Chương 41: Thất thủ

Giữa lúc Hàn Việt cùng Bùi Chí giằng co tại phòng trà, Sở Từ lại đang ngồi trong phòng tiếp khách nhỏ kế bên đại sảnh, đối mặt với nhân vật chính của buổi tiệc chúc thọ hôm nay, Hàn lão tư lệnh.


Chuyện y tham dự tối nay hoàn toàn không nằm ngoài dự kiến của Hàn lão tư lệnh. Thậm chí y còn mang theo lễ vật, là một bộ trà cụ cổ xưa màu tím nhạt, sáng bóng trơn nhẵn. Hàn lão tư lệnh cầm trong tay sờ sờ một chút, xúc cảm vô cùng ổn trọng thoải mái, liền biết ngay thứ này giá trị rất cao, không khỏi cười nói: “Cậu tới là được rồi, cần gì mang theo lễ vật này nọ?”


Sở Từ thản nhiên nói: “Đây là do Hàn Việt chuẩn bị. Hôm ấy lúc chuyển nhà, không biết nhầm lẫn thế nào mà mang đi luôn. Hiện tại xem như vật về nguyên chủ.”


Hàn lão tư lệnh trăm triệu lần không nghĩ tới y lại trực tiếp nói thẳng như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người: “…Cậu cái đứa nhỏ này, thật đúng là… Ai da, lúc đầu tôi còn thật tâm hy vọng cậu có thể sống tốt với Hàn Việt, nhưng hiện tại xem ra không thể rồi. Đối với Hàn Việt, cậu quả nhiên một chút lưu luyến cũng không có!”


Sở Từ cảm thấy mỗi lời vị trưởng bối này nói ra đều mang theo dụng ý, suy nghĩ một chút, cuối cùng lời ít ý nhiều lên tiếng: “Hắn sẽ tìm được một ‘người yêu’ nguyện ý bị hắn đánh, cũng nguyện ý bị hắn chiếu cố, nhưng khẳng định không phải tôi.”


“–Tiểu Sở à, lúc nhỏ Hàn Việt không phải như vậy, tôi cũng chưa từng thấy nó đối xử với người khác như vậy…” Hàn lão tư lệnh thoáng nghẹn lời, thở dài rất sâu: “Chi bằng cậu xem như cứu nó, đừng để nó tiếp tục ngây ngốc thế này nữa? Tôi là cha nó, tôi sẽ bắt nó phải trả giá đắt vì những chuyện vô liêm sỉ từng làm với cậu xưa kia, cậu cứ xem như tha cho nó một lần…”


available on google playdownload on app store


Sở Từ cắt ngang lời Hàn lão tư lệnh, khẽ cười hỏi lại: “Tôi tha cho hắn, ai sẽ tha cho tôi?”
“…”
Hàn lão tư lệnh cứng người, trơ mắt nhìn Sở Từ đứng lên, vô cùng lễ phép cúi thấp người: “Tôi tới cũng tới rồi, gặp Hàn Việt cũng gặp rồi, vậy tôi xin cáo từ!”


Phía ngoài phòng tiếp khách nhỏ, Cao Lương Khánh đang đưa tay ra mở cửa, đột nhiên Sở Từ ở bên trong cũng đẩy cửa, hai người thiếu chút nữa đâm sầm vào nhau.


Động tác của Sở Từ xem như linh hoạt, trong nháy mắt trước khi va vào hắn liền né đi nửa bước, nhẹ nhàng tránh được đồng thời thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”


“À, không sao.” Cao Lương Khánh theo phản xạ có điều kiện đáp lại một câu, đột nhiên toàn thân chấn động, chỉ vào y lạnh lùng nói: “Người đâu mau tới đây, bắt lấy y cho tôi!”


Đúng lúc Cao Lương Khánh có mấy tay cấp dưới đang đứng gác ngoài cửa đại sảnh, nghe thấy động tĩnh lập tức chạy tới đây ngay. Ai ngờ tới nơi chỉ thấy Cao Lương Khánh, Sở Từ cùng Hàn lão tư lệnh ba người đứng đó, bọn họ nhất thời cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng dừng bước.


