Chương 8: Quá khứ (4)
Thật may mắn vì lúc đó, bên cạnh tôi có Đình Huy. Nếu như không có cậu ấy động viên, chắc là tôi đã từ bỏ việc chinh phục Ngọc Hân từ lâu lắm rồi. Những ngày sau đó, tôi và Đình Huy vẫn cứ kiên nhẫn đi theo Ngọc Hân như vậy. Có lúc, tôi thật sự muốn chạy đến bắt chuyện với nó nhưng rốt cuộc vẫn kiềm lại được. Nhưng rồi, hai chúng tôi rất nhanh đã thu được một chút kết quả.
Tôi vẫn nhớ cả ngày hôm đó trời mưa như trút nước từ sáng sớm. Mây đen vần vũ khiến tôi và Đình Huy có chút e ngại khi không biết chiều nay có nên tiếp tục đi theo Ngọc Hân không. Nhưng ông trời đúng là không phụ lòng người, đến chiều thì cơn mưa tạnh hẳn, những đám mây đen cũng lũ lượt kéo nhau đi. Không khí trở nên thật thoáng đãng, bầu trời như vừa mới được gột rửa khiến con người ta bất giác cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tôi và Đình Huy thả bộ một cách chậm rãi phía sau Ngọc Hân. Hôm nay cả ba chúng tôi đều đi một cách từ tốn, thong thả vì mặt đường sau cơn mưa vẫn còn rất ẩm ướt và trơn trượt.
Khi đến gần một con hẻm nhỏ, tôi và Đình Huy chợt thấy Ngọc Hân dừng chân. Hình như nó phát hiện điều gì đó nhưng cả tôi và Đình Huy đều không biết là chuyện gì. Bởi vì để tránh cho Ngọc Hân phát hiện nên hai chúng tôi đi cách nó một đoạn khá xa. Lúc đó, tôi bỗng nhiên có cảm giác lo lắng là Ngọc Hân đã phát hiện ra tôi và Đình Huy rồi. Nhưng không đợi tôi kịp suy nghĩ thêm, nó đã nhanh chóng rẽ vào con hẻm đó. Tôi và Đình Huy đều cảm thấy kì lạ. Con hẻm đó không phải là đường có thể về nhà Ngọc Hân và nó càng không có thói quen la cà dọc đường. Để không mất dấu nó, chúng tôi nhanh chóng bước đến đầu con hẻm và nép mình vào cây cột điện gần đó. Đình Huy ghé đầu ra quan sát đầu tiên. Khi chắc chắn Ngọc Hân không nhìn thấy chúng tôi, cậu ấy mới ra hiệu cho tôi nhích ra bên ngoài một xíu để theo dõi mọi chuyện đang xảy ra.
Tôi không biết hình dung cảnh tượng mình đang thấy như thế nào ngoài ba chữ: thật ấm áp. Cảm giác như trái tim tôi vừa được một tia nắng chiều êm dịu chiếu rọi vào sau khi trải qua sự giá buốt của một ngày mưa tầm tã. Hình ảnh trong mắt tôi hiện giờ là gì nhỉ? Chính là Ngọc Hân, một cô gái có vẻ ngoài bất cần, lại đang dịu dàng ôm ấp một con mèo con với cái nhìn tràn ngập sự yêu thương. Nó đang tỉ mỉ vuốt ve con mèo con như sợ sẽ làm đau con mèo vậy. Quan sát kĩ, tôi mới thấy rõ thân người con mèo đó ướt sũng, phía chân hình như còn có vết máu, bên cạnh hai người đó thì đầy rác bẩn. Tôi đoán đây chắc hẳn là một chú mèo con bị lạc mẹ trong cơn mưa ngày hôm nay và bất cẩn bị thương sau đó. Không biết làm cách nào nên đành nằm co ro bên cạnh một bãi rác thải. Còn Ngọc Hân, chắc lúc nãy nó nghe được tiếng kêu rên rỉ vì lạnh và đau của chú mèo đó nên mới dừng chân. Tôi quay sang người bên cạnh mình. Lúc này, Đình Huy cũng đang chăm chú theo dõi cảnh tượng đó, có lẽ cậu ấy cũng biết đây là một phát hiện ngoài mong đợi của hai chúng tôi sau những ngày công cốc. Cả tôi và Đình Huy đều không biết Ngọc Hân sẽ làm gì tiếp theo thì đột nhiên, nó cởi áo khoác ra và gói gọn chú mèo vào trong đó. Tiếp đến, nó ôm chú mèo vào lòng như thể đang ôm một báu vật vô giá mà không ngại bẩn, ngại dơ. Rồi nó sải bước nhanh ra khỏi con hẻm và bước thoăn thoắt về nhà mặc kệ đường trơn trượt. Tôi và Đình Huy cũng không biết làm sao, chỉ còn cách đuổi theo nó.
