Quyển 1 - Chương 11-5

Cô ta đưa cho tôi một chiếc quần bò được cắt ngắn và một cái áo da bó sát có dây đan chéo buộc ở phía trước. Tôi không thể ngăn mình cau mày trước kiểu quần áo trông-như-điếm đó. Đột nhiên lồng ngực tôi nhận phải một cú đập trực diện và một đống nhỏ đồ ăn vặt rơi xuống chân tôi. Tôi nghiến răng trèo trẹo. Còn cô ta đáp lại bằng một nụ cười khinh khỉnh. Đồ quỷ cái. Tôi nhặt túi khoai tây chiên và hai thanh protein lên. Phải, tôi chắc chắn sẽ báo đáp cô ta vì chỗ đồ ăn “cao lương mỹ vị” này. Cô ta tiếp tục giữ vẻ mặt cân cân khi đá thêm mấy đám quần áo vào góc phòng.


“Sao, cô định đứng đó hay sẽ ngồi xuống ăn đây?”
Tôi nhìn cô ta hoài nghi. Rồi nhiều tiếng nói rất lớn vọng tới từ căn phòng bên kia.
“Anh điên mẹ nó rồi hả?!?”
Thêm nhiều giọng nói nữa vang lên.
“Đem con chồn cái đó về đây là một sai lầm đấy anh bạn.” ai đó nói.


“Lạy Chúa tôi, Tí Hon, anh nên trả cô ta về khi còn có thể đi,” một người khác nữa lên tiếng.
“Anh trở thành một tên ẻo lả từ khi nào vậy?” Tí Hon nói.


“Có chuyện gì vậy?” Nancy phóng ánh nhìn như dao găm về phía tôi. Còn tôi thì dán mắt xuống sàn. Cô ta tóm lấy khuỷu tay tôi, siết chặt rồi đẩy tôi ra khỏi phòng một cách dễ dàng, trước khi rời đi để tham gia vào cuộc tranh cãi kia. Lúc Tí Hon kể lại toàn bộ câu chuyện, tiếng la hét càng tăng thêm. Lời qua tiếng lại kéo dài khoảng bốn mươi lăm phút, và rồi hầu hết đều quyết định sẽ rời đi để tránh “Cơn Mưa Đá” (*).


Nancy quay trở lại, vô cùng cáu tiết. Tôi tìm một góc để trốn trong lúc họ thu dọn đồ đạc, không muốn người khác nhìn thấy và bắt đầu chửi bới mình. Họ thu xếp rất nhanh chóng, hầu như chỉ vứt bừa mấy bộ quần áo vào balô – mà rõ ràng đó là tất cả những gì họ có. Tôi quan sát, không cảm thấy gì cả, chỉ biết được những cái tên mình chả quan tâm. Tôi muốn…tôi cũng không chắc mình muốn gì nữa. Sợ hãi và kinh hoàng đã khiến tôi kiệt quệ, lấy đi toàn bộ năng lượng và hi vọng. Tuyệt vọng thế chỗ cho hi vọng. Lần nữa. Rồi lần nữa.


“Coi nào Kid, đi thôi anh.” Tôi nghe Nancy gọi. Ngước mắt lên, tôi nhìn vào cặp đôi đang gây gổ. Cái cách cô ta bám lấy người đàn ông cho tôi biết anh ta chính là tên bạn trai.


available on google playdownload on app store


“Em biết anh không thể làm vậy mà, anh sẽ không bỏ Tí Hon một mình. Hơn nữa, anh chả sợ tên khốn ch.ết giẫm nào hết. Cứ để hắn tới, Tí Hon sẽ xử tên đần đó một lần và mãi mãi.”
Họ tranh cãi. “Cưng à, em xin anh, đi thôi anh.”
Sau vài giây căng thẳng, Kid đáp, “Không”.


“Tốt thôi,” cô ta chầm chậm nói, giận sôi sùng sục. Và rồi Nancy lao ra khỏi phòng.


Khi mọi chuyện đã kết thúc, chỉ còn Joker, Nancy, Abe và Kid ở lại đồng hành cùng Tí Hon và tôi. Phải thừa nhận họ không phải những người đàn ông tử tế nhất, còn Nancy thì tôi đã biết rõ là một con mụ khó ưa rồi, nhưng ít ra sáng mai tôi sẽ được về nhà. Họ đã quyết định sẽ ở lại qua đêm.


