Chương 6
Ngày mùng 2 đầu năm, trong nhà còn không ít thịt sấy cá muối linh tinh, nhưng Thái Hữu Dương không thích ăn những cái này. Lục Phong bèn làm thịt dê xào, canh chân giò hầm sâm*. Ngọc Linh thấy đều là bổ thận, cho rằng anh đang làm để bồi bổ thân thể mình, vô cùng đau lòng bảo anh mau lên lầu nghỉ ngơi. Lục Phong nghĩ sâu xa một chút, cân nhắc đến “Quan hệ mẹ chồng chàng dâu” không được coi là hoà hợp, nếu anh nói là cho Thái Hữu Dương ăn thì khó mà bảo đảm rằng Ngọc Linh không có ý kiến.
Canh chân giò hầm
thịt dê xào
Anh nhìn sắc trời bắt đầu sẩm tối ngoài cửa sổ, hình như nhớ gì đó mới hỏi Ngọc LInh: “Hôm qua nghe mẹ nói là rau trong vườn cần phải tưới mà mẹ?”
Ngọc Linh vỗ tay một cái: “Suýt nữa là quên!” Gần đây bà cứ quên trước quên sau, trong đầu chỉ có thể nhớ được một chuyện, vội vàng lấy thùng tưới ra sân sau, chuyện làm cơm cũng quẳng ra sau đầu.
*Hai gạch ba sao bên Trung là cấp Thượng tá.
Lục Sùng Hoa tắt tivi, gọi Lục Phong: “Lại đây, bố có việc muốn nói với mày.”
Trong bếp máy hút khói kêu ong ong, trên bếp hai bên đều đang bật, canh trong nồi đất bên trái đang sôi, phát ra tiếng kêu “Ùng ục”, chảo bên phải đang nóng dầu, “Xèo xèo” bắn lên giọt dầu.
Lục Phong hoàn toàn không nghe thấy tiếng bố gọi, gọn gàng mà làm. Đầu tiên là sang trái giảm nhỏ lửa lại, lấy thêm gừng băm nhỏ, hành tây bỏ vào trong chảo dầu bên phải, đảo sơ qua, xem đã chín tám phần bèn thêm chút mỡ, bỏ thêm hành tây xào sơ qua. Chờ mùi thơm của hành dậy lên lập tức đổ thịt dê đã được ướp từ sáng vào, thêm một thìa rượu đỏ, một thìa xì dầu, đảo lật qua lại mấy cái, thịt dê đổi màu, mùi thơm nức mũi toả ra chui vào mũi.
Mắt thấy đã gần ok rồi, Lục Phong tắt lửa, cầm cái đĩa sứ Thanh Hoa, đổ thịt dê lên. Đang chuẩn bị bưng ra phòng ăn lại cảm giác được bên cạnh có một tầm mắt đang nhìn mình.
Anh ngẩng đầu lên, Lục Sùng Hoa đứng bên cạnh, không biết đã nhìn bao lâu.
Lục Sùng Hoa dùng một tiếng ho khan to để mở màn, mở miệng muốn dạy người. Ông đầy bụng “Quân từ xa nhà bếp” các kiểu, chỉ chờ Lục Phong dừng lại là sẽ bật ra, nhưng không ngờ phải chờ đợi ròng rã gần mười phút. Lửa giận trong lòng ông nổi lên, lập tức chỉ muốn phát tác.
Lục Phong thấy vẻ mặt ông âm trầm, nghĩ chắc cũng chả có lời gì hay, bèn nhét đĩa thịt dê xào vào tay ông, nói: “Đúng lúc quá bố, bố bưng thức ăn ra ngoài phòng đi, con đi rửa tay.”
Thịt dê xào vừa ra lò còn nóng hôi hổi, mùi thơm có thể kéo con sâu thèm ăn từ trong người ra. Lục Sùng Hoa đã cao tuổi, nhưng ngửi được vẫn phải chảy nước miếng.
Lục Phong lại kín đáo dúi một đôi đũa cho ông: “Ngài nếm thử đầu tiên đi.” Sau đó không phân trần nữa mà đẩy ông ra khỏi nhà bếp.
