Chương 92.2: Sự chuẩn bị (1.2)

Sự thật là một tội lỗi.
Tôi phải giữ cái sự thật ch.ết tiệt đó trong đầu.
“Ta không nghĩ mình có thể nói thêm với cô về chuyện này nữa vì đây là chuyện của gia tộc chúng ta.”
Tôi ra hiệu rằng tôi không muốn trả lời câu hỏi của cô ấy.


Thành thật mà nói, điều này còn tốt hơn là thẳng thừng nói dối cô ấy.
Mai Hoa Kiếm Nữ, sau khi nghe lời tôi nói, đã nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc lâu.
Tôi cũng không tránh ánh mắt của cô ấy mà nhìn lại.


Trong lúc cuộc thi nhìn chằm chằm của chúng tôi vẫn tiếp diễn, đột nhiên, Mai Hoa Kiếm Nữ nhắm mắt lại tỏ vẻ cam chịu.
“Đúng rồi... Ta xin lỗi vì đã hỏi một điều khiến ngươi đau lòng.”
“Không sao đâu. Mọi chuyện đã là quá khứ rồi."


“Cảm ơn ngươi đã hiểu. A... Ta tò mò không biết khi nào ngươi sẽ trở về gia tộc của mình."
“Ta nghĩ là chúng ta sẽ lên đường sau một hoặc hai ngày nữa.”
“Ngay cả khi giải đấu sắp bắt đầu...?"


Nhìn vào phản ứng của Mai Hoa Kiếm Nữ, tôi thấy có vẻ như cô ấy không biết về việc Cửu Nhân Hoa từ chối trở về nhà.
“Ta ban đầu định sẽ rời đi sau sự kiện, nhưng ta đang nghĩ đến việc đi sớm vì muội ấy nói rằng muội sẽ không trở về gia tộc cùng chúng ta nữa.”


Cửu Nhân Hoa đã được lệnh phải trở về gia tộc vào một thời điểm nhất định mỗi năm.
Đó là thỏa thuận mà phụ thân tôi đã thực hiện với Mai Hoa Kiếm.
Vì vậy, tôi phải mang cô ấy trở về với tôi bắt kể điều gì xảy ra


available on google playdownload on app store


Tuy nhiên, xét đến việc phụ thân đã gửi tôi đến đây trong khi ban tặng một Thiên Đan Dược.
Tôi được giao nhiệm vụ đưa cô ấy trở về và tôi đang ở vị trí mà tôi sẽ không gặp rắc rối ngay cả khi tôi nổi cơn thịnh nộ.
Những người đứng đầu trong gia tộc có lẽ sẽ để mắt đến tôi.


Và tôi có thể sẽ gặp rắc rối nếu tôi cố tình ép cô ấy quay về cùng tôi— tuy nhiên, điều đó sẽ không dẫn đến vấn đề lớn nào cả.
Ông ấy sẽ tự mình xử lý nếu ông ấy cảm thấy cần thiết.


Nếu không phải ông ta có ý định đó thì ông ta đã tự mình giải quyết chuyện này rồi.
Nếu đúng như vậy thì ông ấy không nên gửi tôi đến nơi này.
Tôi không muốn ép buộc một thiếu nữ đi cùng tôi khi rõ ràng cô ấy không muốn làm điều đó.


Tôi luôn là người duy nhất bị ép phải làm điều mà tôi không muốn làm.
Rốt cuộc, việc nắm bắt lại những thứ mà tôi đã buộc phải buông bỏ trong cuộc sống trước đây, từng thứ một, là điều mà tôi nên tự mình làm.
Mai Hoa Kiếm Nữ lộ vẻ mặt ngơ ngác sau khi nghe lời tôi nói.


Tôi đã nói điều này với mục đích rõ ràng là không để lại bất kỳ sự xung đột nào, nhưng rốt cuộc nó vẫn gây ra rắc rối sao?
Trái ngược với nỗi lo lắng ngày một tăng của tôi, Mai Hoa Kiếm Nữ chỉ gật đầu xác nhận ngay sau đó.
“Được rồi. Ta hiểu rồi.”


Sau đó, cô ấy đứng dậy ngay lập tức.
“Ta xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ngươi.”
“...Cô định đi à?”
“Nếu đã nói hết những gì ta đến đây, ta nên đi thôi. Ánh mắt bên ngoài cũng rất đáng sợ.”
Đôi mắt bên ngoài...?


Khi Mai Hoa Kiếm Nữ ra khỏi phòng tôi, tôi cũng đi theo cô ấy ra ngoài, định tiễn cô ấy đi.
“Ta sẽ háo hức chờ đợi yêu cầu của ngươi.”
“Cô không cần phải quá phấn khích về điều đó.”
Đây là một vấn đề quan trọng... nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ về nó.


