Chương 88: Trở về kinh biến
"Oanh!" Một ngọn sáng từ trên trời rơi xuống, nặng nề nện ở trong Thương Mang quan, phá hủy vài phòng ốc, mặt đất xuất hiện một cái rãnh sâu chừng hơn mười thước.
Một lúc lâu binh lính, xung quanh mới dám vây quanh, cúi đầu xuống nhìn xung quanh.
Không lâu trước, Phía Bắc truyền đến động tĩnh quả thực giống như là tận thế, cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong quân đúng là thời điểm lòng người hoang mang, mà quay về lại rất tốt, trực tiếp như sao băng rơi vào trong Thương Mang quan rồi!
"Chàng có khỏe không?" Phong Vô Ý đứng lên đầu óc choáng váng, thuận tay nâng Tiêu Tử Mặc dậy.
"Không có việc gì." Tiêu Tử Mặc cười khổ một cái, thu Tiểu Hỏa Long còn đang choáng váng vào Ngôi Sao châu.
Phong Vô Ý ho khan vài tiếng, miệng phun ra vài hạt cát, tiếp tục oán giận, đâu chỉ là có chút không đáng tin, rõ ràng là vô cùng không đáng tin! Nhưng mà may mắn là xông thẳng vào trong Thương Mang quan, không có trực tiếp ném bọn họ vào trong đại quân dị tộc, bằng không sẽ có việc vui lắm!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trên đầu truyền đến một tiếng quát quen thuộc.
"A, tộc trưởng Trại Lam!" Phong Vô Ý ngẩng đầu, mỉm cười, "Chúng ta đã trở lại, nhưng mà ngại quá, cho ta mượn tay được không?"
"Phong tiểu thư?" Trại Lam sửng sốt một chút, lập tức thét một tiếng kinh hãi.
Chỉ một lát, vài bóng người từ tảng đá xiêu vẹo nhảy xuống, người đứng đầu quả nhiên là Trại Lam.
"Các ngươi. . . . sao quay về mà lại biến thành như vậy?" Sắc mặt Trại Lam lúc trắng lúc xanh, rất đặc sắc.
"Nói thì dài dòng lắm." Phong Vô Ý gượng cười sờ mũi, lại nói, "Nhưng mà chúng ta thật sự là không còn sức lực để tự leo lên."
Trại Lam ngẩng đầu nhìn mặt đất cao chừng hơn mười thước, cũng không biết nói gì. Không còn sức lực leo lên, cái hố kia rốt cuộc là cái gì tạo ra đây. . . . . .
Rất nhanh, vài cái dây thừng được ném xuống từ trên.
"Sao rồi? Cần hỗ trợ sao?" Trại Lam quay đầu, nhìn Tiêu Tử Mặc.
Hắn nhìn ra, Phong Vô Ý tuy rằng mệt mỏi, nhưng dùng dây thừng leo lên cũng không có vấn đề , nhưng mà nhìn Tiêu Tử Mặc thì thật sự ngay cả đứng thẳng cũng đã là vấn đề, bọn họ rốt cuộc là làm những gì, mà có thể để bản thân đến nước này?
Tiêu Tử Mặc miễn cưỡng đi tới, kéo dây thừng, bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ rất khó khăn."
"Để ta." Trại Lam gật đầu, một tay ôm lấy hắn, nắm chặt dây thừng leo lên.
Phong Vô Ý nhẹ nhàng thở ra, lại cắn răng một cái, tự mình bò lên.
"Các ngươi, làm nơi này khôi phục như ban đầu cho ta." Trại Lam buông người ra, thản nhiên ra lệnh.
"Dạ!" Binh lính bên cạnh lên tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Phong Vô Ý và Tiêu Tử Mặc lại đã tràn ngập kính sợ.
Thực sự, đập mặt đất thành như vậy, tuyệt đối không phải chuyện người bình thường có khả năng làm được.
