Chương 42: Một thể
Chạng vạng tối, bầu trời rốt cuộc trút xuống cơn mưa tầm tả.
Ánh đèn xe phía xa theo tiếng nước ào ào dần biến mất, tầm nhìn phóng về trước, trời đất tựa như bị biển nước hợp lại thành một thể, cả thế giới bao trùm trong một tầng bụi mù tuyệt vọng.
Bùn đất ở nghĩa trang công cộng vô cùng lầy lội, khi Sở Từ đi lên sườn núi thì đã gần như kiệt sức, vài lần còn trượt ngã trên mặt đất.
Vì sợ bị Hàn Việt đuổi theo, ra đến cổng nhà hàng y liền đón xe, nhưng vừa chạy khỏi khu phố sầm uất y liền đổi sang đi bộ, dọc suốt cả vùng nội thành rộng lớn. Tới ngoại ô, y lại đón một chiếc taxi, nhưng không dám trực tiếp kêu xe chạy đến nghĩa trang công cộng, quyết định xuống xe dọc đường.
Chặng đường phiêu lưu dài đăng đẳng gần như tiêu hao hết chút khí lực cuối cùng của y.
Y lảo đảo bước đến trước mộ bia, nặng nề ngồi xuống lớp đất bùn, không đứng lên được nữa.
Năm xưa mẹ con Lý Vi Lệ gặp chuyện không may ở Bắc Kinh, vì mau chóng hủy diệt chứng cứ, ngay ngày hôm sau Hàn gia đã đem di thể bọn họ đi hỏa táng, tro cốt đương nhiên không có khả năng được đặt ở nơi tốt lành gì… Trong nghĩa trang công cộng, vị trí này có giá rất rẻ, địa thế đỉnh núi lại vô cùng hẻo lánh, phong thủy chả ra gì, xung quanh đều không có huyệt mộ. Mỗi dịp thanh minh, xuân tiết hằng năm chẳng có ai đến tế bái, hương khói lạnh lùng. Đối với Hàn gia mà nói, hẳn là không có nơi nào thích hợp hơn dùng để vứt bỏ tro cốt.
Sở Từ sức cùng lực kiệt, trên mặt ướt đẫm nướt mưa, thế nhưng y chẳng còn chút hơi sức nào đưa tay lên lau mặt.
Kỳ thật, cho dù cách một màn mưa mờ ảo, y vẫn có thể nhìn rõ trên tấm mộ bia khắc tên Lý Vi Lệ và Lý Cao Dương. Mộ bia đơn sơ như thế, họ tên lẫn năm sinh năm mất đều được khắc qua loa, sinh nhật Lý Cao Dương thậm chí còn bị sai cả tháng.
Y nhớ lại sinh nhật Lý Cao Dương lúc xưa, mỗi lần đều chỉ có một chiếc bánh ngọt be bé rẻ tiền. Những chiếc bánh kem đẹp đẽ nhiều tầng, những tiếng cười đùa náo nhiệt trong buổi tiệc, đối với đám nhóc cưng được nuông chiều bây giờ chả là gì cả, thế nhưng đối với Cao Dương thì chỉ tồn tại trên TV, vô cùng xa xôi, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm đến.
Thuở ấy, cậu em nuôi của Sở Từ quả thật rất kham khổ, tuy đầu óc bình thường nhưng lại rất cố gắng học tập. Con nhà người ta đều có rất nhiều giấy nháp để học, hoặc tệ hơn thì dùng mấy trang phía sau của sách bài tập làm giấy nháp, nhưng với cậu thì đó vẫn là chuyện xa xỉ. Mỗi lần tan học, cậu sẽ đi dọc đường lượm lặt những tờ báo cũ bị người ta vứt bỏ, đem về nhà cắt dọc theo ven rìa làm giấy nháp. Vì diện tích không nhiều, cho nên chữ cậu viết luôn luôn rất nhỏ, cứ nhỏ bé mà hèn mọn như vậy, tựa như chính gia cảnh bần hàn của cậu.
Dù vậy, thành tích học tập của cậu cũng không tồi, ít nhất là so với đám nam sinh. Những đứa bé vào độ tuổi ấy, bình thường đều là nữ sinh học giỏi hơn, bởi nam sinh vẫn còn trong thời kì nô đùa ngây dại. Chỉ có cậu là rất ngoan, rất nghe lời, bài tập hoàn thành đúng hạn, không khất nợ, chữ viết cẩn thận nắn nót, không bao giờ khiến giáo viên phiền lòng.