Hàn lão tư lệnh đứng dậy: “Tiểu Cao, cậu đang làm gì vậy? Sở Từ là…”
Cao Lương Khánh bước một bước dài xông tới, quát lên: “Các người còn sững sờ gì nữa, y chính là nghi can lớn nhất đã giết hại Hàn Cường! Còn không mau tới bắt y!”


Tình huống nhất thời vô cùng hỗn loạn. Sở Từ nhanh chóng lui về sau mấy bước, khi lui đến cửa sổ thì không còn đường lui nữa, dừng lại xua tay kêu lên: “Phó viện trưởng Cao, anh điên rồi ư? Anh nói tôi là cái gì?”


“Mày chính là hung thủ giết ch.ết Hàn Cường, nhân chứng vật chứng đầy đủ, con mẹ nó mày còn dám nói láo hả!? Các người mau tới đây, bắt lấy y áp giải về Cục cảnh sát!”


Cao Lương Khánh một bên lớn tiếng ra lệnh cho cấp dưới, một bên quay đầu cao giọng giải thích cùng Hàn lão tư lệnh: “Hai năm trước người phụ nữ gặp chuyện không may lúc Hàn Cường lái xe, cái người họ Lý kia, chính là mẹ nuôi của gã nghi can số một này! Cả Bùi Chí lẫn Hàn Việt đều biết chuyện, ngài cứ hỏi bọn họ là được!”


“…Cái gì!?” Hàn lão tư lệnh trong phút chốc cứng người tại chỗ.


Giữa hiện trường tương đối hỗn loạn bây giờ, Sở Từ thế nhưng không quá kích động, ngược lại còn mỉm cười: “Không đúng rồi, phó viện trưởng Cao. Muốn bắt người thì phải có lệnh bắt giam, không thể tùy tùy tiện tiện lôi người ta đến Cục cảnh sát. Ngài nói tôi là nghi can số một trong vụ án giết hại Hàn Cường, nhân chứng đâu? Vật chứng đâu? Dù sao cũng không thể chỉ dựa vào một câu nói của ngài mà tôi lập tức biến thành tội phạm giết người, đúng không?”


Cao Lương Khánh quát: “Có gì đợi tới Cục cảnh sát rồi nói sau!”
Sở Từ lắc đầu cười nhẹ, vẫy vẫy tay với hắn: “Phó viện trưởng Cao, anh đúng là uống quá nhiều rồi. Anh lại đây, tôi nói cho anh biết hung thủ là ai.”


Tình hình trong phòng tiếp khách hiện tại đã hết sức căng thẳng, trong không khí mơ hồ tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc, tất cả mọi người đều vì khẩn trương mà ngây ngốc đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Cao Lương Khánh theo bản năng tiến về phía trước hai bước, dự đính đích thân bắt giữ Sở Từ, đột nhiên chỉ thấy Sở Từ đút tay vào trong túi áo khoác.


“Tùy tiện bắt người tuy rằng không đê tiện như bóp méo hồ sơ vụ án, nhưng hậu quả cũng nghiêm trọng lắm, anh biết không phó viện trưởng Cao?”
Hàn lão tư lệnh bỗng dưng nhìn thấy điều gì, sắc mặt thay đổi hẳn, vội vàng nhào tới: “Tiểu Cao, tránh ra!”
–Thế nhưng đã muộn rồi.


Cao Lương Khánh chỉ có thể nhìn thấy trước mặt hiện lên một tia sáng, hào quang cực kỳ sắc bén, cuốn theo tiếng gió rít gào xé nát không trung, trong nháy mắt bị cơn mưa máu bao trùm.
Kỳ thật đó chính là máu của hắn.


Trong khoảnh khắc ấy hắn căn bản không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy dòng máu từ dưới cổ tuôn ra ào ạt, chút ý thức cuối cùng cũng chỉ kịp nghĩ tới, hừ, người này thế nhưng dám động đao ngay trước mặt mình!
Có chút kinh ngạc, có chút tức giận, cuối cùng cũng chỉ còn lại trống rỗng.


Ngay sau đó, hết thảy đều chấm dứt. Hắn lung lay một chút, ‘rầm’ một tiếng ngã xuống đất, ch.ết không nhắm mắt!


Chỉ trong vài giây ngắn ngủi kia đã xảy ra rất nhiều chuyện — lúc nãy bọn họ ầm ĩ không ít, thậm chí lôi kéo cả Hàn Việt lẫn Bùi Chí tới đây. Hàn Việt vừa mới đi tới cửa, liền trùng hợp thu hết một màn máu tanh này vào trong đáy mắt!


