Chương 7: Quá khứ (3)
Việc kết bạn với Đình Huy không khó khăn như tôi đã nghĩ. Thế nên, tôi càng có niềm tin về mối quan hệ trong tương lai giữa tôi và Ngọc Hân. Nhưng mà, tôi cũng tự cảm thấy bản thân không thể nào ngay lập tức bắt chuyện với Ngọc Hân như với Đình Huy được. Đối với Đình Huy, ít nhiều tôi cũng hiểu được con người cậu ấy. Thật ra Đình Huy cũng không phải chảnh hay làm kiêu gì như bạn bè đã nói, chỉ là cậu ấy không biết cách bắt chuyện với người ta như thế nào. Bằng chứng là việc khi bạn bè nhờ giúp đỡ, cậu ấy vẫn sẵn lòng. Tuy nhiên, việc cậu ấy không nhận lời cảm ơn và bỏ đi thẳng hay những câu trả lời lạnh lùng, có phần làm người khác ngượng ngùng của cậu ấy đối với bạn bè thì đúng là khiến người đối diện có phần bực bội. Giống như ngày tôi đi sau lưng cậu ấy vậy, khá hụt hẫng và xấu hổ, nhưng cũng may mắn là lúc đó tôi đã chuẩn bị trước, nếu không cũng chẳng đại công cáo thành như bây giờ. Còn đối với Ngọc Hân, lúc đó, tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì về nó cả, ngoài việc nó là học sinh cá biệt khiến bạn bè không dám đến gần.
Tôi đã xác định chắc chắn phương pháp tôi dành cho Ngọc Hân là “mưa dầm thấm lâu” chứ không phải “tấn công bất ngờ”. Tôi muốn tìm hiểu nhiều hơn về nó. Tất nhiên, tôi chẳng dại dột gì mà làm việc này một mình. Giờ ra chơi, tôi kéo Đình Huy ra bàn bạc về kế hoạch và mong chờ sự giúp đỡ của cậu ấy:
“Tôi muốn theo dõi cậu ấy trong khi cậu ấy đang về nhà, cũng như quan sát biểu hiện của cậu ấy khi ở trên lớp!”
Nghe tôi nói vậy, Đình Huy ngay lập tức phản bác:
“Trên lớp thì tôi nghĩ cậu chẳng có thu hoạch gì đâu. Còn ngoài giờ học, cậu lại muốn theo dõi cậu ấy giống như tôi à?”
“Sao lại giống nhau được? Ngày hôm đó, tôi chỉ đi sau lưng cậu để tìm cơ hội bắt chuyện thôi, và chỉ duy nhất một buổi chiều. Còn Ngọc Hân, là theo dõi đúng ý nghĩa luôn. Tôi muốn hiểu hơn về cậu ấy, về cuộc sống của cậu ấy.”
“Nhưng mà cậu có chắc là theo dõi được Ngọc Hân chứ? Cậu vừa đi theo tôi là tôi biết ngay còn gì!”
Cậu ấy nhắc lại chuyện đó khiến tôi có chút xấu hổ, tôi ngay lập tức phản bác:
“Tôi vốn muốn để cậu phát hiện mà! Nếu không thì sao tôi có thể nói chuyện với cậu được? Mà cứ cho là khả năng theo dõi của tôi kém đi, thì không phải còn có cậu đi theo hỗ trợ sao?”
“Tôi sao?” Đình Huy ngạc nhiên hỏi lại tôi.
“Ừ, cậu đó.” Tôi vui vẻ đáp lại cậu ấy.
“Tôi không thích làm chuyện lén lút thế này đâu!”
“Ây da, gì mà lén lút chứ. Cậu có thể nói dễ nghe hơn không? Chúng ta là có động cơ tốt mà. Động cơ tốt đó, hiểu không? Với lại,… ừm, cậu đi với tôi đi, đi một mình, tôi… không dám!”
“Hả?”
“Thì… lỡ Ngọc Hân cậu ấy thấy tôi, tôi thật không biết nói sao với cậu ấy luôn. Cậu cũng biết Ngọc Hân trên lớp dữ thế nào mà, ánh mắt của cậu ấy thì sắc bén không gì bằng rồi. Tôi có thể không ngạc nhiên nếu tôi bị cậu ấy bắt gặp đang theo dõi cậu ấy thì cậu ấy có thể cho tôi một trận nhừ tử!”
Đình Huy bỗng nhiên bật cười khi nghe tôi nói thế:
“Nói vậy là cậu muốn tôi làm vệ sĩ cho cậu hả?”