Từ bé, cậu đã hình thành thói quen tiết kiệm, cậu biết đi học phải tốn tiền mua tập, mua bút, mua sách giáo khoa. Mấy bé trai tinh nghịch hiếu động nhà người ta, một học kỳ dùng đến mười mấy cuốn tập, riêng cậu chỉ cần dùng ba bốn cuốn là đủ. Mấy bé trai nhà người ta đánh nhau trong lớp, bút chì bay loạn xạ khắp nơi, riêng bút của cậu luôn luôn được chuốt đến ngắn nhất, thậm chí ngắn tới mức không cầm được nữa, cậu mới lưu luyến không rời bỏ đi.
Năm Sở Từ tốt nghiệp đại học, tìm được việc làm, vừa vặn cũng là năm Lý Cao Dương lên trung học. Điểm thi của cậu nghe nói không tồi, hẳn là có thể vào học ngôi trường tốt nhất vùng. Lý Vi Lệ lúc ấy hơi do dự, chẳng may điểm thi thấp hơn điểm chuẩn thì phải đóng thêm tiền, mấy chục ngàn đối với gia đình bọn họ mà nói, thật tình không phải con số nhỏ. Sở Từ vì việc này mà gọi điện cho Lý Vi Lệ nhiều lần, xin bà nhất định phải để Cao Dương học trường trung học tốt nhất, lỡ đâu cần đóng thêm tiền, y sẽ giúp.
Thế nhưng Lý Vi Lệ vẫn rất do dự, vậy nên Sở Từ liền mời bọn họ đến Bắc Kinh chơi, dự định khi bọn họ đến sẽ lén lút giao số tiền kia cho Lý Cao Dương, bảo cậu cứ giữ lấy. Y biết cậu em nuôi này từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, không giống đám nhóc đem tiền lên mạng chơi game, dù giao tiền cho cậu thì y cũng yên tâm. Bản thân y từng học trường trung học nổi tiếng, y biết một ngôi trường tốt sẽ có ảnh hưởng thế nào đối với tương lai học lên đại học của một đứa trẻ, nếu có thể học một trường đại học chuyên ngành tốt, vậy sẽ là nhân tố quan trọng có thể thay đổi tương lai cả đời.
Sau này Sở Từ từng nghĩ lại vô số lần, nếu lúc ấy y không mời mẹ con Lý Vi Lệ đến Bắc Kinh thì tốt rồi.
Nếu ngày đó y xin phép đi đón bọn họ thì tốt rồi.
Nếu Lý Vi Lệ không tiết kiệm như vậy, nếu Lý Cao Dương bướng bỉnh đòi ngồi xe taxi, thì tốt rồi.
Cậu em vì y mà gắng sức chịu đựng cuộc sống kham khổ, cậu em tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng lại vì y chịu đựng không biết bao nhiêu cơ cực, cậu em rõ ràng tư chất bình thường lại thắp đèn khổ học suốt vô số đêm thâu, rốt cuộc đã thi đậu vào trường trung học tốt nhất. Cậu mới mười lăm tuổi, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị bánh xe vô tình nghiền nát cuộc đời ngay khi mới bắt đầu.
Lúc còn sống, ngay cả một buổi tiệc sinh nhật đàng hoàng cậu cũng chưa từng có, sau khi ch.ết đi lại phải chịu thêm ủy khuất khắc sai ngày tháng trên bia mộ. Cậu vô duyên vô cớ bị đụng ch.ết ngay trước cánh cửa thủ đô mà cậu hằng khao khát, nhưng kẻ cướp đi sinh mạng ngắn ngủi của cậu thì ngay cả việc bỏ công điều tr.a về ngày sinh của cậu cũng lười biếng không làm.
Sở Từ dùng sức chùi đi ngày sinh khắc trên bia mộ, lớp đá thô ráp ma sát với ngón tay y, rất nhanh đã có một dòng máu chảy xuống phủ lên tấm bia. Nỗi đau đớn như khắc vào xương tủy như vậy, thế nhưng Sở Từ lại không hề có chút nào cảm giác.
Mức độ run rẩy trong động tác của y càng lúc càng lớn, cuối cùng bàn tay y túm chặt lấy mép bia, dùng sức vùi đầu vào tảng đá lạnh băng, co người khóc rống.
