Chương 63: Ngàn cân treo sợi tóc
Tiêu Tử Mặc mất đi ý thức, đã không có chủ nhân cung cấp lực lượng, tím vô lập tức tự động trở về bên trong Tử Ngọc tủy, hai người bắt đầu rơi vuông góc xuống mặt đất. May mắn vừa bay nhanh, đã thoát khỏi phạm vi thiên khí chi đảo, "Phù phù" một tiếng rơi vào trong nước biển.
Phong Vô Ý từ lúc trước khi rơi vào trong nước tiền đã hít sâu một miệng lớn không khí, ôm chặc Tiêu Tử Mặc đang hôn mê, một tay vòng đầu của hắn, nắm mũi hắn, môi cũng dán vào môi hắn, chậm rãi truyền sang một chút không khí. Đợi đến lúc cơn đau quặn dưới bụng hoàn toàn biến mất, nàng mới bơi lên, thả lỏng sức lực, di chuyển lên mặt biển.
"Rầm ~" lao ra khỏi nước, Phong Vô Ý há to miệng hít vài lần không khí mới mẻ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiên khí chi đảo đã biến thành địa ngục nhân gian, nếu bọn họ chậm thêm chút nữa mới đi ra, tất nhiên sẽ bị nham thạch nóng chảy nuốt hết, ngay cả xương cốt đều không có.
Chỉ là, khoảng cách từ vị trí bọn họ bỏ neo con thuyền ở đảo nhỏ kia đến nơi này ít nhất cũng có hơn mười dặm, mang theo một người đang hôn mê đi qua đó, nàng cũng không chắc có thể làm được. Hơn nữa, lao ra khỏi miệng núi lửa, không chỉ có lực lượngcủa Tiêu Tử Mặc kiệt quệ, mà nàng cũng cảm thấy hết sức mỏi mệt, tay chân đều bủn rủn không thểnâng lên nổi. Thanh Long tuy là rồng, chỉ là khi hóa thành thần khí, bình thường cũng không có cách nào khôi phục hình rồng nữa. Cười khổ một cái, ánh mắt Phong Vô Ý dần trở nênkiên định.
Ít nhất không phải không có khả năng đạt tới mục tiêu phía trước, dù sao so với không có hi vọng cũng tốt hơn. Ý chí đã kiên định định, nàng cũng không lãng phí thể lực, một tay nâng Tiêu Tử Mặc, một tay rẽ nước, bơi về phía trước. Bởi vì núi lửa bùng nổ, dòng nước gần đó cũng trở nên ấm áp, nhưng mà. . . . . . hôm đó thiên khí chi đảo cũng dần bị để lại phía sau, độ ấm của nước biển cũng dần trở về bình thường.
Đầu mùa xuân khí lạnh cùng thể lực trôi đi, một chút sau, khí lạnh liên tiếp xông vào xương tủy và trong máu, toàn thân bị đông lạnh tới mức dường như không có tri giác. Phong Vô Ý nghiêng đầu, trông thấy môi Tiêu Tử Mặc tím đi vì lạnh, không khỏi áy náy trong lòng. Cho tới bây giờ. . . . . . đều là nam nhân này ở sau lưng hỗ trợ nàng, giúp nàng, chỉ cần nàng cần, người này vĩnh viễn đều có thể đưa ra phương pháp tốt nhất. Đã không có Tiêu Tử Mặc chỉ dẫn, nàng mới hiểu được, thì ra. . . . . . thật sự có rất nhiều chuyện, nàng không làm được. Nàng cần Tiêu Tử Mặc, không thể nghi ngờ.
May mắn khu vực biển này có không ít đá ngầm lộ ra trên mặt biển, có lẽ đối với đi thuyền mà nói là tai nạn, nhưng Phong Vô Ý có thể dùng dây thép ôm lấy đá ngầm, sau đó lấy cơ quan thu dây thép lại dựa vào lực lượng này nhanh chóng mang theo bọn họ lướt qua một khoảng cách rất dài, giảm được rất nhiều thời gian.
Phía sau, thiên khí chi đảo dần biến thành một điểm nhỏ màu hồng, phía trước lại mơ hồ xuất hiện một cái điểm nhỏ di chuyển. Phong Vô Ý ôm lấy một khối đá ngầm, hơi thở dốc một chút, không nhịn được lắc đầu, dường như tưởng mình bị hoa mắt. Tính tính khoảng cách, đảo nhỏ mà bọn họ ngừng thuyền kia chắc là còn có một khoảng cách dài nữa mới đến! Điểm đen dần tới gần, có thể thấy rõ ràng, thật không ngờ lại là một cái thuyền!
Phong Vô Ý ngạc nhiên, hôm nay gần thiên khí chi đảo, thậm chí có thuyền? Nhưng mà, chờ thuyền lại gần một chút, nàng lại càng kinh ngạc hơn. Đó là. . . . . . cái thuyền trong sơn động ở Ngạo lai tiên đảo kia, năm bọn họ đến thiên khí chi đảo bằng chiếc thuyền này! Nhưng mà, rõ ràng thuyền đã thả neo xuống, không có người điều khiển, thuyền làm sao có thể tự động rời đi tiểu đảo, đến nơi này đây?