Đến nhà, vẻ chần chừ, do dự của Ngọc Hân mà những ngày này tôi vẫn thường xuyên thấy đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự vội vàng, gấp gáp. Nó nhanh nhẹn bấm chuông và chỉ đợi cửa mở thì lập tức bước vào. Thấy không còn chuyện gì nữa, tôi và Đình Huy cũng quay về.
Dọc đường đi, vì tò mò muốn biết suy nghĩ của Đình Huy, tôi không đợi được mà hỏi cậu ấy:
“Đình Huy này, cậu nghĩ sao về chuyện khi nãy?”
“Không biết nữa. Tôi chỉ đang cảm thấy… có lẽ, chúng ta ngay từ đầu đã hiểu sai về Ngọc Hân rồi!”
“Ừ, tôi cũng thấy thế!”
“Cậu nói rất đúng!” Đình Huy bỗng nhiên nói câu ấy với tôi.
“Hả, đúng gì cơ?” Tôi cũng không hiểu cậu ấy nói thế là có ý gì.
“Chúng ta nên hiểu thêm về Ngọc Hân.”
Hoá ra là thế, tôi ngay lập tức tán thành:
“Ừ, đồng ý cả hai tay!”
Nói rồi, chúng tôi vui vẻ về nhà. Đình Huy nói rất đúng, có lẽ, chúng tôi, và có thể là tất cả mọi người, ngay từ đầu đã hiểu sai về người con gái mang cái tên Ngọc Hân đó. Có thể Ngọc Hân đã nhuộm tóc, có thể Ngọc Hân ăn mặc sai quy định hay tạo ra bộ dạng khiến người khác không dám đến gần, nhưng sự dịu dàng, quan tâm chan chứa yêu thương đối với chú mèo con ngày hôm nay quyết không thể nào là giả. Lúc đó, tôi bỗng nhiên nhận ra, Ngọc Hân, đằng sau vẻ bề ngoài lạnh lùng và có phần bất kham của nó, có lẽ, chính là một trái tim ấm áp và lương thiện.
Sau sự kiện ấy, tôi âm thầm phát hiện tâm trạng của Ngọc Hân trở nên rất tốt. Mặc dù đó chỉ là những chi tiết nhỏ thôi nhưng cũng khiến tôi chú ý. Giờ ra chơi, nó vẫn sẽ ở trong lớp như thường lệ nhưng thỉnh thoảng lại đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời và nở ra một nụ cười mỉm. Không bật cười thành tiếng, chỉ là khoé môi đột nhiên cong lên nhưng cũng đủ cho người khác biết rằng chủ nhân của nó đang rất vui vẻ. Hay một hôm, tôi nhận thấy quyển vở nó đang dùng đã được đổi bao bìa thành loại chỉ toàn là những chú mèo con rất đáng yêu. Và còn rất nhiều rất nhiều những điều nhỏ nhặt khác nữa. Tất nhiên, khi biết những điều đó, tôi sẽ cao hứng chạy ngay đến chỗ Đình Huy và say sưa kể cho cậu ấy nghe, rằng có lẽ tôi đã hiểu thêm về Ngọc Hân một chút, rồi lại thêm một chút nữa. Những lúc như thế, cậu ấy sẽ ngồi nghe tôi nói với một bộ dạng vô cùng chăm chú khiến tôi càng cảm thấy bản thân như đạt được thành tựu. Tuy vậy, cũng chính vì những điều đó mà khiến cho tin đồn giữa tôi và Đình Huy ngày càng lan xa, tam sao thất bản sang cả các lớp khác đến nỗi tôi không biết giải thích làm sao. Và thế là, tôi càng cảm nhận được ánh mắt hằn học cùa Minh Hoàng khi nhìn hai chúng tôi. Nhưng mà, tôi không chú ý chuyện đó. Đình Huy hình như cũng không ngại. Nếu chỉ vì như vậy mà hai chúng tôi không còn là bạn bè thì chẳng phải công sức trước đây của tôi cũng như những tháng ngày tốt đẹp giữa tôi và cậu ấy bỗng chốc đổ sông đổ biển hết sao? Mà có lẽ, tôi cũng phải cảm ơn những tin đồn này, nó khiến tôi nhận ra rằng: trong cuộc sống này, có những người, những lời nói sẽ khiến tôi khắc ghi trong lòng, nhưng cũng có những người, những lời nói khiến tôi căn bản chẳng muốn để tâm.
