Chương 87: Chúng ta rốt cục có quan hệ gì?

Bảo Khang ngồi trong thư viện của trường, nhìn xung quanh một chút. Nơi này đúng là không gian yên tĩnh thích hợp cho chuyện học hành. Không chỉ có không khí tĩnh lặng để tập trung, thư viện trường còn có rất nhiều tài liệu hay có thể đáp ứng nhu cầu tr.a cứu kiến thức bất kì lúc nào, hơn nữa lại được trang bị đầy đủ tiện nghi. Cậu thầm cảm ơn Duy Quang, nếu lần trước cậu ta không dẫn mình đến đây thì hẳn là cho đến khi ra trường mình vẫn chưa khám phá ra chỗ này.


Cậu sắp xếp lại sấp tài liệu chất chồng trên bàn, thở dài một tiếng, sau đó săn tay áo lên bắt đầu lao vào chuyện học.


Ngay lúc này có tiếng bước chân phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của thư viện. Một đám người trên tay cũng mang theo nhiều tài liệu tìm đến cái bàn trống ở không xa chỗ Bảo Khang cho lắm. Họ ngồi xuống, sau đó bắt đầu học nhóm, thỉnh thoảng sẽ phát ra những tiếng cười rôm rả.


“Úi chà, thằng đó chẳng phải là Bảo Khang sao?”
“À, thằng đó cũng ở đây.”
Giọng một nữ sinh: “Nhìn kinh tởm ch.ết!”
“Đừng nói thế chứ, người ta là hot gay của trường đó.”
“Hây da, thầy Huy thật đúng là không có mắt nhìn người, đẹp trai như vậy lại đi thích con trai.”


“Ha ha ha.”


Bảo Khang bên này dù vô tình hay cố ý cũng sẽ nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện đó. Tiếng cười chế giễu của bọn họ nhanh chóng khiến những bạn học sinh khác chú ý tới. Bảo Khang lấy tai phone trong cái ba lô ra, đeo vào. Cậu nhớ đến lời dặn của Minh Huy, khi không muốn nghe chuyện gì đó thì cứ đeo tai phone vào, như thế sẽ tốt hơn. Cậu không còn nghe thấy bọn họ nói gì nữa, chỉ thấy khóe môi không ngừng chuyển động, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm về mình cũng những biểu cảm ch.ết tiệt kia của họ.


available on google playdownload on app store


Nhưng mà Bảo Khang cũng không có cảm thấy buồn nữa, cậu đã sớm quen bị mọi người trong trường gièm pha rồi và cũng không trách họ.


Thế nhưng cây muốn lặng mà gió không ngừng. Một tên nam sinh trong đám kia đi lại, đưa tay nâng cằm Bảo Khang lên, giọng nói như sắt đá đầy cay nghiệt: “Thì ra gay chính là bộ dạng này, không khác gì con cầm thú. Tụi mày tồn tại trên xã hội này thật đúng là…” Hắn lắc lắc đầu.


Bảo Khang thấy trong tầm mắt của mình lúc này một con quỷ dữ. Bàn tay của nó đang dùng lực bóp lấy cằm cậu, nhưng thật kì diệu là cậu không cảm thấy đau. Cậu cũng không biết vì sao nữa, chỉ có thể im lặng.
Đồng bọn của hắn ở bên kia không ngừng hò hét, cổ vũ.
“Buông tay ra nhanh!”


Giọng nói giống như tiếng thét của một con sư tử phát ra từ phía cửa khiến hầu hết mọi người trong phòng đều cả kinh. Bảo Khang mỉm cười, nhìn thấy Duy Quang cùng với khuôn mặt giận dữ ấy tiến lại gần mình, kế tiếp là đẩy tên quỷ dữ đó ra: “Tao mong mày tránh xa Bảo Khang ra. Dù sao cậu ấy cũng không chọc ghẹo gì đến mày.”


Bảo Khang ngã xuống ghế ngồi, ở đằng sau lưng của Duy Quang một cách an toàn. Cậu thật muốn biết biểu cảm của Duy Quang lúc này.


Tên quỷ dữ nhếch môi: “Mày thà làm bạn với nó mà không thèm kết bạn với tụi tao. Nó có gì tốt à? À, đúng rồi, nó có thể cho mày chịch. Cái mông của nó cũng to phết, mặt mũi cũng dễ thương.”


Những lời nói kinh tởm đó mà cũng có thể nói ra, Bảo Khang căm giận muốn đứng lên nói nhưng nhanh chóng bị Duy Quang cản lại. Duy Quang bước đi ra khỏi cửa, trước khi rời khỏi còn dừng lại nói: “Tao sẽ không bao giờ tha thứ nếu tuị bây còn đụng tới cậu ta một lần nữa. Đừng để mọi chuyện càng thêm tệ hại nữa.” Tên quỷ dữ nghe xong tựa hồ còn giận dữ hơn, đập chân thật mạnh vào cái ghế khiến nó văng đi.


Bảo Khang vội vàng dọn dẹp ôm lấy ba lô chạy đuổi theo Duy Quang: “Cảm ơn cậu nhé, thật đúng lúc, tớ chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nếu cậu không xuất hiện. Để báo đáp ân tình này tớ sẽ bao cậu một chầu kem.”
Duy Quang vừa đi vừa nhìn nụ cười rạng rỡ của Bảo Khang: “Không sợ?”


Bảo Khang bình thản nói: “Nói thật tớ rất sợ, nhưng mà hình như sợ quá nên không còn cảm giác. Tệ nhất cũng bị đánh vài cái rồi nghe mấy lời sỉ nhục thôi.”
“Không đau?”


Bảo Khang đưa tay sờ cằm, sau đó gật đầu. Cậu lúc đi lại len lén nhìn mặt Duy Quang, hành động này nhanh chóng bị phát hiện: “Cậu muốn hỏi gì à?”
Bảo Khang giật cả người: “Làm gì có?”
“Cậu đừng ngại.”


Bảo Khang do dự hồi lâu, tiến lên đứng đối diện với Duy Quang: “Tớ không nghĩ cậu lại có bộ dạng này. Là soái ca đó, lúc nãy ngầu lắm luôn. Tớ nghĩ cậu chỉ biết cười. Mà cậu với đám người đó có quan hệ gì? Mà tớ với cậu có quan hệ gì, sao cậu lại đột nhiên xuất hiện rồi còn giúp đỡ tới.”


Duy Quang ngồi xuống bậc thang: “Tớ với bọn kia dài dòng lắm, không muốn nói, mà với cậu còn dài hơn nữa.”
“Dài? Tớ không hiểu.”
Đột nhiên trong ánh mắt của Duy Quang có tia bi thương: “Cậu thật không nhớ chuyện lúc nhỏ?”
Bảo Khang cũng cảm thấy không khí trở nên nghiêm túc nên cũng nghiêm túc:


“Chuyện lúc nhỏ nhiều thế cậu muốn hỏi chuyện gì?”
“Cậu bé im lặng.”
Bốn từ này… Bảo Khang kinh ngạc mở to mắt, nhìn vào cửa sổ tâm hồn của Duy Quang, nó giống như một tấm kính phủ mờ sương. Một đoạn phim kí ức bắt đầu.
_______-






Truyện liên quan