Nhưng mà nàng cũng không lo lắng nhiều lắm, mặc kệ trên thuyền là tình huống gì, so với việc tiếp tục ngâm mình ở trong nước biển lạnh như băng, bọn họ cũng bắt đầu không chịu nổi rồi, chứ đừng nói đến Tiêu Tử Mặc. Con thuyền dường như có người điều khiển bình thường, chuẩn xác chạy về hướng bọn họ, cũng tại thời điểm gần tiếp cận họ, thuyền chậm rãi giảm tốc độ, trên mép thuyền còn bỏ xuống một bộ thang dây, vừa vặn dừng ở trước mặt bọn họ.
Phong Vô Ý rùng mình, vác Tiêu Tử Mặc trên lưng, bắt lấy thang dây, cẩn thận leo đi lên, một mặt chú ý động tĩnh trên thuyền, ở khoảng cách còn có hơn hai thước gần mép thuyền thì dưới chân dùng sức giẫm mạnh một cái, trực tiếp xoay người đi lên. Ngoài dự đoán của nàng, những chỗ mắt nhìn thấy trên thuyền, cũng không có một bóng người. Phong Vô Ý chần chờ một chút, ôm Tiêu Tử Mặc, một tay cầm chủy thủ Thương Lãng, chậm rãi đi vào khoang điều khiển. Vẫn không có người. . . . . . chẳng lẽ là con thuyền này có ý thức, biết bọn họ gặp nạn, cho nên tự động chạy tới? Nàng nghĩ lại đã cảm thấy vớ vẩn.
"Oanh ~" đúng lúc này, thân thuyền bỗng nhiên chấn động mạnh một cái. Phong Vô Ý lảo đảo một cái, chạy nhanh dựa vào vách khoang mới đứng vững, đi vào trước cửa vừa thấy thuyền đã chạy về hướng thiên khí chi đảo, một cột lửa đỏ hồng rực bay thẳng đến chân trời, ngay cả tầng mây thật dày cũng bị tách ra không ít, lộ bầu trời bao la mù mịt. Theo đám mây đen bắt đầu khởi động, vùng nước gần đó cũng bắt đầu dậy sóng, sóng biển lớn vỗ lên trên đá ngầm, con thuyền cũng rung động kịch liệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp.
"Gặp!" Phong Vô Ý hô nhỏ một tiếng, thấy là núi lửa bùng nổ dẫn đến thềm lục địa đáy biển biến hóa, tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra sóng thần! Bất chấp việc tìm kiếm trên thuyền có người hay không, nàng để Tiêu Tử Mặc vào trong cái ghế bên cạnh, hai tay nắm bánh lái, dùng sức di chuyển. Bởi vì dòng hải lưu quá nhanh, đà cũng trở nên nặng trĩu khác thường. Phong Vô Ý điên cuồng mà điều độnglực lượng của ma hạch, bất chấp ma khí vốn dĩ chưa hấp thu xong tiếp tục tỏa ra bốn phía, rốt cục, bánh lái chếch đi một tấc, con thuyền khó khăn quay lại đầu, đi về phía nam.
"Ầm vang ~ rầm ~" trong nháy mắt, mây đen dầy đặc khắp trên bầu trời vùng biển, sấm sét vang dội, mưa to đổ xuống, dường như không thể thấy rõ cảnh vật ở ngoài ba thước. Phong Vô Ý chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi, may mắn cả đường đều không có đụng vào đá ngầm. Nàng cũng âm thầm cảm thấy may mắn không thôi, nếu không có cái thuyền này, bọn họ chỉ sợ thật sự chỉ có con đường ch.ết. Lấy lực lượng của con cùng tự nhiên so sánh, thật sự là rất nhỏ bé.
"Không cần đi đến phía trước, nhanh quay đầu lại!" Đúng lúc này, theo một âm thanh sắc nhọn vang lên, một bóng dáng đỏ rực tiến vào cực kỳ nhanh. Phong Vô Ý ngẩn ra, đúng lúc kịp phản ứng là đây là giọng nói của Vân Triệt, lúc này mới không để chủy thủ tiếp đón hắn, đáy lòng cũng dâng lên nghi ngờ, hay là. . . . . . là Vân Triệt chạy thuyền đến nơi này?
"Nhanh quay đầu, mau lên!" Hồ ly đỏ như lửa bổ nhào vào trên người nàng, nanh vuốt sắc nhọn xé rách vạt áo của nàng, hổn hển hét to.
"Ngươi muốn ch.ết hay sao?" Phong Vô Ý tức giận nói. Sau lưng là núi lửa bùng nổ trên thiên khí chi đảo, vẫn là trung tâm sóng thần, quay đầu? Chiếc thuyền nho nhỏ này, chỉ cần va vào một chút, cũng chỉ là chỉ còn đường ch.ết!
"Phía trước còn nguy hiểm hơn, mau quay đầu!" Vân Triệt thấy nàng không có hành động gì, lập tức bổ nhào về hướng bánh lái.
"Hiện tại muốn ta quay đầu thực sự là không còn biện pháp." Phong Vô Ý cau mày nói. Chiếc thuyền này chuyển theo đúng hướng gió mà trôi theo dòng nước, mưa to gió lớn như thế, dòng hải lưu khác thường, đã làm bánh đà bị kẹt hết hoàn toàn, bằng lực lượng của Vân Triệt căn bản không thể lay động được, cho dù là Phong Vô Ý, cũng không có biện pháp, dù sao, nếu là nàng thật sự dùng tới mười phần mười lực lượng của ma hạch, bánh lái đầu tiên cũng sẽ đứt rời.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ta bị ngươi hại ch.ết rồi!" Vân Triệt quát.
Phong Vô Ý không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn phía trước đen kịt. Nguy hiểm? So với núi lửa cùng sóng thần còn nguy hiểm hơn?