Tôi và Đình Huy vẫn bí mật đi theo Ngọc Hân nhiều ngày sau đó. Bởi vì tôi và cậu ấy chẳng ngốc đến nỗi nghĩ rằng chứng kiến được chuyện như vậy là hai chúng tôi đã thành công. Ngọc Hân dần dần có những thói quen giống như một cô gái nhỏ. Khi thấy các bạn học mua đồ ăn vặt, nó cũng sẽ bất giác dừng lại để mà ngắm nghía. Tuy vậy, nó cũng không quyết định mua. Thấy thế, tôi liền thở dài một lượt. Đình Huy ngay bên cạnh liền chất vấn tôi:
“Cậu ấy không mua là đúng mà, những thứ đó không tốt đâu!”
“Nhưng mà chúng rất ngon!”
“Ngon thì sao chứ! Không tốt thì vẫn là không tốt thôi, cậu cũng vậy đó, nên ăn mấy cái đó ít lại đi, không thì về nhà chẳng ăn được cơm!”
“Eo ơi, cậu có biết nhìn cậu lúc này rất giống một ông cụ non không?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!”
“Ừ thì tôi cũng biết là chúng độc hại, nhưng mà có đứa trẻ con nào có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ ăn vặt chứ! Trước nay tôi chỉ thấy có hai người thôi, đó là cậu và Ngọc Hân.”
“Cậu đúng là lí sự cùn mà! Thôi không nói với cậu nữa, Ngọc Hân đã đi rất xa rồi kìa!”
Nghe Đình Huy nhắc nhở, tôi liền quăng mất việc tranh cãi với cậu ấy ra đằng sau mà chạy vội theo. Trong khoảng thời gian này, có khi tôi lại thấy Ngọc Hân sẽ dừng chân bên đường, trút hết tiền trong ví của nó ra cho một ông lão ăn mày hay một đứa bé đang bán vé số. Lúc làm những việc đó, tôi rõ ràng thấy được sự chân thành trong ánh mắt của Ngọc Hân.
Chính vì càng lúc càng thấy sự thay đổi của Ngọc Hân sau sự kiện chú mèo khiến tôi càng có quyết tâm kết bạn với nó. Tôi nhận ra rằng có lẽ thế giới của Ngọc Hân thật sự rất cô đơn. Không biết vì lí do gì khiến nó trở nên như vậy, tự khép mình trong thế giới riêng của bản thân, nhưng tôi cũng hiểu được điều nó mong muốn, chính là có người có thể mở được cánh cửa bước vào thế giới riêng đó của nó. Thế nên, dù chỉ là sự xuất hiện của một chú mèo con không hiểu nó nói gì và cũng không biết cách trả lời nó ra sao nhưng cũng đủ khiến nó trở nên vui vẻ. Tôi đột nhiên có ý nghĩ, nếu như tôi có thể làm bạn với Ngọc Hân một cách chân thành, thì có khi, nó sẽ có nhiều thay đổi tích cực hơn nữa.