Cơn mưa tầm tã ngập đất trời phảng phất như tiếng khóc than, tiếng nước ào ạt tựa như thủy triều, đem tất cả mọi người nuốt chửng, sau đó chậm rãi cuốn đi, vô thanh vô tức.
Tất cả cảnh vật xung quanh đều hóa thành xa xôi mà hư ảo, tất cả hạnh phúc cùng vui sướng đều đóng băng, tất cả sắc thái từ nay về sau đều hóa thành một màu xám trắng… Cuối cùng, chỉ có cơn đau như xát muối vào tim đi theo y suốt chặng đường còn lại, những ai bước qua đời y, những gì y từng sở hữu, hết thảy đều bị máu tanh hủy diệt.
Sở Từ khóc không thành tiếng, há miệng kịch liệt thở dốc, sắc mặt nhăn nhó co rút. Rốt cuộc, y dùng sức ho mạnh một tiếng, tiếng ho khan khàn đục làm người ta sợ hãi, mãi rồi cũng phun ra một ngụm máu đen.
Bọn họ không trở về nữa, Sở Từ nghĩ.
–Những người y yêu thương nhất trên đời, không bao giờ trở về nữa.
Dưới sườn núi mơ hồ truyền đến tiếng phanh xe chói tai, ngay sau đó là tiếng bước chân từ xa đến gần, nghe ra không giống một hai người lên đây, có thể là một đám truy binh.
Sở Từ thật sự không còn hơi sức, y vừa đứng lên, lập tức lại té ngã xuống đất.
Kỳ thật, lúc này Sở Từ đã chẳng còn dục vọng ham sống, chỉ là y không muốn bị Hàn Việt bắt được, hay ít ra là không muốn bị người của Hàn gia bắt được. Sau sườn núi có một con đường nhỏ đi xuống, đã bị cỏ dại đất hoang phủ lên phân nửa, phần sót lại cũng trở nên lầy lội vô cùng do cơn mưa. Sở Từ vừa bước đi hai bước đã trượt chân, cả người lăn xuống dưới.
Cú ngã này quả thật không nhẹ… Sở Từ ngay lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, khi chậm rãi hồi phục tinh thần mới có cảm giác bắp đùi đau nhói từng cơn. Những viên đá nham nhở trên đường đã cắt sâu vào da thịt, máu tươi ào ạt tuôn ra, thế nhưng rất nhanh liền bị cơn mưa xóa nhòa, cuối cùng chẳng còn lưu lại bao nhiêu dấu vết rõ rệt dưới đất bùn.
Sở Từ muốn đứng lên, tuy nhiên vừa cử động thì y đã đau đến thấu tim.
……
Đám truy binh kia đại khái đã tìm được sườn núi, tiếng bước chân lẫn tiếng trò chuyện càng lúc càng rõ ràng. Sở Từ cắn chặt răng, kéo lê bắp chân đầy thương tích tiến vào cánh rừng nhỏ dọc theo sườn núi.
Y vốn không bị tổn thương xương cốt, đau đớn ban đầu sau khi trôi qua, vết thương cũng dần dần ch.ết lặng, mất đi cảm giác. Vì mất máu quá nhiều mà toàn thân y rét run, tay chân như nhũn ra, không còn bao nhiêu hơi sức. Vừa bước vào rừng, y liền tựa vào thân cây khàn khàn thở dốc.
Xuyên qua cánh rừng nhìn về phía sườn núi, quả nhiên có một đám người đang đi lên, Hàn Việt là người dẫn đầu. Hắn không mặc áo mưa, cũng không che dù, đằng sau có người cố gắng che giúp hắn, lập tức bị hắn khó chịu gạt đi.
Hắn đi đến cạnh mộ bia, cúi đầu xuống, tựa hồ đánh giá hai ngôi mộ rất lâu, sau đó mới ngồi xổm xuống, sờ sờ lên dấu chân còn rất mới trên mặt đất.
“Hàn nhị thiếu gia, đây là chỗ nào? Có thể tìm được đào phạm sao?” Một tay cấp dưới cũng học theo hắn, sờ sờ lên dấu chân trên mặt đất, “Đây là do đào phạm để lại? Chúng ta có cần phân tán để mở rộng phạm vi tìm kiếm không?”
Hàn Việt đứng dậy, ngắn gọn nói: “Không.”
