Chương 7
Ngọc Linh phát hiện, bà vừa đi xem TV, một tập còn chưa chiếu xong, lão già nhà mình đã làm phản. Nhìn thấy Lục Sùng Hoa lại gắp cho Thái Hữu Dương một đũa rau, Ngọc Linh dùng sức kéo ông một cái. Ông lại còn hất tay của bà ra, hỏi bà làm gì thế.
Ngọc Linh bị ông chọc tức, cơm nước xong, chờ Lục Phong và Thái Hữu Dương lên lầu bèn ngắt cánh tay Lục Sùng Hoa hỏi: “Ông nhận Tiểu Thái làm con dâu mình rồi hả? Thân thiết thế làm gì?”
Lục Sùng Hoa lại nói: “Tiểu Thái rất tốt, hiểu chuyện nữa. Sau này bà đừng khó chịu với nó nữa.”
Ngọc Linh nhẹ buông tay, kinh ngạc nhìn Lục Sùng Hoa.
Trên lầu, Thái Hữu Dương ngồi bên giường sấy tóc, còn Lục Phong thì nằm đọc sách. Thái Hữu Dương sấy tóc được một nửa, nhớ tới thái độ thay đổi của Lục Sùng Hoa, tắt máy sấy đi, quay đầu lại hỏi Lục Phong: “Này, anh có nhận thấy không, bố bắt đầu tiếp nhận em rồi?”
Lục Phong “Ừ” một tiếng, mắt vẫn không rời sách. Thái Hữu Dương cướp lấy, nói: “Nói chính sự với anh đó.”
Hai tay Lục Phong trống trơn, chỉ đành ngẩng đầu nhìn y, nói: “Nói cái gì? Đây không phải là chuyện sớm muộn à.”
“Nhưng sao đột nhiên lại biến thành người khác thế?” Thái Hữu Dương vẫn nghĩ không ra, đá dép lê trên chân xuống, đẩy Lục Phong rồi vịn vai lắc lắc, “Anh lại đang làm gì đấy? Nói với bố là em trị hết bệnh của anh hả?”
Lục Phong: “Không, anh còn chưa nói cho hai ông bà biết là mình đã ổn rồi.”
Thái Hữu Dương vội hỏi: “Vậy trước tiên đừng nói. Chờ thêm một thời gian nữa để bố mẹ thật sốt ruột, chúng ta sẽ nói, nói… Sẽ nói… trải qua sự nỗ lực không ngừng của em, rốt cuộc anh cũng… Được rồi. Anh đoán xem bố mẹ có thể rất cao hứng không?”
Lục Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn y, nghĩ thầm hoá ra y vẫn chưa hiểu ra, bệnh gì chứ, kỳ thật ban đầu đã không có rồi.
Thái Hữu Dương thấy anh biểu hiện quái lạ, từ hưng phấn biến thành ủ rũ: “Em cũng không muốn lừa gạt bố mẹ.” Y nghiêng đầu sang chỗ khác mất hứng bĩu môi, khi quay đầu đã khôi phục lại bình thường, “Lục Phong, em có chút sốt ruột, nhưng cái này không thể trách em được, đúng không?”
“Không trách em.” Lục Phong nhéo nhéo má y, “Đúng là anh cảm thấy ý đồ này rất tốt.”
Thái Hữu Dương chuyển buồn sang vui,gật đầu liên tục: “Đúng không đúng không?”
Lục Phong “Ừ” một tiếng, đè gáy y lại hôn một hồi. Tâm tình y rất tốt, bèn trở tay ôm cổ Lục Phong, kéo dài thêm nụ hôn này. nụ hôn lả lướt biến thành dính dấp ướt át kéo dài, rất nhanh từ ấm áp thành hừng hực lửa nóng.
Kỳ nghỉ của Lục Phong rất ngắn, mới mùng ba Tết đã phải về đơn vị. Tất nhiên là Thái Hữu Dương cũng cùng về với anh, hai người có phòng ở gần thành phố. Trước khi đi, Thái Hữu Dương được Ngọc Linh kéo tay lại, dạy cho không ít bài thuốc bổ thận.