“Ừ, cứ cho là như thế đi! Dù sao đi hai người vẫn an toàn hơn.”
“Thôi được rồi, tôi sẽ cùng đi với cậu. Mà cậu muốn khi nào bắt đầu?”
“Ngay chiều nay luôn! Cậu có bận gì không?”
“Không có chuyện gì quan trọng! Vậy chiều nay tôi sẽ đợi cậu trước cổng trường nha.”
“OK!”
Việc Đình Huy đồng ý không chút do dự khiến tôi cảm thấy bất ngờ nhưng cũng đầy hưng phấn. Điều đó làm xua tan đi cảm giác hồi hộp, lo sợ của tôi nãy giờ. Nói thật, lần đầu tiên theo dõi một người, mà người đó còn là Ngọc Hân, khiến tôi cảm giác như bản thân sắp lao vào một cuộc chiến vậy.
Chúng tôi thống nhất ngay chiều hôm đó sẽ thực hiện kế hoạch của mình, vì vậy, tôi cũng nhanh chóng thu xếp sách vở trước giờ ra về khiến Diễm My lại có dịp mắt tròn mắt dẹt:
“Bà lại có việc bận nữa à?”
“Ừ, đúng rồi!” Tôi đáp lại một cách qua loa. Sau đó, không đợi nó hỏi thêm gì, tôi đã ba chân bốn cẳng chạy về phía cổng trường–nơi tôi đã hẹn với Đình Huy.
Tôi có thể chắc chắn là Diễm My đang rất thắc mắc về “việc bận” của tôi. Chúng tôi lúc này chỉ mới học cấp hai, bài vở rất ít. Mà khoảng thời gian đó lại không rộn ràng việc học thêm như bây giờ nên có thể nói, mấy đứa con nít như chúng tôi khá là rảnh rỗi sau giờ học. Mà đã là con nít thì làm gì có chuyện quan trọng để mà “bận” chứ! Nhưng thôi, dù sao tôi cũng không thể cho nó biết chuyện tôi hẹn Đình Huy ở cổng trường để theo dõi Ngọc Hân được. Nếu nó biết, không chừng sẽ lại làm ầm lên cho xem, đến lúc đó thì kế hoạch của tôi hỏng bét!
Đình Huy đã đứng đợi tôi ở cổng trường như đã hẹn. Tác phong của cậu ấy vẫn luôn gọn gàng, nhanh nhẹn như thế. Cậu ấy lúc nào cũng là người ra khỏi lớp sớm nhất trong chúng tôi. Và tất nhiên, cũng có một người nhanh không kém cậu ấy:
“Chúng ta đi được rồi, Ngọc Hân chắc đã đi được một đoạn rồi đó!”
“Ừ, tôi biết rồi!”
Nói đoạn, tôi đưa mắt nhìn về hướng Đình Huy đang chỉ. Quả nhiên, tôi thấy một bóng hình mảnh mai đang bước nhanh thoăn thoắt về phía trước. Liền đó, hai chúng tôi cũng vội vã đi theo.
Rút kinh nghiệm của lần trước, lần này, tôi không vội vàng mà thận trọng từng bước. Hơn nữa, có Đình Huy bên cạnh, tự dưng, tôi có cảm giác yên tâm hơn phần nào. Lúc này đây, tôi vừa đi vừa quan sát Ngọc Hân, hiếm có dịp tôi có thể nhìn kĩ nó như vậy.
Như tôi đã nói, Ngọc Hân có lẽ là đứa ít thay đổi nhất trong số ba chúng tôi. Khi tôi ngắm nó vào lúc đó, trên người nó đã tỏ ra khí chất cao sang, lạnh lùng khó ai bì kịp. Vóc dáng thanh mảnh, cao ráo kèm theo gương mặt với những đường nét sắc sảo khiến nó trở nên thật đặc biệt. Nếu như lúc đó tôi đã được xem “Frozen”, tôi sẽ không ngần ngại mà tặng cho nó danh hiệu “Nữ hoàng băng giá”.