“Ta tin rằng lần tới, ta sẽ đi cùng với Thần Y.”
“...Cô không cần tới tìm ta, ta sẽ tới thăm cô lần cuối trước khi rời đi.”
Mai Hoa Kiếm Nữ mỉm cười hiền hậu, một nụ cười thậm chí còn chạm đến đôi mắt cô ấy, sau khi nghe lời tôi nói nhưng không nói gì để đáp lại.


Hả? Cô ấy đang ám chỉ rằng cô ấy sẽ không nghe tôi nói sao...? Lúc này tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ.
"Hả?"
Khi tôi ra ngoài cùng Mai Hoa Kiếm Nữ, tôi thấy Cửu Nhân Hoa và Nam Cung Phi đang đứng bên ngoài.
Tôi nghĩ rằng cô ấy đã ra ngoài luyện tập rồi, nhưng cô ấy đang làm gì ở đây?


Nam Cung Phi liên tục nhìn tôi và Mai Hoa Kiếm Nữ với vẻ mặt vô cảm đặc trưng.
Tôi định tiến về phía cô ấy, tự hỏi tại sao cô ấy lại hành động như vậy, nhưng Mai Hoa Kiếm Nữ đã tiến đến trước.
“Thì ra ngươi chính là người đó.”


Nam Cung Phi hơi ngạc nhiên khi thấy Mai Hoa Kiếm Nữ tiến đến chỗ mình.
Cô ấy định cúi đầu để chào— điều đó cũng dễ hiểu thôi vì Mai Hoa Kiếm Nữ là một cao thủ được kính trọng của giới võ lâm.
Nhưng Mai Hoa Kiếm Nữ đã nắm lấy tay Nam Cung Phi một cách nhẹ nhàng.
“Ồ!”


“Cảm ơn ngươi đã cứu đệ tử của ta... Cảm ơn ngươi rất nhiều.”
“Ừm... Nó là.”
Thật mới mẻ và độc đáo khi chứng kiến Nam Cung Phi bối rối và lạc lõng đến vậy.


“Ta nghe đệ tử của ta kể rất nhiều về ngươi. Rằng có một cô nương xinh đẹp đã chăm sóc và giúp đỡ nó rất nhiều trong việc luyện tập và kiếm thuật.”
“...À..."
Nam Cung Phi quay đi, cảm thấy xấu hổ vì lời nói của mình.


“Ngươi đẹp như đệ tử của ta nói, cả đời ta chưa từng thấy người nào xinh đẹp như vậy.”
Đầu của Nam Cung Phi càng cúi thấp hơn nữa khi cô nhận được nhiều lời khen ngợi từ Mai Hoa Kiếm Nữ.
Mai Hoa Kiếm Nữ nói trong khi nhìn Nam Cung Phi nhút nhát.
“Nghe nói ngươi là hôn thê của Dương Thiên.”


Dương Thiên?
Tôi phải dừng lại một lát khi nghe cô ấy nói từ đó một cách tự nhiên như vậy.
Tôi không ngờ cô ấy nghĩ rằng chúng tôi đã thân thiết đến thế rồi.
Nam Cung Phi gật đầu nhẹ đáp lại.
Có vẻ như cô ấy không có ý định phủ nhận sự thật đó.


Mặc dù tôi cũng đã từ bỏ ý nghĩ đó một nửa...
“Cả ngươi và Dương Thiên đều có tấm lòng nhân hậu, chắc chắn hai người sẽ rất hợp nhau.”
Tôi thực sự không nghĩ điều đó là đúng.


Tôi đã kiềm chế không nói ra vì không muốn phá hỏng bầu không khí tốt đẹp đang diễn ra giữa họ.
Tuy nhiên, tôi đã phủ nhận ý nghĩ đó ngay lập tức.
Mai Hoa Kiếm Nữ rời đi sau khi nói với Nam Cung Phi rằng, cô muốn gặp cô ấy thêm một lần nữa trước khi Nam Cung Phi rời đi cùng chúng tôi.


Để Mai Hoa Kiếm Nữ có thể trả ơn cô ấy vì đã dạy dỗ và cứu đệ tử của mình.
Tôi hỏi Nam Cung Phi sau khi kiểm tr.a xem Mai Hoa Kiếm Nữ đã rời khỏi nơi này chưa.
“Ngươi không đi tập à?”
"...Ừm."


Cô ấy đã tháo băng ở tay rồi - may mắn thay, có vẻ như bàn tay gãy của cô ấy đã lành lại, chỉ trong vài ngày.
“...Hửm, may quá— Hử? Có chuyện gì với ngươi thế?”
"Hửm?"
“Không, trông ngươi chỉ giống như đang có tâm trạng tốt thôi.”
Đó có phải là do tôi lầm không?