Lục Sùng Hoa không tự chủ bưng đĩa thịt dê xào ra phòng ăn ngồi xuống, gắp một đũa. Thịt dê rất tươi, chỉ ăn một miếng đã thấy ngon, lúc này có một đĩa lạc rang, hai lạng rượu vàng, chẳng phải còn sung sướng hơn tiên sao?
Ngọc Linh tưới nước xong đi vào, nhìn thấy Lục Sùng Hoa khí thế hừng hực mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra ngoài, khó chịu gọi ông lại: “Đã muộn thế này rồi ông còn ra ngoài làm gì?”
Lục Sùng Hoa: “Mua ít lạc.”
“Trong nhà có mà.” Ngọc Linh dùng ánh mắt “Cái tên đàn ông phá sản” nhìn ông một cái, lấy lạc từ trong tủ lạnh ra, tiện tay lấy nửa bình rượu Hoa Điêu nửa năm trước còn thừa lại cho ông.
Lục Sùng Hoa vội vàng lấy cốc uống rượu của mình ra, hai tay nâng lấy để Ngọc Linh rót cho mình một ly. Sau đó ông nhắm lạc uống rượu nóng, thỉnh thoảng lại gắp một đũa thịt dê, trải qua cuộc sống còn sung sướng hơn tiên.
Ngọc Linh dàn xếp cho ông xong, quay đầu muốn giúp con trai, lại phát hiện đã không còn gì để giúp. “Canh thế nào rồi con?” Bà có chút không cam lòng hỏi.
Lục Phong xua tay: “Con đang trông đây.”
“Tiểu Thái đâu rồi?” Ngọc Linh có tính rảnh là không chịu nổi, “Để mẹ đi gọi nó.”
Lục Phong nghĩ lúc này chắc hẳn là thầy Thái cũng đã dậy rồi: “Chờ một lúc đi mẹ, canh nấu xong con sẽ đi gọi em ấy. Mẹ đi xem tivi đi, con ở đây không có chuyện gì đâu.”
Ngọc Linh phẫn nộ nói: “Được rồi.” Sau đó tịch mịch đi tới xem TV.
Lục Sùng Hoa nói: “Ngọc ơi, mở cho anh kênh 11 nhé.” Ông đang nói đến kênh Trung ương phát hí khúc.
Ngọc Linh khinh bỉ nói: “Ông nghe hiểu được không?” Ông mà đòi nghe hí khúc? Học đòi, chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi.
Ngọc Linh không thèm phản ứng Lục Sùng Hoa, theo thói quen mà bật kênh Mango*, đúng lúc đang chiếu phim nam chính đau khổ vì mất người yêu. Ngọc Linh đau xót, giật một tờ giấy ăn trên bàn lau nước mắt, xem hết sức chăm chú. Lục Sùng Hoa tức đến méo mặt, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Ngẩng đầu nhìn lên, là Thái Hữu Dương đang đỡ eo gian nan xuống lầu. Con trai cầm một đĩa thịt dê xào đuổi ông, vợ thì không thèm để ý đến ông….
*Đài Mango: Đài quả xoài á, chắc bạn nào hay xem phim xem gameshow bên Trung biết nhiều
Lục Sùng Hoa hiếm thấy mà hoà ái ngoắc tay với Thái Hữu Dương: “Tiểu Thái, đến chỗ này đi.” Sau đó quay mặt gọi Lục Phong, “Tiểu Thái xuống rồi, lấy thêm một bộ bát đũa đi con.”
Thái Hữu Dương chần chừ một lúc, nắm tay vịn cầu thang không dám lộn xộn. Hôm nay là làm sao thế này? Nếu nói là vì hiềm khích, mấy hôm trước ông ấy còn làm mặt thối với y mà.
Lục Sùng Hoa bảo: “Gọi cháu đến thì đến đi, đứng bất động ở đấy làm gì?” Ông chỉ chỉ thịt dê xào trên bàn, “Lục Phong làm, nếm thử tay nghề của nó này.”