Đi được một lúc, tôi và Đình Huy ngạc nhiên một lúc lâu khi thấy Ngọc Hân dừng lại ở trước cổng một ngôi biệt thự sang trọng. Tôi và cậu ấy xoay sang nhìn nhau và không hiểu chuyện gì cho đến khi nó chậm chạp bước vào. Quá trình đó không nhanh không chậm nhưng đột nhiên tôi có cảm giác là Ngọc Hân nó đã đấu tranh tư tưởng rất lâu. Tôi và Đình Huy bước đến gần ngôi biệt thự. Khi đã nhìn kĩ số nhà, tôi mới khẳng định một cách chắc chắn với Đình Huy:
“Đây là nhà của Ngọc Hân đó, tôi đã từng xem địa chỉ nhà của cậu ấy trên sổ liên lạc.” (Tất nhiên là cậu ấy không biết tôi còn xem cả địa chỉ nhà của cậu ấy nữa).
“Ừ!” Cậu ấy chỉ trả lời tôi một cách gọn gàng như thế và mắt thì vẫn đang chú ý xem xét ngôi biệt thự.
Phút chốc bị Đình Huy ảnh hưởng, tôi cũng đưa mắt nhìn theo. Đó là một ngôi biệt thự rất to và đẹp. Lúc đó, bản thân tôi chỉ có thể đánh giá được như thế mà không biết nó đẹp như thế nào. Nhưng dù không hiểu rõ về kiến trúc thì ngôi biệt thự cũng đem đến cho tôi cảm giác choáng ngợp. Ấn tượng đầu tiên của tôi chính là cánh cổng sắt màu đen đóng kín và dãy tường bao quanh căn biệt thự với chi chít các loại dây leo màu xanh. Nhìn xa hơn, tôi thấy được một cái hồ bơi rộng khủng khiếp nằm giữa một thảm cỏ xanh rì. Nhưng những thứ đó không thu hút tôi nhiều như chính bản thân ngôi biệt thự. Nó mang một màu trắng tinh khiết và sạch sẽ. Rất to, to hơn nhà của tôi gấp mấy lần. Tôi không biết phải diễn tả thế nào nhưng lúc ngắm nhìn ngôi biệt thự, tôi bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh những toà lâu đài trong truyện cổ tích. Cảm giác của tôi lúc đó chính là, nhà của Ngọc Hân, cũng hoành tráng và cổ kính như vậy.
“Xem thế đủ rồi, chúng ta về thôi!” Đình Huy nhắc nhở tôi.
“Ừ!”
Nói rồi, chúng tôi nhanh chóng rảo bước đi về phía ngược lại của ngôi biệt thự. Được một lúc, tôi mở miệng hỏi cậu ấy:
“Này, cậu có nhận xét gì không?”
“Nhận xét gì?”
“Về Ngọc Hân á, tôi thấy nhà cậu ấy giàu thật đấy!”
Đình Huy im lặng một lúc lâu rồi bất chợt nói ra quan điểm của cậu ấy với tôi:
“Thật ra tôi cũng nghĩ là gia cảnh Ngọc Hân khá giả, nhưng mà khi thực sự đến nơi, tôi cũng bất ngờ!”
“Hôm nay chúng ta quả nhiên có thu hoạch lớn rồi! Biết được nhà cậu ấy, chúng ta sẽ dễ dàng trong mọi chuyện hơn.”
Thật ra lúc đó, cả hai chúng tôi đều đã quên mất một việc, đó chính là thái độ chần chừ, do dự của Ngọc Hân khi bước vào nhà mà chỉ nghĩ đến sự sang trọng của ngôi biệt thự.
Sau khi biết được gia cảnh giàu có của Ngọc Hân, khiến đôi lúc tôi có chút khó hiểu tại sao nó có điều kiện như thế lại có thể học hành sa sút đến vậy. Hay là bởi vì nhà đã có nhiều tiền nên nó vốn chẳng cần để tâm đến chuyện học và tương lai của mình? Suy nghĩ đơn thuần ấy khiến đôi khi nhớ lại tôi vẫn cảm thấy buồn cười. Lúc đó, tôi đã không biết có một đạo lí: tiền bạc không phải là tất cả, cuộc sống của một người có thể bị chi phối bởi rất nhiều điều.
Tôi và Đình Huy vẫn tiếp tục đi theo Ngọc Hân nhiều ngày sau đó nhưng không thu được kết quả gì khả quan. Trên trường, nó vẫn giữ bộ một mặt lạnh lùng, cao ngạo, vẫn nhuộm tóc và ăn mặc sai quy định. Ngoài giờ học, nó không la cà những hàng quán ăn vặt mà bọn học trò như chúng tôi vẫn rất hay bị quyến rũ mà đi thẳng một mạch về nhà. Điều đó cứ diễn ra một cách tẻ nhạt như vậy khiến đôi lúc tôi có ý nghĩ muốn bỏ cuộc cho đến khi một vài sự kiện diễn ra.