"Bệ hạ đâu?" Tiêu Tử Mặc nhìn xung quanh, hiếu kỳ hỏi. Hách Liên Diệu không phải loại người hưởng thụ khi này, không lý do gì mà trong thành động tĩnh lớn như vậy còn không xuất hiện.
"Nói thì dài dòng lắm." Trại Lam đáp một câu, sắc mặt trầm xuống, nói nhỏ, "Về phủ đệ trước rồi giải thích, các ngươi cũng cần nghỉ ngơi."
"Được." Hai người liếc mắt nhìn nhau, thấy trong thời gian bọn họ không có ở đây, Thương Mang quan đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi trở lại phủ đệ, Trại Lam đuổi hết người hầu ra ngoài, mới nói: "Hách Liên bệ hạ ngất xỉu rồi, tới giờ vẫn không tỉnh lại, đã ba ngày rồi."
"Cái gì? Ngất xỉu?" Phong Vô Ý ngạc nhiên.
Thân thể Hách Liên Diệu rất tốt, lại là người tập võ, làm sao có thể vô duyên vô cớ ngất xỉu ba ngày, cho dù như thế nào cũng không thích hợp.
"Ta không để tin tức truyền đi, đối với bên ngoài chỉ nói là vì để ứng phó quân địch tiến công vào thành, ta và Hách Liên bệ hạ sẽ thay phiên nghỉ ngơi, để vạn toàn." Trại Lam nói.
"Tộc trưởng xử lý vô cùng tốt, có thể để cho chúng ta đi nhìn xem sao không? Với y thuật của ta chắc là không có vấn đề." Tiêu con mực nói.
"Nhưng mà thân thể chàng." Vẻ mặt Phong Vô Ý không đồng ý.
"Trong lòng ta đều biết, Vô Ý, ta cũng không bị thương, chỉ mất hết lực lượng, xem mạch sẽ không có vấn đề." Tiêu Tử Mặc trấn an.
"Đi bên này." Trại Lam dẫn đường.
Thấy thế, Phong Vô Ý cũng chỉ có thể đi theo phía sau, được rồi, ít nhất trước mắt mà nói, Hách Liên Diệu vẫn là rất quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không sẽ rất phiền toái.
"Chính là trong chỗ này." Trại Lam nói xong, đẩy cửa phòng ra, "Người chăm sóc là tâm phúc, có thể đảm bảo tin tức không bị lộ ra ngoài, gây ảnh hưởng lớn."
"Ừ." Tiêu Tử Mặc bước một bước về phía trước, bỗng nhiên mặt biến sắc, chân cũng dừng lại.
"Tử Mặc, làm sao vậy?" Phong Vô Ý nhanh chóng vọt đến bên cạnh hắn, ngay cả khi toàn thân mỏi mệt, nhưng vẫn cầm chuôi kiếm Thương Lãng, bởi vì Thanh Long tạm thời hôn mê, hình dạng kiếm Thương Lãng cũng không trở về thành chủy thủ được, tuy rằng nàng không am hiểu sử dụng kiếm, nhưng hiện tại lực lượng đã hết, mà thần khí lại vừa tay dùng rất thích hợp.
"Mùi. . . . . . có chút kì lạ." Tiêu Tử Mặc cau mày, cẩn thận hít không khí.
"Mùi?" Vẻ mặt Trại Lam tràn đầy nghi hoặc, "Có cái gì khác nhau sao?"
Tiêu Tử Mặc không đáp, lập tức đi vào phòng, đánh giá mọi nơi, không phát hiện nơi này có gì đặc biệt, lập tức tiến lên kéo màn ra, bản thân thì ngồi xuống mép giường.
"Dường như. . . có hương của một loài hoa." Phong Vô Ý cũng hít không khí, tinh tế cảm nhận rồi mới nói.
"Mùi hoa?" Trại Lam nhíu mày, nhưng hít bao nhiêu cái mũi cũng không có cảm giác.
"Mùi này rất nhạt, người bình thường đều khó có thể ngửi thấy." Phong Vô Ý nhún vai, đi tới bên giường.