Ý định đó nung nấu tôi ngày qua ngày cho đến một hôm khi theo Ngọc Hân về nhà, tôi và Đình Huy tình cờ trông thấy một trận cãi vã của hai người lớn trong căn biệt thự của Ngọc Hân. Cách một bức tường dày và cánh cổng sắt khiến chúng tôi không nghe được bọn họ nói gì nhưng có lẽ đó là một trận cãi nhau to. Xuyên qua khe cửa, tôi thấy hai người họ khoa chân múa tay như sắp đánh nhau đến nơi, vẻ mặt thì đầy sự giận dữ. Ngọc Hân đứng kế bên thì đầy vẻ bàng quang. Nó không nói gì, chỉ đứng lặng im nhìn sau đó nhanh chóng bước ra khỏi nhà. Tôi và Đình Huy không tiếp tục theo dõi diễn biến trong căn biệt thự nữa mà lẳng lặng đi phía sau Ngọc Hân. Nó chạy rất nhanh, băng qua mấy con đường sau đó dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Tôi không biết nó định làm gì thì rất nhanh, tôi đã có câu trả lời. Ngọc Hân nó mày mò trong chiếc ba lô của mình, sau đó thì lấy ra một bao thuốc lá. Tôi thấy nó rút ra một điếu thuốc và cái bật lửa, động tác có vẻ rất quen thuộc như việc đó nó vẫn làm hằng ngày. Khi nó chuẩn bị châm lửa lên điếu thuốc thì tôi đã không còn kiềm chế được nữa mà hét lên:
“Này, cậu làm gì thế?”
Trái với dự đoán của tôi, Ngọc Hân hoàn toàn không bất ngờ khi tôi xuất hiện:
“Rốt cuộc hai người cũng chịu ra rồi hả?”
“Cậu biết chúng tôi đi theo cậu sao?”
“Tất nhiên rồi, tôi có phải đứa ngốc đâu.”
Tôi có hơi xấu hổ khi bị cậu ấy bắt quả tang:
“Cậu biết… từ khi nào vậy?”
“Tôi không thích nói cho cậu biết!”
“Cậu không nói thì thôi vậy, nhưng mà cậu cũng không được hút thuốc, cậu vẫn còn nhỏ lắm đấy!”
“Cậu đang dạy bảo tôi đó hả? Đừng tưởng cậu là lớp phó thì tôi sẽ nể mặt cậu, chưa nói đến việc đây là ngoài lớp học, dù là ở trên lớp, cậu cũng không quản được tôi đâu!”
“Tôi không có ý dạy bảo cậu, tôi chỉ khuyên cậu thôi mà!”
“Tôi không cần!” Ngọc Hân nó đáp trả lại tôi một cách đầy giận dữ.
Tôi không biết phải nói lại nó như thế nào thì Đình Huy đột nhiên lên tiếng:
“Cậu… như thế này, có phải vì bố mẹ cậu?”
Tôi bỗng nhiên hiểu ra tại sao Đình Huy lại nói như vậy. Có lẽ cậu ấy đoán được như thế là do chứng kiến trận cãi vã của hai người lớn ban nãy. Tôi liền xoay sang nhìn Ngọc Hân, đáp lại tôi chỉ là một câu trả lời ngắn gọn:
“Không liên quan đến hai người!”
“Sao lại không liên quan đến chúng tôi? Cậu là bạn học của chúng tôi mà, chúng tôi có trách nhiệm phải giúp đỡ cậu!”
“Các cậu nghĩ các cậu là ai mà đòi giúp đỡ tôi! Các cậu chỉ muốn tôi kể ra mọi chuyện để cười nhạo tôi thôi! Không phải ai cũng hạnh phúc như các cậu, có bố mẹ yêu thương nhau.”
“Sao cậu có thể nói như thế chứ? Tôi và Đình Huy là thật lòng muốn giúp cậu mà! Không chỉ hai chúng tôi, mà còn có cô Tuyết Lan, và cả bạn bè trong lớp nữa!”
“Tôi đã bảo là không cần rồi mà!”