Thế nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, cũng chỉ thấy một đao kia của Sở Từ dư lực chưa tiêu, lưỡi đao sắc bén đến cực điểm sau khi chặt đứt hoàn toàn xương cổ Cao Lương Khánh, liền mang theo máu tanh đầy trời hung hăng chém xuống Hàn lão tư lệnh đang lao tới trước mặt.


Kỳ thật một đao này chém xuống không sâu lắm, thế nhưng lưỡi đao ấy tương đối khác thường, trên cơ bản vừa chạm vào da thịt sẽ tự động ngậm chặt. Hàn lão tư lệnh lao tới rất nhanh, hoàn toàn không kịp tránh, lúc này đã bị một đao kia chém thẳng vào trước ngực.


Khoảnh khắc kia đối với Hàn Việt mà nói thật sự dài như cả thế kỷ, không gian ngập đầy máu tươi khiến tim gan hắn như vỡ nát. Trong giây phút lưỡi đao xuyên qua cơ thể Hàn lão tư lệnh, lại từ sau lưng ông một đao rút ra, Hàn Việt thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, chính mình cũng ch.ết đi rồi.


Giây phút ấy, thế giới hoàn toàn tĩnh lặng, không ai lên tiếng, không ai cử động, quá trình Hàn lão tư lệnh ngã xuống mặt đất kéo dài gần như vô cùng vô tận, phảng phất như vừa trình diễn màn kịch câm không chút âm thanh.
–Rầm!


Hàn lão tư lệnh ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống đất, trong khóe miệng nháy mắt trào ra máu tươi.
Một tiếng này thành công đánh thức mọi người, đám cấp dưới nhiều kinh nghiệm của Cao Lương Khánh đều bị dọa đến ngây ngốc, lúc đuổi theo hai chân vẫn còn mềm nhũn.


Thoáng chốc, thanh âm run rẩy kịch liệt phát ra: “Bắt… bắt người! Giết người! Giết… giết người rồi!”
Sở Từ nhanh chóng rút đao về, khuỷu tay xoay ngược lại phá nát cửa kính, từ cửa sổ nhảy xuống.


Lầu hai nhà hàng cũng không cao lắm, phía dưới còn có mái che, bởi vì tất cả mọi người đều trung ở phía trước, vậy nên ngõ tắt cửa sau này vô cùng vắng vẻ.


Hàn Việt mở to mắt nhìn theo thân ảnh Sở Từ biến mất ngoài cửa sổ, dường như bởi vì đầu óc quá mức khiếp sợ mà động tác trở nên rối loạn, cái gì cũng không làm nổi, cái gì cũng không nhìn thấy.


Điều sau cùng hắn có thể mơ hồ ý thức được, chính là động tác của Sở Từ thế nhưng lưu loát như vậy, mặc kệ là khi một đao giết người khiến người ta sợ hãi cũng tốt, hay là khi thuần thục nhảy lầu bỏ trốn cũng tốt… Hắn chỉ biết Sở Từ thận trọng tao nhã đầy phong độ, lại không biết y cũng có lúc linh hoạt như vậy, thậm chí khiến cho người ta có một cảm giác sắc bén.


…Hắn tại sao không sớm một chút tự tay giết y, Hàn Việt nghĩ.
Hắn lẽ ra nên sớm bắt giữ y, sau đó từng chút từng chút một, đích thân bóp ch.ết y trong tay mình mới đúng.


“Hàn Việt, Hàn Việt!” Bùi Chí giữ chặt lấy Hàn Việt, ngăn không cho hắn nhảy xuống lầu đuổi theo Sở Từ: “Để Sở Từ đi đi! Cậu mau tới đây xem Hàn tư lệnh! Mau lên!”
Hàn Việt thoáng giật mình, chỉ thấy toàn thân cao thấp như vừa bị xối lên một xô nước lạnh, tay chân run rẩy.