Chỉ thấy Hách Liên Diệu trên giường sắc mặt hồng hào, hô hấp vững vàng, không tiều tụy giống một người ngất xỉu, nếu không nghe Trại Lam nói, thì chỉ giống như là đang ngủ mà thôi.
Tiêu Tử Mặc nắm tay hắn lên bắt mạch.
"Đại phu trong quân đã xem qua, không có vấn đề gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận là mệt nhọc quá mức." Trại Lam bổ sung.
"Mệt nhọc? Sao nhìn thế nào cũng không giống." Đầu Phong Vô Ý đen lại, con người mệt nhọc quá mức còn có thể có sắc mặt hồng hào như vậy sao? Cho dù hồng, cũng là do loại bệnh kia... gây hồng ư!
"Không đúng." Tiêu Tử Mặc buông tay Hách Liên Diệu, quay đầu, sắc mặt lặng hẳn xuống, "Bệ hạ trúng độc."
"Trúng độc!" Trại Lam sửng sốt một chút, mặt biến sắc nói, "Nhưng mà không có biểu hiện gì của trúng độc mà, mấy ngày nay cũng không có phát sinh chuyện gì, đồ ăn ... ta và Hách Liên bệ hạ đều cùng các quân sĩ cùng ăn cùng uống, không có lý do gì chỉ có một mình hắn trúng độc."
"Không, loại độc này có tên gọi ‘ngủ say’, là một loại độc dược mãn tính, ít nhất phải hạ độc vài năm mới có thể đưa con người vào chỗ ch.ết. Người trúng độc không có bất kỳ dấu hiệu gì, chỉ có khi độc phát tác mới có thể lâm vào ngủ say, sau đó lại ch.ết đi trong giấc ngủ, không có bất kỳ đau khổ gì, thi thể tràn đầy sức sống." Tiêu Tử Mặc lắc đầu nói.
"Vài năm?" Phong Vô Ý ngẩn ra, lẩm bẩm, "Chắc là trúng độc trong hoàng cung Phạm Thiên rồi, chẳng lẽ là do tranh giành trong hoàng thất?"
"Làm sao có thể!" Trại Lam liếc mắt nói, "Theo ta biết, hoàng thất Hách Liên huyết mạch luôn rất thưa thớt, bệ hạ chính là nhất mạch đơn truyền, ngay cả huynh đệ huyết mạch gần cũng đều không có, hơn nữa bệ hạ còn chưa có con thừa tự, nếu hắn ch.ết, huyết mạch Phạm Thiên liền đoạn tuyệt. . . . . . ai cũng biết chuyện này?"
"Đúng là như thế." Tiêu Tử Mặc gật đầu.
"Vậy thì thật kỳ quái." Phong Vô Ý nhíu chặt mày, tâm tư xoay chuyển.
Nàng đã ở hoàng cung một thời gian, biết một ít quy củ, đồ ăn ngự thiện phòng đưa tới, chẳng những có người kiểm nghiệm, hơn nữa vì phòng ngừa một số loại độc ngân châm không thể phân biệt, còn có người hầu ăn thử, sau khi xác định không có vấn đề, mới có thể để cho hoàng đế dùng, vốn dĩ không có khả năng hạ độc liên tục vài năm, mà có cơ hội đó là phòng bếp nhỏ của phi tần hậu cung, những mỹ nhân này vì muốn khiến hoàng đế vui, sẽ đích thân xuống bếp làm chút điểm tâm, canh bổ gì đó, Hách Liên Diệu đương nhiên sẽ không cho người ăn thử. Nhưng mà, có thể liên tục hạ độc vài năm, chắc là phi tử rất được sủng mới đúng.
Cẩn thận nghĩ lại, nhưng mà không thể nghĩ ra trong hậu cung, dường như trong ấn tượng có Lan phi, Trân tần gì đó thì phải, quay đầu lại, nhìn người hầu đứng bên cạnh, lập tức vẫy tay: "Ngươi, lại đây."
