Chương 88: Chính là vì vậy

[ Mùa đông năm nay rất lạnh. Những cơn gió thổi những chiếc lá khô bay tứ tung khắp con đường. Bảo Khang co rúm mình trong chiếc áo ấm, không ngừng chà xát hai lòng bàn tay và thổi hơi thở như khói vào đấy. Cậu đi đến trạm chờ xe buýt, ngồi xuống ghế, lấy bình sữa nóng trong chiếc cặp nhỏ xinh ra uống một ngụm, quan sát xung quanh.


Tầm mắt của cậu dừng lại trên người một cậu con trai đang ngồi ôm chân dựa lưng vào tường bên ngoài cửa hàng bán kem. Quan sát hồi lâu, cậu có chút kinh ngạc bởi vì người đó vẫn duy trì tư thế, không chút thay đổi. Có phải là ch.ết rồi không? Nghĩ vậy, Bảo Khang mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng cũng không hiểu tại sao lại đưa bước chân tiến lại gần người xa lạ như vậy.


Bảo Khang đứng trước cậu con trai, nhìn một chút nữa, mới lấy hết dũng khí đá thật nhẹ vào chân cậu ta. Cậu ta cử động khiến tim Bảo Khang như giật thót tim, nhảy lùi về sau một bước. Giây kế tiếp cậu nghe được lời mắng: “Bị điên à?”


Bảo Khang mỉm cười, may quá, thì ra vẫn còn sống. Cậu cũng không ngại ngần gì, ngồi xuống bên cạnh, bắt chước tư thế của cậu ấy: “Cậu sao thế? Bị ba mẹ bỏ rơi à?”
Cậu con trai đẩy Bảo Khang ngã lăn ra đằng sau: “Còn nói nữa tao đánh mày.”


Bảo Khang bị dọa phát khiếp, nhưng với sự ngây thơ của mình, cậu nhanh chóng vỗ bụi ở mông, ngồi dậy: “Không phải à? Vậy thì là chuyện gì? Nói tớ nghe được không? Biết đâu tớ có thể chia sẻ cùng cậu.”


Cậu con trai nhìn nụ cười của Bảo Khang thì chán ghét: “Đừng có giả bộ nữa. Mày muốn tiếp cận tao vì điều gì? Tao chỉ có tiền. Tao không có mẹ.”


available on google playdownload on app store


Không có mẹ? Bảo Khang cảm thấy trong lời nói ấy có một sự đau thương ghê gớm. Cậu lấy sữa trong cặp ra, đưa trước mặt: “Uống đi. Chắc là cậu đói rồi.”
“Tao không uống.” Nói xong còn cố tình hất bình sữa văng ra đất.


Bảo Khang vội vàng nhặt lên, lo lắng: “Sữa này mẹ tớ pha đấy, không uống thì cũng không nên làm đổ chứ, phí lắm.”
Cậu con trai đứng lên, đi: “Mày đang khoe là mày có mẹ đó à? Kinh tởm quá!”
Bảo Khang vội vàng chạy theo giải thích: “Không phải, tớ không có ý đó.”


“Mày đi đi, tao không muốn bị làm phiền.”
“Này, cậu bạn dễ thương kia, sao lại phiền. Tớ có thể chia sẻ cùng cậu nỗi buồn mà.”
“Tao không cần.”
Bảo Khang chặn cậu ta lại: “Thôi nào, hay là đi ăn kem nhé.”


Cậu con trai dường như mất hết kiên nhẫn, giơ tay lên định đấm vào mặt Bảo Khang, nhưng khi nhìn thấy Bảo Khang nhắm mắt sợ hãi thì dừng lại: “Mày ngây thơ quá rồi.”
“Dù sao cũng là con nít. Hì.”
“Nhảm.”
“Thế có đi ăn kem không?”
“Mày tên gì?”


“Tớ là Bảo Khang, nhà ở gần đây. Còn cậu?” ]
Bảo Khang mỉm cười với từng thước phim sống động như vậy: “Hì, chuyện xưa cứ ngỡ đã quên. Nào nào, để tớ xem cậu cái đã. Vẫn dễ thương như trước, dậy thì thành công rồi nhỉ?” Cười đến híp cả mắt.


