Quyển 1 - Chương 11-6
Tôi đứng dậy và chạy thẳng vào nhà tắm để nôn ói. Tiếng cười cợt của bọn họ vang lên phía sau, và Kid đã bảo họ quả là lũ khốn. Hai cánh tay tôi vòng lấy phần trên của bồn cầu, dám chắc đã dính phải nước tiểu, nhưng với cái dạ dày trống rỗng và tình trạng say khói bình hút, tôi thật sự không thể cho ra được gì cả.
Họ đang cười vào mũi tôi. Lũ khốn. Lẽ ra tôi không nên mất cảnh giác. Lẽ ra tôi không nên tin ai cả. Lẽ ra tôi nên chạy khỏi Tí Hon, và chắc chắn không nên ngủ quên trong nhà tắm. Nhưng việc cố gắng nôn và nôn khan đã rút kiệt sức lực, khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Và say thuốc nữa.
Ban đầu thì rất bình thường, da thịt tôi trở nên ấm nóng hơn và cảm giác rất thuyệt. Những đợt sóng râm ran truyền khắp cơ thể và tôi vươn người thư giãn. Mọi suy nghĩ loãng đi và rất ảo dịu, như thể không còn gì đúng với bản chất của nó nữa, như thể tôi đang rơi, nhưng rơi cũng tốt, thế nên tôi cứ xuôi theo. Tôi cảm thấy được bao bọc. Rồi sự êm dịu trở nên thô ráp hơn, còn cảm giác ấm áp thì lại quá nóng và khó chịu. Tôi giật nảy, cơ thể trở nên rối ren. Cái đầu ong ong của tôi. Hai mắt tôi bắt đầu giần giật, nhưng lại không thể mở lớn hết cỡ được, rồi đột nhiên, tôi có cảm giác kì quặc là hai nhũ hoa của mình đang bị kéo qua lớp vải đầm bởi thứ gì đó cùn nhưng rất chắc.
Theo bản năng, tôi đẩy thứ áp lực đó ra bằng tay. Khi nhận ra đó là một người, tôi quơ quào hai cánh tay uể oải và yếu ớt, rồi sau đó cố chống trả, cố hét thật to, nhưng đầu tôi có cảm giác nặng trịch và lưỡi thì đơ ra trong miệng. Khi cảm thấy một khuôn miệng đặt lên ngực mình, ʍút̼ mạnh hơn nữa, tiếng kêu the thé thoát khỏi môi tôi. Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi trạng thái lơ mơ. Và tôi tỉnh dậy.
“Suỵt, cô không muốn đánh thức tất cả dậy đâu.” Là một giọng nói rất nữ tính – Nancy. Chuyện…quái…gì…đang diễn ra vậy? Tôi định hét lên nhưng một bàn tay đã bịt miệng tôi lại. Nó quá nặng và to để thuộc về Nancy. Tôi cố hét lớn hơn, vượt ra khỏi bàn tay kia. Và rồi, tôi nghe một giọng nói khác. Ba người. Nhưng là ai? Trời quá tối để nhận ra.
“Nhanh lên anh bạn, cô ta đang tỉnh lại kìa.” Tôi quật tay điên cuồng, kinh ngạc khi một đôi tay phụ nữ chộp lấy chúng rồi ghim chặt xuống. Vải áo bị xé và ngực tôi đột nhiên trần trụi. Gã đàn ông phía trên tôi nhanh chóng ʍút̼ ngực tôi vào miệng, cào xước tôi với hàm râu lởm chởm. Bàn tay kia của gã kéo kéo váy tôi, cố đẩy nó lên cao. Tôi quẫy đạp điên dại, nhưng hắn đã len được vào giữa hai chân tôi, lồng ngực trần áp lên ngực tôi.
“Đừng có e thẹn, cưng à, tôi biết em là gì mà. Em là một con điếm, phải không?” Và rồi gã bật ra tiếng cười the thé chói tai tiết lộ danh tính của mình – