Chương 45: Rời khỏi Mặc Thanh Trì
Quay lưng lại đã không thấy bóng dáng Tiêu Tử Mặc đâu nữa, mà trong hồ nước chỉ còn lại một mảnh áo màu trắng đang trôi lơ lửng.
"Tử Mặc!" Phong Vô Ý kinh hãi hét to một tiếng, sau đó là hít vào một hơi thật sâu rồi cũng lặn xuống dưới hồ nước. Không lâu sau, dựa vào mảnh áo mà tìm thấy được người, Phong Vô Ý nửa ôm nửa kéo mang lên bờ.
Người ở trong lòng nàng lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệch, trên môi còn lưu lại vài vệt máu do dùng răng cắn mà tạo thành. . Lúc này nàng mới giật mình nhớ ra, để mở rộng kinh mạch thì cũng đồng thời phải sử dụng phương pháp nghịch thiên, chỉ sợ là để hoàn thành thì cũng không hề đơn giản như vậy.... nên người chịu đau khổ cũng không hẳn chỉ có một mình nàng!
Phong Vô Ý nâng nửa người phía trên của hắn lên, dùng một chưởng vỗ vào trên lưng của hắn.
"Khụ khụ..." Tiêu Tử Mặc ho khan một trận, làm cho hô hấp cũng trở nên dồn dập trở lại.
.....
"Từ nay về sau, cái kỹ năng phong ấn này không cho phép sử dụng nữa!"
"Hả? Đối với cả ngươi cũng không được sử dụng?"
"...... Không được!"
"Thật thế à?"
......
Phong Vô Ý đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh môi đang khẽ nhếch lên của Tiêu Tử Mặc, nàng cảm thấy ở trong lòng có một loại cảm xúc không ngừng hối thúc, làm? hay không làm?
Tiêu Tử Mặc vô thức nắm chặt lấy hai vạt áo ở trước ngực, sắc mặt vốn tái nhợt thì lúc này bỗng dưng hiện lên màu sắc đỏ ửng.
Nhưng chỉ trong giây lát thì Phong Vô Ý cũng lập tức tỉnh táo trở lại, luôn nghe theo mệnh lệnh của quân chủ... cái này hình như là hắn phải nghe theo mình mới đúng chứ?
Một tay nâng gáy, một tay giữ lại đè xuống, ngay lập tức hai đôi môi dán chặt vào nhau. Có lẽ là do mới vừa rồi bị nước làm ướt nên ở trên cánh môi vẫn còn đọng lại những giọt sương lấp lánh, giống như là hương vị mát lạnh của rượu vậy. Phong Vô Ý từ từ cạy mở khớp hàm của Tiêu Tử Mặc, dùng đầu lưỡi linh hoạt chui vào khuấy đảo.
Bỗng nhiên vào lúc này, linh khí vốn đang yên lặng ở trong thân thể lại bắt đầu hoạt động, dựa theo các kinh mạch của nàng mà chạy tuần hoàn liên tục, rồi cuối cùng mới quay trở về chỗ đan điền. . Nguyên bản ma hạch nhỏ bé đáng lẽ là không thể nào chịu đựng được nguồn linh lực dồi dào tiến vào trong cơ thể, nhưng mà khi gặp được linh khí thì chúng bắt đầu lượn quanh theo một vòng tuần hoàn, khiến cho chúng dần dần còn có thể hấp thu được ngay cả những linh lực này, và làm cho những tia ánh sáng màu đen của ma hạch cũng bắt đầu chuyển thành ánh sáng màu vàng.
Phong Vô Ý không biết biến hóa như vậy là xấu hay là tốt, vì Hoàng Cửu Lê vẫn bị phong ấn nên chẳng có cách nào để giải thích được cho nàng. . Nhưng mà nàng cảm thấy, ở trong mỗi bộ phận của cơ thể giống như là có một nguồn lực lượng dồi dào bất tận.
Cảm thấy hơi thở trao đổi mỗi lúc một kịch liệt hơn, hô hấp của Tiêu Tử Mặc cũng dần trở nên vững vàng. Tới khi mở to mắt thì hắn cũng không biết phải làm sao, giật mình nhìn đối phương gần ngay trước mắt, cảm xúc ướt át truyền đến qua cánh môi rồi lại bị người nhẹ nhàng ngậm chặt, tiếp tục hôn. Tim đập nhanh hơn, chợt Tiêu Tử Mặc đưa tay giữ chặt lấy eo của nàng, bắt đầu đảo khách làm chủ... tiếp theo chỉ còn lại cảm giác tê dại như điện giật truyền từ trên môi tới.
Chỉ là cách độ khí đơn giản nhưng lại không hề biết là nó đã không còn đơn giản như vậy nữa từ lúc nào, môi cùng với môi gắt gao dán chặt lên nhau. . Tiêu Tử Mặc thật cẩn thận dùng đầu lưỡi cậy mở hàm răng của Phong Vô Ý, sau đó ở trong miệng nàng điểm nhẹ, giống như là muốn mời nàng cùng với hắn triền miên trong cảm giác này. Phong Vô Ý thì không biết phải làm sao, nàng ngẩn người khi thấy Tiêu Tử Mặc đảo khách thành chủ, rồi lại để cho hắn tùy ý dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi nàng cùng nhau triền miên, khiến cho nhiệt độ ở trong miệng trở nên nóng bóng hơn bao giờ hết. Từng đợt cảm giác khó nói thành lời, cũng như cảm giác của thân thể bất chợt mạnh mẽ xâm nhập vào trong lòng, dần dần Phong Vô Ý nhẹ nhàng khép hai mắt lại, để cho cảm giác tùy ý lẫn át lý chí của bản thân mình vào lúc này.
Rất lâu sau đó cả hai mới rời môi khỏi nhau, nhưng hô hấp thì vẫn còn dồn dập khiến cho cả hai còn nghe thấy rõ được cả tiếng tim đập của nhau.
"Cảm thấy thế nào?" Giọng nói của Tiêu Tử Mặc có chút khàn khàn.
"Mùi vị không tệ!" Phong Vô Ý nhắm mắt lại, sau đó nhịp tim đập cũng nhanh chóng khôi phục vững vàng trở lại.
Không ngờ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, làm cho Tiêu Tử Mặc phải sửng sốt một phen. . Nhưng sau đó hắn cũng không nhịn được mà phải bật cười, đúng vậy, nếu như không trả lời như vậy thì đâu phải là Phong Vô Ý chứ.
"Nhanh chóng đi thay quần áo đi, cẩn thận bị cảm lạnh" Phong Vô Ý nhặt chiếc áo khoác ở bên cạnh ao, mặc lên thân thể còn đang bị ướt sũng, sau đó thuận tiện kéo tay Tiêu Tử Mặc đứng lên.
Tiêu Tử Mặc mượn lực đứng lên, ổn định bình tĩnh ở trong lòng lại thì mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Trong Tuyền Khi Thạch phủ có cất giữ rất nhiều võ công bí tịch, người nếu thích thì có thể học tập. Nhưng mà người chỉ có thời gian tối đa là ba tháng, phải đem linh khí của Mặc Thanh Trì cùng với bản thân người dung hợp lại làm một. Sau ba tháng, chúng ta nhất định phải đi tới Thiên Khí Chi Đảo"
“Thiên Khí Chi Đảo kia xảy ra chuyện gì à?" Phong Vô Ý mở miệng hỏi.
"Đại trưởng lão nói, bắt đầu từ hơn một tháng trước, không biết rõ nguyên nhân gì mà ở các đảo gần Thiên Khí Chi Đảo xảy ra động đất, thủy triều, thậm chí là núi lửa phun trào. . Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chỉ sợ là phong ấn của thông đạo giữa ma giới và nhân giới sẽ bị buông lỏng. Vì vậy mà chúng ta phải mau chóng tới đó để tăng cường thêm phong ấn, nếu không..." Tiêu Tử Mặc nhíu mày, trong con ngươi hiện lên một tia lo lắng.
"Nếu như để sinh vật dũng mãnh của ma giới đi vào nhân giới với số lượng lớn, chỉ sợ là cũng không cần đợi tới khi mảnh Đại Lục bị mất đi quay trở về thì đó cũng đã là một hồi hạo kiếp của nhân loại mất rồi" Phong Vô Ý hiểu rõ lo lắng của hắn, rồi lên tiếng tiếp lời.
"Đúng vậy" Tiêu Tử Mặc cười khổ gật đầu.
Phong Vô ý rơi vào trầm tư, hơn một tháng trước khi nàng còn chưa tới nơi này thì ở đây vẫn còn rảnh rỗi. Bây giờ tự nhiên lại xảy ra chuyện... chẳng lẽ cái này một phần là do "SátKiếp" còn một phần thì là doThấtSátCô Tinh ở trên người nàng, nên mới dẫn tới phản ứng dây chuyền?
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Tiêu Tử Mặc thấy nàng im lặng, liền lên tiếng hỏi.
"Không có gì. . Trước khi có đủ lực lượng, thì cho dù có suy nghĩ hay là làm gì đi chăng nữa cũng đều là vô nghĩa" Phong Vô Ý cười cười, đi ra ngoài: "Thời gian không còn nhiều lắm, bắt đầu đi"
Tiêu Tử Mặc phất tay, ở trong không trung vẽ ravài đạo phù chú. Chỉ thấy mặt hồ nước ở Mặc Thanh Trì đột nhiên lóe lên ánh sáng màu vàng, rồi sau đó là hai chiếc chìa khóa tự động quay trở lại trong lòng bàn tay của hắn. Cảnh sắc tiếp theo... cả mặt hồ nước vốn đang sống động tràn đầy linh khí, thì bỗng nhiên an tĩnh trở lại như lúc ban đầu.
Một lần nữa theo bậc đá đi trở lại phòng ngủ ở phía trên, Phong Vô Ý thay đổi bộ y phục khô ráo, mà hiện giờ nàng đang cầm chiếc khăn vải trên tay để lau khô mái tóc ướt.
Tiêu Tử Mặc yên lặng nhìn nàng, cả hai đều rất ăn ý mà không hề nói về vấn đề nụ hôn vừa rồi. . Nhưng mà hắn biết rõ, ở trong lòng đã có gì đó thay đổi, không còn giống như trước kia nữa.
"Nếu như không quay về, thì trước tiên hãy thay cái này đi" Phong Vô Ý đi đến trước giường, ở trong bọc hành lý lấy ra một bộ y phục nam trang, rồi sau đó ném cho Tiêu Tử Mặc.
"Cảm ơn" Tiêu Tử Mặc tiếp nhận y phục, rồi đi ra phía sau giá sách thay đồ.
"Ngươi nói tất cả võ công bí tịch đều là ở chỗ này?" Phong Vô Ý ném khăn vải lên bàn, say đó nhấc chân đi đến gần giá sách.
"Ừm" Tiêu Tử Mặc đi ra phía sau lưng nàng, bàn tay lướt qua tai nàng vươn tới phía trước, để cầm lấy một cuốn sách mỏng ở trên giá sách: "Ta đề nghị ngươi hãy học tập cái này"
"Ma diễm tâm pháp?" Phong Vô Ý trực tiếp nắm lấy tay hắn, kéo tới gần nhìn thì mới thấy rõ bốn chữ ghi ở trên quyển sách.
"Đây tuy là công pháp ma đạo, nhưng lại có cả quang minh, rất dễ học. Hơn nữa nó còn có thuộc tính giống với thuộc tính hỏa của ngươi, cho nên khi tu luyện sẽ không bị xung đột lẫn nhau" Tiêu Tử Mặc mở miệng giải thích.
"Vậy thì học cái này" Phong Vô Ý gật đầu đồng ý với sự lựa chọn của hắn, rồi nói tiếp: "Vậy tìm cho ta một thanh vũ khí"
"Vô Ý muốn sử dụng vũ khí gì?" Tiêu Tử Mặc hỏi.
"Vũ khí gì sao...." Phong Vô Ý đen mặt cầm lấy thanh Thương Lãng kiếm: "Nó có phải là không thích hợp với ta không?"
"Nha đầu nhân loại kia!" Tiêu Tử Mặc còn chưa nói, thì ở trong đầu nàng đã trực tiếp vang lên tiếng gào thét của Thanh Long: "Ta đã nói ta là thần khí, chứ không phải là kiếm! Ngươi muốn loại vũ khí nào đi chăng nữa thì ta cũng đều có thể biến hóa!"
"Vũ khí gì cũng đều được sao?" Phong Vô Ý chợt nhíu mày, nói rõ ràng: "Vậy ngươi liền biến thành cây thương đi!"
Tiêu Tử Mặc tuy không nghe được những lời Thanh Long nói, nhưng hắn lại có thể dựa vào câu trả lời của Phong Vô Ý mà phán đoán, cho nên hắn cũng vô cùng tò mò nhìn về phía Thương Lãng Kiếm.
Quả nhiên, ở trên thân kiếm Thương Lãng bắt đầu hiện lên ánh sáng màu xanh, rồi đợi sau khi đợt ánh sáng qua đi thì cả cây Thương Lãng kiếm bỗng biến thành một cây ngân thương dài 2 thước.
"Ngươi thích sử dụng thương?" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc lên tiếng, hắn không thể nào nghĩ tới một ngườinữtử như nàng lại sẽ lựa chọn một loại binh khí dài như vậy!
"Cứ xem như vậy đi" Phong Vô Ý nhìn cây ngân thương dài, rồi sau đó im lặng không nói gì.
Được rồi, mặc dù đây là một cây thương. . Nhưng nàng muốn cầm nó, và giả vờ coi như là một cây súng...Đương nhiên nếu như có thể biến nó trở thành cây súng Sa Mạc Chi Ưng mà nàng hay sử dụng thì càng tốt, chỉ tiếc... vào lúc này thì mong muốn đó chỉ là vọng tưởng mà thôi.....