Hàn lão tư lệnh chưa tắt thở, một đao kia đâm xuyên qua ngực phải, đại khái đã chặt đứt mạch máu trái tim, máu tươi không ngừng tuôn ra ào ạt. Trên chiến trường Hàn Việt đã từng gặp qua trường hợp nghiêm trọng hơn thế này nhưng vẫn có thể cứu sống, hắn nhanh chóng cởi áo khoác để cầm máu vết thương, trầm giọng phân phó: “Đi gọi xe cứu thương, tới bệnh viện gần nhất cấp cứu trước, sau đó thông báo với quân ủy để họ liên hệ với bệnh viện, chuẩn bị ổn thỏa huyết tương cấp cứu!”


Ở hiện trường vốn không có nhiều người, một bên muốn đi bắt Sở Từ, một bên lo cho Cao Lương Khánh và Hàn lão tư lệnh, tình hình lập tức trở nên lúng ta lúng túng. Có mấy kẻ dự định chạy ra bên ngoài kêu thêm đồng nghiệp vào, nhưng còn chưa ra khỏi cửa đã bị Hàn Việt lớn tiếng quát gọi ngăn cản: “Đứng lại hết cho tôi! Từ giờ trở đi phong tỏa tin tức, trước khi thông báo cho quân ủy thì một chữ cũng không cho phép lọt ra ngoài!”


“Nhưng mà Hàn nhị thiếu gia, còn chuyện truy bắt đào phạm…”
“Cái gì đào phạm!?” Hàn Việt đứng phắt dậy, thanh âm trở nên sắc nhọn: “Tư lệnh đã như vậy rồi, con mẹ nó cậu còn muốn bắt cái gì đào phạm!? Cút đi gọi xe cứu thương!”


Tay cấp dưới kia bị dọa đến nhảy dựng, té nhào đi gọi điện thoại, thiếu chút nữa đập mặt xuống đất.


Hàn lão tư lệnh rất nhanh được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng Cao Lương Khánh thì hoàn toàn không cứu nổi. Xương cổ của hắn bị chặt đứt hoàn toàn, có khả năng lúc ra đi ngay cả một chút đau đớn cũng chưa kịp cảm thấy.


Trên hành lang bệnh viện đông đúc, người thân của Cao gia lẫn Hàn gia hỗn loạn vô cùng, tư lệnh phu nhân sợ đến mức gần như hôn mê, được mấy y tá luống cuống tay chân đưa đi truyền dịch. Đám người Hàn gia đi cùng bà, tất cả đều huyên náo ồn ào đứng ngoài phòng bệnh.


Trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết máu nhỏ xuống lúc Hàn lão tư lệnh được đưa vào phòng cấp cứu, bị dòng người đi qua đi lại giẫm đạp, liền biến thành một màu đỏ sậm trầm đục mà dữ tợn.


Hàn Việt đứng ngoài hành lang, quay về hướng cửa sổ châm một điếu thuốc. Kỳ thật hắn cũng không hút, chỉ lặng nhìn đốm lửa nhỏ nơi tận cùng tàn thuốc, chứng kiến nó từng chút từng chút một, chậm rãi lụi tàn.


Lúc thời gian bắt đầu sập tối, mây đen không biết từ nơi nào kéo đến, không gian che kín hơi nước ẩm thấp nặng nề, ắt hẳn là trời sắp mưa. Một tay cấp dưới của Hàn gia bước nhanh tới phía sau Hàn Việt, cúi thấp người, trầm giọng nói: “Hàn nhị thiếu gia, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi không tìm thấy tên tội phạm đang lẩn trốn kia, lúc đưa tư lệnh đến bệnh viện đã làm trì hoãn thời cơ truy bắt tốt nhất…”


Hàn Việt cắt ngang lời hắn: “Tình hình tư lệnh thế nào?”
“Tư lệnh đã giải phẫu xong, nhưng vẫn chưa thoát khỏi thời kì nguy hiểm, bác sĩ nói đêm nay còn phải tiếp tục quan sát.”
Hàn Việt gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”
Hắn dập tắt điếu thuốc, lập tức bước nhanh ra ngoài.


Tay cấp dưới kia vội vàng bám theo, vừa chạy vừa hỏi: “Hàn nhị thiếu gia, ngài đi đâu? Chúng tôi đã phong tỏa sân bay cùng nhà ga, xin hãy tin tưởng chúng tôi nhất định sẽ…”
“Không cần.” Hàn Việt nở một nụ cười cổ quái, “…Tôi nghĩ, tôi biết y ở đâu.”






Truyện liên quan