Thấy thái độ của Ngọc Hân như thế, Đình Huy có lẽ cũng cảm thấy bây giờ không thích hợp để nói chuyện nên liền kéo tôi ra về. Cậu ấy nói nhỏ vào tai tôi: “Giờ mình nói gì thì cậu ấy cũng không nghe đâu, tôi nghĩ bây giờ nên để cậu ấy yên tĩnh một mình trước đã.” Tôi gật đầu đồng ý với cậu ấy, nhưng đi được một đoạn, tôi bỗng quay lại nhìn bóng hình cô đơn của Ngọc Hân rồi nói:
“Tôi thừa nhận có lẽ về phương diện gia đình tôi may mắn hơn cậu! Nhưng điều đó không có nghĩa cậu là người bất hạnh nhất trên thế giới này. Gặp khó khăn mà không tìm cách giải quyết, chỉ chọn cách tiêu cực như thế thì đó mới là sự bi ai nhất của cậu!”
Ngày hôm sau, tôi thấy Ngọc Hân không đến lớp. Giờ ra chơi, tôi ngay lập tức chạy đến chỗ của Đình Huy. Cậu ấy liền hỏi tôi:
“Giờ cậu định làm gì tiếp theo?”
“Tôi đã nghĩ kĩ rồi! Ngọc Hân nói rất đúng, dựa vào hai đứa mình thì chẳng giải quyết hay giúp gì được cho cậu ấy cả. Nhưng không vì thế mà chúng ta bỏ mặc cậu ấy. Chúng ta hãy kể cho cô Lan nghe những chuyện trong khoảng thời gian vừa qua và nhờ cô giúp đỡ!”
Đình Huy im lặng một lúc lâu để suy nghĩ lời nói vừa rồi của tôi:
“Ừ, đó có lẽ là cách làm tốt nhất bây giờ! Cậu tính khi nào thì nói với cô?”
“Chiều nay sau khi mình tan học á! Hôm nay vừa hay có tiết của cô Lan, sau khi hết tiết mình sẽ báo trước với cô!”
“OK!”
Chúng tôi nhanh chóng báo cáo lại mọi chuyện với cô Lan. Nghe xong, cô nhíu mày một lúc lâu rồi mới nói:
“Cô sẽ đến nhà của Ngọc Hân để tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của bạn ấy. Hai em đã làm rất tốt. Hãy cố gắng duy trì nhé! Cô tin hai đứa sẽ có thể mang đến cho Ngọc Hân sự ấm áp mà bạn ấy mong đợi!”
Như mọi khi, tôi lại gật đầu chắc nịch với cô:
“Vâng ạ!”
Tôi và Đình Huy đành giao lại nhiệm vụ chiến đấu nơi chiến tuyến cho cô Tuyết Lan, còn chúng tôi giờ đây chỉ có thể ở vị trí hậu phương để ủng hộ cô và giúp đỡ cho Ngọc Hân thôi. Ngọc Hân có lẽ không ngờ đến tôi và Đình Huy lại đi kể chuyện này lại cho cô chủ nhiệm. Nó chỉ nghỉ học đúng một ngày và sau đó lại đến lớp như bình thường. Tôi đã không còn theo dõi Ngọc Hân nữa mà quyết định chuyển sang một phương án mới. Tôi lại tiếp tục công việc ghi bài cẩn thận, kẻ những chỗ chú ý một cách tỉ mỉ, sau đó thì đưa đến chỗ Ngọc Hân. Dù cuộc nói chuyện hôm trước có phần nóng nảy và gượng gạo nhưng ít ra, tôi đã chính thức nói chuyện với Ngọc Hân. Tất nhiên thái độ của Ngọc Hân khi tôi đưa bài tập đến cũng giống như Đình Huy, thậm chí có phần lạnh lùng và nghiêm trọng hơn nữa. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Ngày qua ngày, tôi cứ thế lặp lại một công việc như vậy: ghi bài và sau đó thì đưa đến chỗ Ngọc Hân.