Trở lại nhà nhỏ của mình, Thái Hữu Dương cảm thấy cả người đều buông lỏng, giống như không xương mà nằm xải lai trên giường. Lục Phong nâng y dậy, ném một cái ghế con cho y, để y ra ban công ngồi sưởi nắng. Y ngồi trong góc, nhìn Lục Phong ôm chăn và gối ra phơi năng, muốn đi hỗ trợ lại bị Lục Phong ghét bỏ là vướng víu, chỉ đành thu mình về trên ghế.
Y rảnh đến phát chán, lười biếng lướt wechat, thấy Dư Hi Thanh đăng một video ngắn. Đại Hoàng sinh chó con, tổng cộng có… Một, hai, ba, bốn năm, tổng cộng có năm con. Chó con* còn chưa mở mắt, bò tới bò lui trong ngực mẹ, dựa vào trực giác mà tìm sữa uống.
* Loại chó này là chó cỏ Trung Quốc (土狗)
Thái Hữu Dương nhìn nhiều lần. Có một con chó con mắt đã hé ra một tẹo, híp lại giống như đang cười. Mũi nó ươn ướt, đầu lưỡi hồng hồng lộ ra một đoạn ngắn ngoài miệng, giống như không thu về được.
Lục Phong đi tới: “Nhìn gì thế?”
Thái Hữu Dương vội vàng đưa video cho anh xem, tổng cộng không quá mười giây, rất ngắn. Thái Hữu Dương chỉ vào con chó con mà vàng đất kia, nói với Lục Phong: “Có phải rất đáng yêu không anh?”
Lục Phong đã ở với y bảy tám năm, y vừa nhếch mông lên Lục Phong đã biết trong đầu y nghĩ cái gì. “Muốn nuôi hả?” Anh mời y nhìn rõ hiện thực, “Nhà chúng ta chỉ có 80m thôi, em cảm thấy có nuôi được một con chó không?”
Thái Hữu Dương nhìn căn nhà đã đầy ắp một chút, không cam lòng nói: “Nhưng nuôi chó cũng có tốn bao nhiêu chỗ đâu.” Y đi tới một bên vẽ một cái vòng, “Chỗ này để một cái ổ chó này, để một cái hộp đựng thức ăn chó là được.”
Lục Phong nói: “Em phải tắm cho nó, dạy nó biết chỗ đi vệ sinh, đến mùa nó sẽ rụng rất nhiều lông, mỗi ngày em phải quét dọn…”
“…..” Thái Hữu Dương trầm tư một chốc, giống như chưa có chuyện gì xảy ra nói, “Nhìn kỹ một chút thì cũng không đáng yêu lắm, thật quê mùa cục mịch, thôi cứ để sau này có tiền rồi lại nói.”
Lục Phong gật đầu, quay người quét nhà.
Thái Hữu Dương lưu luyến mà nhìn con chó lần nữa, đã muốn thoát wechat, nhưng y vừa mới bấm quay lại đã phát hiện Dư Hi Thanh lại đăng một post trong vòng bạn bè. Lần này là liên quan đến bạn nhỏ nhà họ. Quách Lưu Liên 11 tuổi đã có dáng vẻ thiếu niên, cái má phúng phính đã xẹp đi một chút, so với lần trước Thái Hữu Dương nhìn thấy thì cao hơn không ít. Thiếu niên nhỏ mặc đồng phục Thái cực đen trắng, ra hình ra dạng mà đánh một chiêu mở đầu, đánh một bộ Thiếu Lâm Trường Quyền, chiêu thức rất đẹp.
Thái Hữu Dương nhìn đến mắt cũng không chớp. Lục Phong thấy một hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì bèn đi tới bên cạnh y, yên lặng nhìn một chút, Sau đó Lục Phong liền nhắn wechat cho La Nhượng.
“Có thể trước tiên đừng để vợ mày post vào vòng bạn bè được không?”
La Nhượng: “?”
Lục Phong thở dài. Chó thì thôi đi, đứa nhỏ không phải nói nuôi là nuôi được đâu.