"Tiểu thư có gì sai bảo?" Mặt người hầu lập tức trắng bệch, hắn biết là mình nên nghe cái gì không nên nghe cái gì, chỉ mong sẽ không bị giết người diệt khẩu.
"Mấy năm nay, bệ hạ sủng hạnh nhất là vị nương nương nào?" Phong Vô Ý trực tiếp hỏi.
Tiêu con mực tự nhiên cũng hiểu được nàng hỏi cái này câu ý tứ của, ngẩng đầu nhìn tới.
"Dạ, là Nguyệt Hoàng quý phi." Người hầu đáp.
"Nguyệt Hoàng quý phi?" Vẻ mặt Phong Vô Ý đầy nghi hoặc, tuy rằng không nhớ tên đầy đủ, nhưng nàng khẳng định nhớ rõ, bốn năm trước Hách Liên Diệu cũng không sắc phong phong Hoàng quý phi.
"Nguyệt Hoàng quý phi, trước khi được Phong quý phi là thị nữ, Ngọc Nguyệt cô nương." Tiểu người hầu giải thích một câu.
"Ngọc Nguyệt?" Phong Vô Ý hô thất thanh.
Nàng vẫn nhớ, Ngọc Nguyệt chính là thị nữ của Phong Vũ Y, là một cô nương thanh tú lanh lợi, thời điểm nàng ở trong cung cũng giúp đỡ không ít, chỉ là sau khi rời đi vốn không quá quan tâm, nhưng mà. . . Ngọc Nguyệt vậy mà lại thành Hoàng quý phi? Nàng cũng không nhận ra nam nhân như Hách Liên Diệu, sẽ yêu một tiểu cung nữ, vì nàng mà ngoại lệ sắc phong Hoàng quý phi gần với phong hào hoàng hậu này.
Hách Liên Diệu, chấp niệm của ngươi đối Phong Vũ Y, thật sự cứ điên cuồng như vậy sao?
"Ngủ say chỉ có người kê đơn mới có thể giải được, xem ra người đáng nghi ngờ nhất đúng là Hoàng quý phi." Tiêu Tử Mặc cười khổ một cái, lại nhìn Phong Vô Ý, nói tiếp, "Lý do. . . . . . nếu cô bé kia trung thành và tận tâm như vậy, như vậy kẻ khiến chủ tử nàng ch.ết, với tính tình mạnh mẽ như vậy mà bệ hạ ép các nàng tiến cung, cũng là quá khứ không thể quên."
"Cái cô nương ngốc kia." Phong Vô Ý than nhẹ một tiếng, nói không rõ rốt cuộc trong lòng có cảm giác gì.
Tuy rằng nàng cũng không cần, nhưng mà. . . . nàng lưu lại dấu vết ở thế giới này, lại khiến người khác nhớ kỹ , mặc dù đã rất lâu rồi, nàng là "Phong Vũ Y".
"Nhưng mà, một cái tiểu cô nương, rốt cuộc tìm ra loại kỳ độc ngủ say này từ nơi nào?" Tiêu Tử Mặc lại lẩm bẩm.
Trong phòng lập tức im lặng, đột nhiên, "Ầm" một âm thanh vang lên, cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra.
"Vân triệt, im lặng!" Phong Vô Ý quát nhẹ một tiếng. Người dám tùy tiện như vậy ở phòng hoàng đế, nàng không cần nhìn, ngoại trừ Vân Triệt cũng không có người thứ hai.
"Vô Ý không xong rồi!" Vẻ mặt Vân Triệt vô cùng kích động xông tới, "Cái thứ ngươi bảo ta dịch đã xong rồi, thực sự là không xong! Tóm lại. . . ngươi mau đến xem!"
Phong Vô Ý và Tiêu Tử Mặc nhìn nhau, trong lòng đồng thời trầm xuống, có một loại dự cảm thật sự không tốt.