Từ cô Lan, tôi cũng biết được rõ hơn về hoàn cảnh gia đình của Ngọc Hân. Nhà của Ngọc Hân rất giàu, từ mấy đời rồi. Bố mẹ của nó là những công tử tiểu thư đúng nghĩa, giàu có từ trong trứng nước. Nhưng chính vì điều đó mà họ đến với nhau không phải vì tình yêu, mà chỉ là sự môn đăng hộ đối. Lúc đầu, họ cũng cố gắng nhường nhịn nhau, nhưng lâu dần, mâu thuẫn càng ngày càng lớn do tính cách không hợp. Đỉnh điểm của chuyện này chính là việc gần đây, mẹ của Ngọc Hân phát hiện bố nó có bạn gái bên ngoài. Tôi biết có lẽ cô Tuyết Lan cũng rất đau đầu về việc này. Xét ở một khía cạnh nào đó, dù sao cô cũng là người ngoài, không tiện tham gia vào chuyện gia đình riêng tư của người khác. Cô chỉ biết cố gắng hết sức có thể để khuyên nhủ hai người lớn cũng như quan tâm, nói chuyện nhiều hơn với Ngọc Hân dù rằng cô không biết nó có nghe hay không. Tôi có thể nhận thấy sự mệt mỏi tràn đầy trên gương mặt của cô.Về phía mình, tôi cũng biết bản thân cũng chẳng giúp gì được. Ngọc Hân nói rất đúng, đây thực sự là vấn đề nan giải trong gia đình của nó và vì như thế, tôi thực sự cảm thấy hối hận khi buổi chiều hôm đó đã nói với nó câu ấy. Tìm cách giải quyết, nói thì dễ nhưng làm rồi mới biết khó khăn đến nhường nào, huống hồ, nó vẫn chỉ là đứa học sinh mới bước vào lớp sáu như chúng tôi mà thôi.
Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như thế cho đến khi gần sinh nhật Ngọc Hân. Sinh nhật của nó là vào đầu tháng mười một, tính ra chỉ còn đúng một tuần thôi. Tôi biết đây là một cơ hội quan trọng để mối quan hệ giữa tôi và Ngọc Hân có sự chuyển biến lớn. Thế nên, tôi, cô Tuyết Lan, và cả Đình Huy đã bàn bạc với nhau thật kĩ lưỡng. Cô Tuyết Lan không tiện ra mặt nên tôi đã nhờ tất cả bạn bè trong lớp cùng giúp chúng tôi tổ chức tiệc sinh nhật cho Ngọc Hân ngay tại lớp. Tất nhiên là cũng có một vài trường hợp phản đối ngầm như Bích Trâm nhưng với sự tín nhiệm mà bạn bè dành cho tôi lúc đó thì bọn họ đều vui vẻ tham gia. Tôi đã đập con heo đất của mình để mua một con gấu bông và tự tay làm một tấm thiệp dành tặng cho Ngọc Hân. Trước ngày sinh nhật của nó một ngày, khi chắc chắn rằng nó đã ra về, tất cả thành viên lớp tôi, bao gồm cả cô Tuyết Lan, tỉ mỉ trang trí lớp học một cách công phu nhất. Tôi viết dòng chữ Happy birthday thật to lên bảng, kèm theo đó là hình của một chiếc bánh sinh nhật với đầy nến bên trên. Các bạn học cũng lần lượt ghi lời chúc của mình lên bảng. Chúng tôi còn dùng rất nhiều bóng bay và dây kim tuyến để treo lên các khung cửa sổ. Phút chốc, phòng học trở nên thật rộn ràng và đầy sinh khí. Chúng tôi cố gắng làm xong mọi chuyện cho đến tối, sau đó mới vui vẻ kéo nhau về nhà.
Sáng ngày hôm đó, tôi dậy rất sớm, mang theo con gấu bông nhỏ của mình cùng Đình Huy đến tiệm bánh kem mà chúng tôi đã đặt trước đó. Hai tiết học đầu tiên của buổi học ngày hôm ấy là của cô Đỗ Quyên, nghe chúng tôi trình bày kế hoạch, cô rất vui vẻ mà đồng ý cho chúng tôi chơi thả ga vào giờ đó (tất nhiên là có cả sự đảm bảo của cô Tuyết Lan). Các bạn học hôm nay cũng đến lớp rất sớm theo sự thoả thuận trước đó. Chúng tôi phải đảm bảo rằng hôm nay, người đến lớp trễ nhất sẽ là Ngọc Hân. Sau khi các bạn đã có mặt đông đủ, tôi dặn dò bọn họ giữ im lặng và đóng hết tất cả cửa sổ cũng như cửa ra vào để tạo sự bất ngờ. Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ nhân vật chính xuất hiện. Giây phút hồi hộp rồi cũng đến. Khi tiếng mở cửa lớp vang lên, tôi ngay lập tức đến bên cây đàn piano, đàn bản nhạc Chúc mừng sinh nhật mà tôi đã luyện một cách nhuần nhuyễn, cùng bạn bè hát lên giai điệu quen thuộc đó.