“Nhưng có thể đào phạm đã nghe được tiếng chúng ta lên đây. Y chỉ có một người, xung quanh đây không có xe, khẳng định là không thể chạy xa được. Nếu không đuổi theo, lỡ đâu y chạy thoát…”
“Không cần dùng từ đào phạm để gọi y.”
“Lỡ đâu y chạy tới nông gia gần đây…:Hả? Cái gì?” Tay cấp dưới kia sửng sốt: “Tại sao?”
“Ít nhất ở nơi này… Không cần dùng từ đào phạm để gọi y.”
Hàn Việt cũng không giải thích thêm, hắn hít sâu vào một hơi, đứng trên sườn núi nhìn khắp xung quanh một vòng.
Dù sao hắn cũng là quân nhân chuyên đánh dã chiến, tầm nhìn rất nhanh đã dừng lại nơi những ngọn cỏ khô vừa bị giẫm đạp trên con đường nhỏ bí mật. Trông theo hướng con đường ấy kéo dài, chính là cánh rừng đang ngập trong màn mưa.
Sắc trời càng thêm u ám, cơn mưa tầm tã khiến cho tầm mắt đặc biệt mơ hồ. Hàn Việt nhất thời có chút hoảng hốt, thầm nghĩ trong thời tiết này, tại sao lại có cơn mưa lớn như vậy?
Hắn đột nhiên mở miệng gọi lớn: “–Sở Từ! Tôi biết em ở đây!”
Thanh âm của hắn vang vọng trong không khí, lực xuyên thấu mạnh mẽ vô cùng, khắp khu rừng nhỏ đều có thể nghe thấy.
“Tôi cho em cơ hội tự mình bước ra! Đừng bắt tôi đi tìm!”
Hắn giật mạnh lấy cây xẻng của tay cấp dưới đứng phía sau, đưa lên huơ huơ một chút: “Em có thể lựa chọn không ra, nhưng ngay bây giờ tôi sẽ đào hai ngôi mộ này lên! Nếu em thật sự cứng đầu, vậy cứ trốn ở đó mà nhìn tôi đào tro cốt của bọn họ!”
Trên sườn núi tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa trút lên ngọn cây cùng mặt đất, phát ra thanh âm ào ạt.
“Em không phải đối xử rất tốt với người khác ư?” Hàn Việt cười một tiếng, thanh âm cũng trở nên âm trầm, “…Em nhẫn tâm nhìn tro cốt của bọn họ bị đào lên, đã xuống mồ còn không được yên nghỉ ư?”
Răng rắc một tiếng, hắn mở cây xẻng gấp ra, hung hăng cắm xuống bia mộ, lập tức hất tung lên một nắm đất.
Hàn Việt không chỉ mang tới đây một cây xẻng duy nhất, mấy tên thuộc hạ phía sau rất nhanh cũng giúp hắn một tay. Bọn họ làm việc rất nhanh nhẹn, trong thoáng chốc đã mở toang ngôi mộ của Lý Vi Lệ. Hàn Việt phất tay bảo bọn họ lui hết, sau đó một mình hắn đối diện ngôi mộ, ngồi xổm xuống cầm lên hủ tro cốt kia.
Không ngờ đúng lúc này, một cơn gió sắc bén đột nhiên cắt ngang qua mặt hắn, ngay sau đó ‘keng’ một tiếng, chỉ thấy thanh đoản đao ghim chặt trên mặt đất, chuôi đao hướng lên trên dao động không ngừng.
Đám thuộc hạ xung quanh đồng loạt rút súng ra, tựa như lâm đại địch: “Ai? Ai ở đó?”
Hàn Việt khoát tay ngăn cản bọn họ, kế tiếp hắn chậm rãi đứng lên.
Trong rừng cây bên cạnh sườn núi, Sở Từ thu hồi động tác ném đao, sức cùng lực kiệt tựa lên thân cây, kịch liệt thở dốc.
Miệng y không ngừng khép mở, Hàn Việt có thể dựa theo khẩu hình miệng của y mà nhận ra y đang nói hai chữ ‘Dừng tay’.
Bộ dáng của y nhìn qua hết sức thảm hại, toàn thân cao thấp đều bị nước mưa thấm ướt, trang phục dính sát lên cơ thể, nước từng giọt từng giọt theo mái tóc nhỏ xuống, thoạt nhìn so với bình thường còn gầy gò yếu ớt hơn.
