mưa xối suốt đêm?” Nhậm Dật Phi đặt chén trà xuống, “Thật đáng tiếc, Hoang Vu Chi Giác quá mức tàn khốc, cảm giác không có người bảo hộ khó chịu lắm đúng không?”
Biểu tình Nhậm Dật Phi không khác nào mấy nhân vật phản diện, nếu không phải vì hắn quá đẹp, chỉ sợ lúc mỉm cười đều chỉ thấy trào phúng mỉa mai.
Hai mẹ con nhà này thú vị cực kỳ. Mẹ của gã chướng mắt ba ruột Nhậm Dật Phi, nhưng chồng mình ngoài ý muốn phá sản nhảy lầu, việc đầu tiên bà ta làm chính là tìm ba ruột hắn “hạ mình”, làm ông ta ly hôn rồi cưới bà ta.
Con trai bà ta là người này cũng chướng mắt hắn không kém, gã năm lần bảy lượt tìm cách gây chuyện sau lưng Nhậm Dật Phi. Bây giờ tiến vào Hoang Vu Chi Giác, không ngờ có thể mặt dày chạy đến trước mặt hắn cầu xin giúp đỡ.
Nhìn hắn giống người nhặt đồng nát lắm sao?
Kỳ quái nhỉ, có phải vì năm đó chính mình ra tay chưa đủ tàn nhẫn không, hay là gã thoát nạn thật, khiến gã hiểu lầm chuyện gì?
Nhậm Dật Phi nghĩ trăm lần cũng không hiểu nổi.
“Tôi đến vào ngày thứ mười sau khi cậu qua đời.” Người tới nhìn hắn, chờ đợi Nhậm Dật Phi lộ ra vẻ tò mò. Không ai là không tò mò về đám tang bản thân.
“Ồ.” Nhậm Dật Phi thờ ơ đáp một tiếng có lệ, hắn không hứng thú với chuyện hậu sự chính mình. Di sản đem quyên góp, người thân không đếm nổi một người, bạn bè còn chưa đến mấy kẻ, Nhậm Dật Phi không có gì luyến tiếc.
Thấy hắn không thèm để ý, đối phương khẽ cắn môi, đột nhiên hỏi: “Năm đó ba tự sát, mẹ và em trai tôi gặp tai nạn xe, em gái tôi tự sát ở trường, đều liên quan tới cậu đúng không?”
Trong phòng vốn có không ít nhân viên đang làm việc. Gã vừa dứt lời, đám người bốn phía lập tức dựng tai lên nghe ngóng. Lời đồn xoay quanh quá khứ Thỏ Đen rất nhiều, nhưng đều là tin vịt tung loạn, trước giờ vẫn chưa được người chứng thực.
Đương nhiên bọn họ không dám nhìn qua, càng không dám mở miệng nói chuyện. Gian phòng yên ắng không chút động tĩnh.
“Cảnh sát đã nói ông ta nhảy lầu vì phát hiện tất cả tài sản bị mẹ anh chuyển hết, khiến ông ta biến thành kẻ nghèo hèn. Hơn nữa mẹ anh muốn ly hôn, mang con trai rời khỏi cuộc đời ông ta. Hết thảy những gì ông ta trả giá đều chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ, không còn mặt mũi sống sót.”
Nói tới đây, Nhậm Dật Phi nở nụ cười chế nhạo: “Anh nghĩ gã đàn ông điên đó có thể buông tha cho mẹ anh dễ dàng ư? Tai nạn xe chính là kiệt tác của ông ta, chẳng qua em trai anh là vô tình dây vào.”
“Chuyện em gái anh lại càng đơn giản. Năm đó nó bắt nạt nữ sinh khác, khiến cô bé kia trầm cảm tự tử. Thế nên chị gái đối phương mới ra tay trả thù, để em gái anh nhận lại những thứ đã cho, có vấn đề gì chăng?”
Ác giả ác báo, không phải lẽ thường tình?
Người trước mặt Nhậm Dật Phi may mắn tránh được một kiếp, còn có thể dựa vào hoàn cảnh bán thảm để được các đại lão trong giới giải trí che chở. Cho dù gã khiến người ta chán ghét, ít ra gã không vi phạm pháp luật.
Chẳng qua nếu đối phương vội vàng đưa mặt cho hắn đánh, Nhậm Dật Phi cũng không ngại cho gã xem hiện thực thế gian trông như thế nào.
Nói đi nói lại, Nhậm Dật Phi đánh giá người kia: “Cho nên anh tìm tôi có việc? Báo thù à?”
Thanh niên hơi ngượng ngùng, song gã vẫn đứng thẳng lưng: “Cậu có thể cho tôi mượn ít tiền không? Lãi 8%, tháng sau tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Mọi người trong phòng làm việc đều sửng sốt, bọn họ tưởng mình nghe lầm.
“À.” Nhậm Dật Phi lười biếng lướt qua đối phương, nhìn sang bà chủ A Kim, “Cô mời thầy phối nhạc đến đây được không? Tôi muốn cảm ơn ông ấy một tiếng.”
Cảm ơn ông ấy vì đã viết nhạc nền phù hợp với bối cảnh như vậy.
“Được.” A Kim liếc bên cạnh, thanh niên đang đỏ bừng gương mặt lập tức bị nhân viên che miệng “mời” đi. Ngu xuẩn một cách hồn nhiên, đừng nói Thỏ Đen là người liên quan, ngay cả đám người đứng vây xem bốn phía đều thầm nghĩ nhắm mắt giả mù giả điếc.
Lúc sau, một người đàn ông trung niên có phần lo lắng thấp thỏm xuất hiện, ông chính là người chế tác nhạc nền cho video lần này.
“Xin chào.” Nhậm Dật Phi vươn tay, “Mời ngồi.”
___