Chương 43: Em Được Lắm Dám Bỏ Anh Lại Một Mình

“Em…emm…” Tiểu Nghiên lắp bắp trong đầu không ngừng nhảy số, tìm đại một lý do. “Em đi vệ sinh.”
“…”


Cô quan sát từng nét trên khuôn mặt Bạch Phong Thần khi đã chắc chắn an toàn cô mới dám đặt chân xuống giường. Thôi thì ngủ tạm ở đây một hôm vậy, chắc không sao đâu. Đấy là những lời mà Tiểu Nghiên tự trấn an mình, nhưng cô đâu biết có một con sói già đang chờ đợi cô ở ngoài kia.


Tiểu Nghiên chạy về phòng lấy quần áo ngủ để thay, rồi vệ sinh cá nhân luôn ở trong đấy. Xong xuôi cô định về lại phòng của Bạch Phong Thần như kế hoạch nhưng như có thứ gì đấy đã níu kéo cô, thứ đấy không phải cái gì khác mà là cơn buồn ngủ của cô trỗi dậy. Cô nghĩ Bạch Phong Thần đã ngủ rồi nên sẽ không để ý đâu, vậy là cô lại leo lên giường nằm chìm vào giấc ngủ ngon lành, không sang phòng hắn nữa.


Bên này Bạch Phong Thần thiếu hơi cô nên mất ngủ, hắn đợi hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy Tiểu Nghiên quay lại liền nhíu mày, vẻ mặt tức tối, bước xuống giường chạy sang phòng cô. Khi cánh cửa mở ra cũng là lúc Bạch Phong Thần nhìn thấy thân hình nhỏ bé của cô đang nằm trên chiếc giường rộng lớn kia ngủ ngon lành.


“Em được lắm, để lại anh mất ngủ trong phòng mà qua đây ngủ.” Hắn trách thầm cô, nhưng rốt cuộc lại bị bộ dạng đáng yêu khi ngủ kia của cô làm cho xiêu lòng.


Bạch Phong Thần đến bên giường nằm xuống cạnh cô, ôm lấy tấm lưng nhỏ bé ấy vào lòng, khít lấy mùi thơm nhàn nhạt từ mái tóc cô. Từ từ chìm vào giấc ngủ.


available on google playdownload on app store


Thành phố New York hôm nay thật đẹp, mùi hương của những bông hoa trong vừa thoang thoảng trong không khí, man mát dễ chịu, tạo ra cảm giác vô cùng khoan khoái. Trên chiếc giường rộng lớn lớn, hình ảnh một nam một nữ đang nằm ôm nhau ngủ hạnh phúc. Trên mặt hai người đều bày ra dáng vẻ yên bình.
……………….


Năm giờ sáng Bạch Phong Thần theo thói quen dậy rất sớm, nhưng hắn chưa gọi Tiểu Nghiên dậy vội. Đi vào vệ sinh cá nhân rồi hắn xuống làm bữa sáng cho cô, từ bao giờ những việc ấy đã trở thành thời gian biểu của hắn.


Bạch Phong Thần chuẩn bị xong bữa sáng thì lôi laptop ra làm việc, trước kia khi Tiểu Nghiên chưa bước vào cuộc sống của hắn thì công việc chính là thứ hắn chú tâm nhất. Nhưng bây giờ thì khác cô chính là người quan trọng nhất, không có thứ gì có thể sáng bằng.


Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Nghiên vừa tỉnh dậy hẵng còn ngái ngủ, cô bước từng bước xuống.
“Dậy rồi sao?” Bạch Phong Thần gập laptop lại bỏ ra một bên.


“Ừm…sao anh không gọi em dậy.” Tiểu Nghiên dở giọng trách móc, bây giờ đã là bảy giờ ba mươi sáng, xém nữa là cô ngủ đến trưa khỏi đi chơi được rồi.


“Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi.” Hắn cười cười, chợt nhớ ra chuyện gì đấy liền thu lại toàn bộ biểu cảm. Trở lại với bộ mặt nghiêm nghị.


“Giờ em có thể giải thích lí do vì sao hôm qua về phòng xong trốn luôn ở trong đấy, bỏ mặc anh một mình không?” Bạch Phong Thần gằn giọng nhấn mạnh mấy từ cuối.


“À, tại em mệt quá nên lăn ra đấy ngủ luôn.” Tiểu Nghiên gãi đầu, thật sự là do cô quá mệt nên mới ngủ luôn ở đấy chứ không phải trốn tránh gì.
Bạch Phong Thần biết cô sẽ nói thế nên không tr.a cứu nữa, hắn đi vào bếp lấy cốc sữa ấm ra cho Tiểu Nghiên uống.


“Em vội cái gì ăn từ từ thôi nghẹn giờ.” Hắn đến bó tay với cô.
“Hì, em sợ anh đợi lâu.” Tiểu Nghiên cầm miếng bánh lên ăn tiếp, chợt nhớ ra điều gì đó cô lại hỏi. “Anh không ăn sáng sao?”
“Anh ăn xong từ lâu rồi.” Cụ thể là cách đây gần hai tiếng trước.


“À vậy em ăn tiếp đây.” Cô nhanh chóng giải quyết mấy cái bánh trên đĩa rồi uống hết cốc sữa. Xong xuôi Tiểu Nghiên đứng dậy, định bê đĩa ra rửa thì bị Bạch Phong Thần ngăn lại.
“Cứ để đấy anh làm cho, lên đi lên chuẩn bị đồ rồi mình đi.” Hắn dành lấy cái đĩa trên tay cô.


“Được.” Tiểu Nghiên thấy thế không được hay cho lắm nhưng đứng đây tranh cãi cũng không được gì, vẫn là nghe theo lời hắn đi lên thay đồ để đi chơi.


Cô lấy ra từ trong tủ một chiếc váy màu đen của thương hiệu CHANEL sang chảnh, nhưng không kém phần trẻ trung. Tuy cô đã chọn chiếc váy tối giản nhất nhưng vẫn không thể tránh khỏi vẻ cao sang của chiếc váy.
Tiểu Nghiên thoa nhẹ một lớp son mỏng, làm gương mặt cô tươi tắn hơn, rồi đi xuống tầng.


Bạch Phong Thần đang ngồi chờ cô ở dưới đấy, vừa thấy cô xuống hắn liền đứng dậy mắt dán chặt vào sự xinh đẹp ấy của cô, mê muội đến nỗi quên mất luôn mình định nói gì.


“Sao anh cứ nhìn em hoài vậy.” Cô ngượng ngùng trách móc hắn. Nhìn đến độ quên luôn cả chớp mắt này thì quá khoa trương rồi.


“Vì em xinh quá đó.” Bạch Phong Thần đồ hết lỗi lên đầu Tiểu Nghiên, ai bảo cô lại xinh đẹp như vậy chứ. Nhưng tên đàn ông khác ngoài kia dòm vào chắc hắn tức ch.ết mất.






Truyện liên quan