Chương 38: Tọc Mạch
Sau đó, con gái của người dì này kết hôn, người chống là một người đàn ông xấu xa, mỗi khi say rượu lại đánh vợ.
Con gái mình không hạnh phúc nên dì Liên đổ tại Đường Tử Liên
Sau đó, Cố Thời Úc ly hôn và phá sản, dì ta lại thấy vui mừng, may mà trước đây con gái dì ta không kết hôm với nhà đó, nếu không bây giờ sẽ còn khổ hơn
Đường Liên Tử nhổ nước bọt: "Con trai tôi bây giờ đang rất tốt. Nếu có thời gian rảnh hãy quan tâm đến con gái mình ấy. Bà thật ích kỷ khi ngăn cản con bé ly hôn một người đàn ông đánh vợ như vậy."
Ngay cả Dì Liên cũng tức giận vì con rể công việc tốt, lương cao lại còn thu xếp công việc cho em trai của vợ, không phải chỉ có một tật xấu là khi uống rượu lại đánh vợ sao?
Hơn nữa, con gái đã có con giờ lại ly hôn thì không thể tìm được một người đàn ông tốt.
Dì Liên nhận ra điểm yếu của Đường Liên Tử: "Đi đứng nói chuyện cũng không ra sao, con trai của bà đáng bị độc thân cả đời."
Đường Liên Tử mặc kệ dì ta, ngày mai bà ta sẽ có con dâu.
Dì Liên thắc mắc tại sao hôm nay Đường Liên Tử không cãi nhau với mình nửa tiếng đồng hồ, thật không bình thường, chắc là trong gia đình bà ta đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngày mai phải hỏi chuyện con dâu bà ta mới được.
Khi Đường Liên Tử trở lại bàn ăn, mấy món ăn chỉ còn lại cặn, sọt còn dính màng trắng.
Quý Thủy Tụ đưa bát cho bà: "Mẹ, còn canh vẫn có thể ăn được."
Đường Liên Tử không nói gì, không phải con ruột của mình, sao có mong họ để lại thức ăn cho mình?
Bà xoay người đi vào bếp lấy một tô mì, sau khi suy nghĩ, bà ta múc một thìa mỡ lợn, cắt một ít thịt vụn, và rán một quả trứng phủ lên trên.
Hôm nay vui, ăn ngon hơn.
Khi Quý Thủy Tụ thấy mẹ chồng không ăn, cô ta cùng với chị dâu Lưu Hồng Quân thu dọn bát đĩa, và rửa chúng trong bếp.
Quý Thủy Tụ lại bắt đầu khoe chuyện gia đình của cô cả ở Hải Thị: “Mẹ, con nghe nói đứa con gái bị nhà cô cả từ hôn rất xinh đẹp. Ngày mai con sẽ hỏi thăm xem cô ấy trông như thế nào. Thật đáng thương, không biết con gái nhà ai nhưng nghe nói cô ta mang tiếng xấu, nếu làm chuyện như vậy thì bị từ hôn cũng là đáng đời.”
Cô cả đã ở Hải Thị ba mươi năm không liên lạc với gia đình.
Khi Cố Trường Thịnh về già, ông ta bắt đầu nghĩ về người con gái bỏ nhà đi này.