Đã khuya lắm rồi, tôi không biết là mấy giờ, nhưng trời rất tối. Tôi ở nguyên trong góc một lúc lâu, trong khi họ ngồi vòng quanh uống bia và cười nói lớn tiếng. Tôi đã ngồi đó nhiều giờ đến độ nghĩ rằng họ có lẽ đã quên mình luôn rồi. Không ai ngủ nghê cả, còn tôi thì không thể tiêu hóa bất kì thứ gì.


Tôi chỉ biết chờ đêm xuống, và ngồi đó trong góc tối, lắng nghe thời gian tíc tắc trôi. Nhưng trôi đến đâu, tôi không biết nữa.
***​


Tống tiền. Cô ta đã bị bắt cóc tống tiền. Gia đình của Javier túm tụm lại trong một góc, bản thân Javier chỉ là một cơ thể mềm rũ, gần như không còn thở nhưng vẫn sống. Tên khốn kiếp sẽ được chia một phần tiền chuộc nếu hắn ta giúp bán đi thứ thuộc về hắn.


Hắn liếc nhìn về phía họ và lập tức nhận ra vẻ van xin đáng thương trên gương mặt người phụ nữ. Mèo Con sẽ nhìn hắn như thế mỗi khi hoảng loạn trước điều mà hắn sẽ làm tiếp theo. Theo một cách nào đó, hắn mường tượng ra ánh nhìn đó đã dịu đi. Khi tiếp tục nhìn vào người phụ nữ, vợ của Javier, có gì đó bên trong hắn quặn thắt và hắn phải quay đi. Thật tốt vì hắn đã quyết định đi một mình. Cũng thật tốt khi vợ và con của Javier đã ở nhà cùng hắn ta. Họ chính là lý do Javier còn sống sau đêm nay. Hắn sẽ không bao giờ giết một người đàn ông trước mặt con cái anh ta, nhưng Jair và những kẻ còn lại sẽ rất vui lòng làm việc đó.


Caleb bước về phía chiếc bàn thấp và nhặt lên một chiếc bút chì ngắn cũn cùng một mẩu giấy nằm gần điện thoại. Mèo Con đã dùng chiếc điện thoại đó, hôm nay. Cô ta đã chạm vào tất cả những thứ này, nhưng hiện tại lại chẳng có chút dấu hiệu nào của cô ta cả. Hắn nghĩ về mùi hương của cô ta, vẫn còn vương trên gối nơi giường ngủ của hắn, và cả vài sợi tóc nữa. Lúc đó hắn đã thấy rất tức giận, còn bây giờ…


Hắn thả bút chì và giấy xuống cạnh bên Javier. “Direccions. ¡Ahora!” Hướng đi. Ngay lập tức. Javier thổi phì phì và bật khóc, nước dãi lẫn với máu nhỏ xuống từ khóe môi run rẩy khi hắn cố gắng viết ra. Caleb quan sát với vẻ bình thản. Tống tiền. Nếu bọn chúng không bắt giữ cô ta vì tiền chuộc, nếu bọn chúng không quan tâm đến luật pháp, đến việc quay về Mỹ, vậy thì chúng có thể đang làm gì cô ta vào lúc này chứ? Cơn thịnh nộ tràn dâng và hắn cố đấu tranh với thôi thúc được đá Javier. Cảm xúc chỉ được dùng để kiểm soát, sống sót và thành công. Rõ ràng là hắn đang phải học lại bài học mà hắn nghĩ mình đã nắm rất vững.


Caleb nhặt mẩu giấy đầy máu lên. Chỗ ở của gã lái mô tô không xa lắm, song hắn cũng biết mình không thể đơn độc xông vào. Hắn phải quay về ngôi nhà để triệu tập Jair cùng vài kẻ khác, còn cả vũ khí nữa. Bọn lái mô tô đó có vũ trang. Thật kinh ngạc khi nhận ra hắn không phải đang quan tâm đến sự an toàn của mình. Mà là cô gái đó, đứa con gái ngu ngốc ch.ết giẫm. Hắn phải mang cô ta về.


Caleb không thể chờ để gặp bọn lái mô tô.






Truyện liên quan