Thái Hữu Dương chần chừ một lát, nhìn thấy Lục Sùng Hoa không lộ vẻ mặt lừa gạt, vội vàng gật đầu: “Vâng vâng.” Sau đó cố gắng thẳng eo, khập khiễng xuống lầu rồi ngồi vào bàn ăn.
Lục Phong bưng một chén nhỏ ra: “Em thử một chút xem đã vừa chưa.”
Thái Hữu Dương khịt mũi, thơm quá. Y nhận bát, trên mặt bát canh vàng óng là nhân sâm và cẩu kỷ đỏ, cầm thìa múc một cái, oa, còn có cả chân giò. Sau hai giờ hầm, móng giò đã sớm nhừ. Thái Hữu Dương ăn một miếng, thật mềm. Chân giò hầm khó ở chỗ nắm được độ lửa, lửa không đủ sẽ không cắn nổi, quá lửa sẽ đầy mỡ. Bát này độ lửa vừa vặn, xương mềm mà không nát, thịt béo mà không ngấy.
Thái Hữu Dương không lo làm gương, ăn đến miệng bóng loáng, quét sạch đồ ăn. “Thêm một chén nữa.” Y chảy nước miếng mà giơ tay sai Lục Phong.
Lục Phong vào bếp, lại múc cho y một bát, sau đó thấp giọng nói: “Bây giờ ăn nhiều một chút, buổi tối cũng phải kiên trì lâu một chút đấy.”
Thái Hữu Dương nhất thời lĩnh ngộ được ý đồ tà ác của anh, nhìn bát canh thơm phức, đột nhiên có chút nuốt không trôi. Y muốn giả vờ làm khẩu vị không tốt, nhưng không chịu nổi ánh mắt của Lục Sùng Hoa, bèn uống xong bát thứ hai trong nháy mắt.
Lục Sùng Hoa hài lòng gật đầu, cảm thấy cuối cùng cũng có người nghe lời mình, tâm tình cũng tốt hơn. Tâm tình của ông tốt, lai tiếp tục ăn lạc nhắm rượu.
Thái Hữu Dương uống xong hai bát canh có chút no bụng, dừng lại nghỉ ngơi một lúc, cầm di động lên bắt đầu chơi. Topic y đăng lại có người reply, có người nói y khoác lác, có người nói y đang nằm mơ, quá đáng nhất là thậm chí còn nói y là một tên xấu xí tác quái.
Thái Hữu Dương hơi buồn bực, tắt diễn đàn đi, đăng một status: “Bồ tui làm canh chân giò cho tui ăn, còn như thế nữa thì sẽ phị thành cục bóng mất, phiền quá.”
Người theo dõi y đều là bạn tốt tương tác với nhau, nhìn thấy post này, có người mắng y khoe ân ái nhanh cút đi, có người chúc y trăm năm hảo hợp sớm sinh quý tử. Y đắc ý mà rep lại mấy cái, đột nhiên nhận được một bình luận từ một tài khoản xa lạ.
Người dùng 181xxxxxxxx: “Phiền thì đưa cho tui đi.”
Thái Hữu Dương nhất thời tức giận, nghĩ thầm sao trên Weibo cũng có người như thế chứ, không quen cũng dám cướp bồ mình. Y gõ một đoạn dài chửi người này, lúc muốn post lên lại thấy không có phong thái lắm, cứ như là mình sợ người ta ấy. Y suy nghĩ một chút, cao lãnh mà đáp lại hai chữ: “Không cho.”
Người dùng 181xxxxxxxx rất nhanh post hình mình lên, khẩn cầu: Vậy thì giúp tui giới thiệu một chút với.
Thái Hữu Dương thấy y sửa lại ý tứ, vốn muốn thuận miệng đáp ứng, kết quả nhìn kỹ, lại là con trai, hơn nữa còn rất đẹp.
Lúc này Lục Phong bưng thức ăn lên, nói có thể ăn cơm rồi.
Thái Hữu Dương nhanh chóng tắt weibo, cất di động đi. Giai đẹp hơn y á? Đíu tồn tại đâu.