Có vẻ như Nam Cung Phi đang mỉm cười rất nhẹ.
Cô ấy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm thường ngày... nhưng vì lý do nào đó mà chính tôi cũng không biết, trông cô ấy có vẻ đang có tâm trạng tốt lúc này.
“Không hẳn vậy.”
Là câu trả lời Nam Cung Phi dành cho câu hỏi của tôi.


Tuy nhiên, theo quan điểm của tôi, cô ấy chắc chắn có vẻ đang có tâm trạng tốt.
Có phải vì lời khen ngợi mà cô nhận được từ Mai Hoa Kiếm Nữ không?
Tôi tin rằng cô ấy không thực sự quan tâm nếu ai đó gọi cô ấy là xinh đẹp.
Nhưng tôi đoán là cô ấy vẫn còn yếu lòng trước lời khen.
*********


Mai Hoa Kiếm Nữ trầm ngâm trong lúc đi về phía tòa viện lạc.
...Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Đó chuyện là về mẫu thân của những bọn trẻ.
Có vẻ như Cửu Dương Thiên chắc chắn biết điều gì đó về chuyện này.
Nhưng hắn cố tình che giấu điều đó với thiên hạ.


Nhiều đến mức có vẻ như hắn ta sẽ trở nên thù địch nếu bà tiếp tục ép hắn trả lời.
Mai Hoa Kiếm Nữ không muốn điều đó xảy ra.
Bà không chỉ mang ơn hắn mà còn cảm thấy tội lỗi vì không thể làm gì để đền đáp hắn.
Bà muốn đệ tử của mình được hạnh phúc.


Đó là điều mà bà ưu tiên với tư cách là sư phụ của Cửu Nhân Hoa.
Khi bà gần đến cuối đời vì bệnh tật, mong muốn duy nhất của bà là đệ tử của mình tìm được hạnh phúc trong cuộc sống.
"Nhân Hoa."
Cửu Nhân Hoa dừng lại khi nghe thấy tiếng gọi của sư phụ.


Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ trên môi vì ngay cả hành động nhỏ bé được nắm tay sư phụ cũng mang lại cho cô niềm hạnh phúc vô tận.
“Nghe nói con đã nói sẽ không trở về gia tộc, đúng không?”
"Ồ..."
Một bóng đen bao phủ khuôn mặt cô ngay khi cô nghe thấy lời sư phụ nói.


“Ừm... khi ta nói với hắn là ta không muốn đi, hắn ta nói là ta không cần phải đi...”
“Nhưng con vẫn nên đi. Lời hứa vẫn là lời hứa.”
"Nhưng...!"
Cửu Nhân Hoa không thể trả lời thêm được nữa.
Sư phụ của cô đã khỏe mạnh trở lại.
Đây là một phép lạ không gì sánh bằng.


Họ có thể nắm tay nhau đi bộ, điều mà không lâu trước đây là điều không thể và họ thậm chí còn có thể tập luyện khi có thời gian rảnh.
Với Cửu Nhân Hoa, điều đó giống như một giấc mơ.
Đó là lý do tại sao cô ấy ngần ngại trả lời thêm.


Đúng là cô không muốn quay về gia tộc dù chỉ một giây, tuy nhiên, cũng có những lý do khác đằng sau quyết định của cô.
Lý do chính lúc đó là... sư phụ yêu dấu của cô không còn nhiều thời gian để sống nữa
Tuy nhiên, giờ đây còn có một lý do khác khiến có miễn cưỡng.


...Nếu có chuyện gì xảy ra với sư phụ khi ta đi vắng thì sao?
Cô ấy chỉ cảm thấy không thoải mái khi phải rời xa sư phụ của mình.
Khi Mai Hoa Kiếm Nữ nhận ra suy nghĩ của cô, bà nhẹ nhàng xoa đầu Cửu Nhân Hoa và nói.
“Đừng lo lắng.”
"Sư phụ...


“Nếu con thấy bất an như vậy thì lần này chúng ta cùng đi nhé.”
"Hả...?"
Cửu Nhân Hoa trở nên bối rối sau khi nghe điều gì đó mà cô không thể hiểu được.
Mai Hoa Kiếm Nữ lúc này nhìn đệ tử đang bối rối của mình rồi bật cười.
Bà hiện tại không phải chỉ nói dối để trấn an cô ấy.


Bà đang nghiêm túc. Nghiêm túc tuyệt đối.
“Xem ra ta cũng có việc phải làm ở Cửu gia, lần này chúng ta cùng đi nhé.”
Sư phụ... đi cùng nhau à?
Khi nghĩ đến điều đó, một dấu chấm hỏi ngay lập tức hiện lên trên đầu Cửu Nhân Hoa.






Truyện liên quan