Duy Quang cũng cảm thấy ngại: “Cậu đừng khen tớ chứ.”
“À, sao cậu không mang kính? Lúc ấy rõ ràng có mang mà. Nếu không thì hẳn là tớ đã nhận ra cậu rồi.”
“Tớ khi ấy chỉ mang chơi thôi.” Duy Quang xấu hổ.
“Trời đất, bó tay cậu. Thế làm sao cậu nhận ra tớ?”


“Năm học lớp 10, lần đầu gặp cậu tớ đã cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, sau một khoảng thời gian theo dõi cậu thì mới biết chắc chắn.”
Bảo Khang bất ngờ: “Thế sao lúc ấy cậu lại không nhận tớ luôn?”
“Tớ cũng không biết mình tại sao lại không có can đảm gặp cậu, cho đến bây giờ.”


“Tớ cũng đâu phải là quái vật ăn thịt người gì đâu mà cậu sợ. Hì.” Bảo Khang nhìn lên trời, thở nhẹ: “Thật ra năm đó tớ có đợi cậu ở chỗ đó mấy ngày liền nhưng không thấy cậu đâu. Dần dần mọi thứ cứ thế mà trôi vào quên lãng.”


“Năm đó mẹ và ba tớ li hôn, tớ theo ba đến chỗ ở mới. Vài năm sau tớ có quay lại chỗ đó nhưng mà lại mất dấu với cậu.”
“Ừm, nhanh nhỉ, mới năm nào, vậy mà giờ đây chúng ta đã 18 tuổi rồi còn gì.”


“Ừm, cho nên, cậu đừng hỏi vì sao tớ lại tốt với cậu như vậy. Bởi vì chúng ta là bạn tốt mà.”


Bảo Khang gật đầu: “Đúng vậy. A, anh Minh Huy tới đón mình kìa.” Thật nhanh, hai người vừa đi vừa nói chuyện cũng không để ý đã tới cổng từ lâu. Cậu nói nhỏ với Duy Quang: “Chuyện ở thư viện cậu đừng để anh ấy biết nha. Cảm ơn cậu. Chào cậu!”


Ngồi phía sau xe, Bảo Khang kể hết chuyện của cậu và Duy Quang cho Minh Huy nghe.
“Em vui đến thế à?” Minh Huy hỏi.
“Dạ, em thật không nghĩ chuyện này lại xảy ra luôn á.”
“Ừ.”
Nghe Minh Huy ừ một tiếng cọc lóc như thế, Bảo Khang gõ vào lưng anh ấy một cái: “Ghen sao?”


“Ai thèm ghen với một tên nhóc miệng còn hôi sữa như thế.”
Bảo Khang cười: “Coi anh kìa, giọng điệu như thế còn không ghen là gì. Mà anh đó, bớt đẹp trai lại đi, mấy cô gái cứ bám lấy anh suốt.”
“Anh cảm thấy người đang ghen chính là em.”


Bảo Khang ở đằng sau, giương nanh múa vuốt giở trò. Sau đó nói tiếp: “Hôm nào đi bơi nhé, cùng với Duy Quang nữa. Em nhân cơ hội này muốn anh tập bơi luôn.” Cậu bật cười thành tiếng khi nhớ lại chuyện cũ.


Minh Huy dừng xe: “Em xuống xe cho anh. Dám lấy chuyện cũ ra chọc tức anh. Anh biết bơi rồi, té mười cây cầu khỉ như lần trước cũng không sao.”
“Em không xuống. Thế hôm nào anh chứng minh cho em xem đi.”
“Sợ gì, đợi em thi xong đi. Nếu anh biết bơi thì em tính sao.”
“Tùy anh xử lí.”


Nhìn thấy ánh mắt có gì đó không được trong sáng của Minh Huy, Bảo Khang nói thêm: “Đương nhiên là trừ chuyện đó ra.”
“Nhưng anh lỡ muốn rồi.”
“Anh nghĩ em sẽ khờ dại như lần trước à? Không có dễ.”
“Nhưng anh lỡ muốn rồi.”
“Đừng có lập lại như thế chứ!”


“Nhưng anh lỡ muốn rồi.”
Bảo Khang muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt, nhưng lúc lâu lại đỏ mặt xấu hổ: “Lần sau dùng bao nhé, cho an toàn đó mà. Hì.”
Instagram: lieuphong_






Truyện liên quan