“ Happy birthday to you
Happy birthday to you…”
Tôi vui vẻ nhìn về phía Ngọc Hân đang sững sờ ngay cửa ra vào. Hình như nó không biết phản ứng như thế nào đối với tình huống này. Không để nó gượng gạo thêm, tôi lập tức cất tiếng:
“Ngọc Hân, sinh nhật vui vẻ!” Kèm theo lời chúc đó là món quà mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Các bạn trong lớp thấy tôi mở màn thì cũng ngay lập tức ùa về phía Ngọc Hân. Mọi người không còn vẻ sợ sệt đối với nó nữa. Bọn họ thay nhau chúc mừng Ngọc Hân khiến gương mặt nó tràn ngập sự bối rối và bất ngờ. Lúc này, cô Tuyết Lan và cô Đỗ Quyên mới tiến đến gần nó:
“Ngọc Hân này, chúc mừng sinh nhật em! Đây là món quà mà cô và các bạn dành tặng cho em! Cô hi vọng em sẽ cảm thấy vui vẻ!”
Ngọc Hân chỉ lặng im mà không nói gì vào lúc đó, một lúc sau, nó mới khẽ nói:
“Em… cảm ơn cô và các bạn!
Lúc nói câu này, tôi thấy được Ngọc Hân cũng xoay về phía tôi nhưng rất nhanh, nó đã xoay lại. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, tôi biết mình đã thành công bước vào thế giới của nó.
Quả nhiên như thế, sau sự kiện sinh nhật ngày hôm ấy, thái độ của Ngọc Hân đối với tôi đã dịu dàng hơn trước rất nhiều. Nó bắt đầu chịu mở miệng hỏi bài tôi. Tôi cũng kiên nhẫn giảng giải cho nó. Ngọc Hân quả thật đúng như tôi nghĩ, rất thông minh. Nó rất nhanh đã lấy lại căn bản. Tôi và nó cũng bắt đầu đổi cách xưng hô. Tôi gọi nó là “bà” xưng “tui” và nó cũng vậy. Mỗi buổi chiều, tôi thường kéo nó lê la các hàng quán ăn vặt. Mặc dù bà cụ non như nó vẫn lên tiếng chê trách việc những đồ ăn này có hại như Đình Huy nhưng cũng không bao giờ từ chối sự rủ rê của tôi. Tôi và nó cứ như thế trở thành chị em tốt của nhau cho đến tận bây giờ. Dù rằng mọi chuyện đã là quá khứ, nhưng giờ khi nhớ lại, tôi vẫn rõ như in buổi tiệc sinh nhật ngày hôm đó, từng cử chỉ, cảm giác của tôi và cả Ngọc Hân, thậm chí là lời nhắn nhủ của tôi dành cho nó được tôi viết trong tấm thiệp:
“Gửi Ngọc Hân, thật ra những lời tôi muốn nói với cậu rất nhiều, nhưng đột nhiên lại không biết nói sao. Hiện giờ, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng: sinh nhật vui vẻ! Món quà tôi tặng cậu là một con gấu bông, tôi hi vọng cậu có thể để tôi và nó trở thành bạn của cậu. Những lúc tôi không có bên cạnh cậu, nó sẽ thay tôi quan tâm cậu!
Quỳnh Anh”
Ít lâu sau, Ngọc Hân kể với tôi chuyện bố mẹ nó đã li hôn với vẻ bình thản. Nó không kể với tôi nhiều về chuyện đó nhưng rõ ràng thái độ đã rất cởi mở. Có lẽ nó cũng hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ. Hiện tại, Ngọc Hân đang sống với mẹ của nó. Tôi vẫn thường đến chơi nhà và gặp bác gái. Sau khi li hôn, bác gái rõ ràng đã vui vẻ hơn xưa rất nhiều. Và Ngọc Hân, nó cũng vậy. Cuộc sống của bọn họ, đang tràn đầy hạnh phúc và viên mãn.