Chương 42: Bận Thu Phục Vợ Yêu
Cả hai đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của tình yêu, quyến luyến một hồi mới dứt ra. Tiểu Nghiên thở hổn hển, vì bị hôn mê quá sâu.
“Vậy…vậy anh đồng ý giúp em rồi nhé.” Cô đẩy người hắn ra, giữ khoảng cách.
“Ừm.” Bạch Phong Thần bận suy nghĩ gì đó, hắn với lấy điện thoại trên bàn tuỳ tiện ấn vào một dãy số.
Đầu bên kia vang lên là giọng của một người đàn ông, Bạch Phong Thần nói với người trong máy toàn bộ bằng tiếng anh và tất nhiên Tiểu Nghiên có thể hiểu bọn họ đang nói gì.
“Kiểm tr.a toàn bộ camera trong khách sạn LA này cho tôi, cụ thể là hai tuần trước.” Hắn không mặn không nhạt nói rồi nhanh chóng cúp máy, chút chuyện cỏn con này chỉ cần tr.a trong tích tắc là ra.
Đầu bên kia nhận lệnh rồi lập tức đi điều tr.a rất nhanh Bạch Phong Thần đã nhận được tất cả video có chứa hình ảnh của Hoắc Hiên. Hắn mở lên trên máy tính cho Tiểu Nghiên xem cùng, mọi thứ xảy ra trong video đều y hệt lời Hoắc Hiên nói.
“Cậu điều tr.a cho tôi kẻ đã đứng đằng sau sắp đặt mọi chuyện ngày hôm đấy.” Bạch Phong Thần nhấn gửi tin nhắn cho người vừa nãy, rồi thờ ơ tắt điện thoại vứt sang một bên. Hắn nhích sang chỗ Tiểu Nghiên ngồi.
“Em thấy sao?” Bạch Phong Thần đợi cô khen ngợi, nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn Tiểu Nghiên không những không khen ngợi mà còn cười cợt.
“Anh làm trò gì vậy, kiểm tr.a camera thì Hoắc Hiên cậu ta đã tr.a là lâu rồi.” Vì tr.a camera xong vẫn không tìm được người đã hạ thuốc nên mới nhờ hắn đó.
Mặt Bạch Phong Thần bỗng chốc đen khịt lại cau có, Tiểu Nghiên thấy mặt mày hắn u ám như vậy có hơi sợ, sợ cái miệng hại cái thân thôi, nên cô thêm một câu.
“Nhưng anh giúp em tìm danh tính kẻ đứng đằng sau là được rồi.” Cô cười cười xoa dịu bầu không khí u ám lúc nãy. Mặt hắn quay lại với vẻ bình thường cô mới thở dài một cái, quả là hú hồn đi.
“Cậu ta đã điều tr.a số của người gửi tấm ảnh đó chưa?” Bỗng Bạch Phong Thần lên tiếng, vẫn là có hắn là người sáng suốt nhất, nhìn ra điểm bất thường.
Ừ ha, sao lúc đấy cô lại không hỏi Hoắc Hiên cái này nhỉ, rất có thể cậu ấy chưa tr.a số kia cũng nên.
“Em chưa hỏi cái đấy, nhưng lỡ tr.a số ấy không ra thì sao?” Chuyện này cũng không phải là không xảy ra đi, người ta đã kì công chuẩn bị kế hoặc hoàn hảo như thế chắc chắn cũng phải chuẩn bị một số khác để gửi ảnh đấy chứ. Cả hai người rơi vào trầm luân, chỉ sợ tất cả các manh mối đều rơi vào bế tắc.
“Thôi đi ngủ đi mai anh đưa em đi chơi.” Bạch Phong Thần đổi đề tài, chuyện này cứ để người của hắn điều tr.a đi. Hắn đứng dậy, cầm tay Tiểu Nghiên kéo cô về phòng ngủ.
“Anh không phải đi làm sao?” Tiểu Nghiên bỗng nhớ ra mục đích bọn họ đến đây, cô ủ rũ nói.
“Không quan trọng bằng đưa em đi chơi.” Bạch Phong Thần nhàn hạ nói, dù sao không đi làm một ngày công ty cũng không phá sản luôn được. Hắn còn bận đi thu phục vợ yêu nữa, chuyện công ty kia tính sau.
Cô nghe hắn nói vậy có hơi ngượng, nhưng nghĩ đến hai từ ‘Đi chơi’ thôi mà cả người Tiểu Nghiên bỗng phấn chấn hẳn lên, cô vui vẻ tạm gác lại chuyện của Hoắc Hiên qua một bên, đi theo Bạch Phong Thần về phòng ngủ.
Nhưng mà, hình như có điều gì sai sai. Sao cô lại đi theo hắn về phòng chứ. Khi mà Tiểu Nghiên nhận ra điều này thì đã quá muộn rồi, cô đã chính thức bước chân vào trong hang sói, không còn đường quay đầu.
“Tính chạy đi đâu?” Bạch Phong Thần đứng chặn ở cửa, thích thú nhìn bộ dạng sợ hãi này của cô.
“Em…em về phòng ngủ.” Cô lách ra phía khác định chui ra sau người hắn. Nhưng Bạch Phong Thần chỉ cần nhích người sang một bên đã có thể ngăn chặn vụ tẩu thoát này từ cô.
“Ngủ ở đây đi, anh sợ em lạ nhà ngủ không quen.”
“Sao anh biết em lạ nhà sẽ không ngủ được chứ.” Lí do này cũng quá cao siêu rồi, nói đúng tâm lý cô luôn rồi.
Bạch Phong Thần không nói gì để Tiểu Nghiên tự suy diễn, hắn đóng cửa lại rồi kéo cô lại phía chiếc giường rộng lớn giữa phòng.
“Bạch Phong Thần buông em ra.” Cứ cái đà này cô sẽ lại bị hắn ăn sạch mất. Cô còn yêu đời lắm với lại mai còn phải đi chơi nữa, cô sẽ không bỏ lỡ lần đi này đâu.
“Đi ngủ thôi, mai còn đi chơi.” Bạch Phong Thần ôm cô nằm xuống rồi nhắm mắt lại ngủ. Tiểu Nghiên bị hành động này của hắn doạ cho ngu luôn, vậy là chỉ ngủ thôi sao? nãy giờ cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ. Tại sao bỗng nhiên trong lòng cô lại cảm thấy hụt hẫng như vậy?
Nghe được nhịp thở đều đều của hắn, Tiểu Nghiên chắc chắn là Bạch Phong Thần đã ngủ rồi, cô định nhấc bàn tay hắn đang ôm mình ra, để đi về phòng ngủ. Nhưng cô mới chạm vào tay hắn thôi, Bạch Phong Thần đã mở mắt ra.
“Em đi đâu?” Hắn gằn giọng hỏi, khuôn mặt có phần tức giận.