Hàn Việt bật cười, một nụ cười khiến cho kẻ khác vừa nhìn thấy liền rợn hết cả da đầu, hắn chậm rãi bước đi theo con đường nhỏ, đám thuộc hạ muốn đi cùng, thế nhưng lại có chút khiếp đảm mà dừng bước.
Sở Từ thấy Hàn Việt tiến đến gần, vô thức lui ra sau mấy bước. Lui mãi lui mãi, rốt cuộc tấm lưng chạm vào thân cây, không còn đường lui nữa, Hàn Việt cũng chậm rãi dừng lại trước mặt y.
Máu trên đùi Sở Từ vẫn chưa ngừng chảy, ống quần đều bị máu tươi nhiễm đỏ. Vì chảy máu quá nhiều, sắc mặt y trắng bệch đến dọa người, mặt mày vô cùng tiều tụy, đứng cũng đứng không vững, chỉ có thể tựa vào thân cây suy yếu thở dốc.
Hàn Việt cứ như vậy nhìn y rất lâu, không hề chớp mắt, dường như muốn đem hình ảnh của y lúc này khắc sâu vào trong tim mình, cho đến khi Sở Từ càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn, gần như chuẩn bị gục xuống, hắn mới thấp giọng hỏi: “Sở Từ, tôi có một vấn đề, từ lúc ở nhà hàng đã muốn hỏi em.”
Ánh mắt Sở Từ có chút tan rã, khớp hàm nghiến chặt không nói tiếng nào.
“Tôi muốn hỏi, Bùi Chí nói hai năm nay em nhẫn nhục ở lại bên cạnh tôi, chỉ là vì muốn tìm kiếm cơ hội báo thù mà thôi, có đúng không?”
“…”
“Sở Từ.” Hàn Việt chậm rãi lặp lại, “Có đúng không?”
Sở Từ hơi nheo mắt, sau một lúc lâu mới cười nhạt một tiếng, đáp: “Đúng.”
“…Ừ.” Hàn Việt nói: “Tôi hiểu rồi.”
Hàn Việt đưa tay lên, tựa hồ muốn chạm vào gương mặt lạnh lẽo của Sở Từ, thế nhưng ngón tay hắn còn chưa kịp chạm đến, đột nhiên y quay phắt người đi, chạy về phía rừng cây.
Động tác của y rất loạng choạng, Hàn Việt dĩ nhiên nhanh nhẹn hơn y nhiều. Y còn chưa chạy được hai bước, đã bị luồng lực mạnh đến khó tưởng từ phía sau giữ chặt. Chân hắn gạt ngang một đường, đầu gối y lập tức mềm nhũn quỵ xuống đất.
Thế nhưng, y lại không ngã xuống nền đất cứng, bởi vì Hàn Việt đã giữa chừng đỡ lấy y, kế tiếp xoay mạnh người y lại, mặt đối mặt gắt gao tiếp đất.
Hàng loạt động tác này diễn ra quá nhanh, Sở Từ vì đau đớn mà co giật một cái, thân thể tựa như con cá mất nước nhảy dựng lên, lập tức bị Hàn Việt ôm chặt vào lòng, lực đạo quả thực giống như muốn đem người ta tươi sống bóp ch.ết!
“Vô dụng thôi.” Kề sát bên tai y, hắn ồ ồ thở dốc, “–Bắt được em rồi.”
*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
【 Sau khi hạ màn 】
Sở Từ: “Hàn Việt, anh muốn bị đập đúng không? Tự đưng đào mộ lấy tro cốt làm gì? Mau cút đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa, tôi phải chia tay với anh!”
Hàn Việt lệ rơi đầy mặt: “…Rõ ràng là em nói nghĩa trang công cộng phong thủy không tốt, cả ngày cân nhắc muốn đổi sang nơi khác, như thế nào đều là lỗi của tôi? Chế độ cai trị của em quá tàn nhẫn, lão tử phải kháng nghị!”
Đạo diễn Hoài gõ bát: “Hai diễn viên kia kì kèo cái gì hử!? Còn không mau tới quay cho xong! Không quay thì miễn bàn tiền lương miễn bàn tiền hoa hồng miễn bàn tiền thưởng, đến lúc đó Tiểu Sở Sở cứ đập heo đất lấy tiền xài nhá. Bên kia nam diễn viên phụ Bùi đồng học đã đưa cho bản đạo diễn rất nhiều tiền lì xì rồi! ╮(╯_╰)╭ hừ…”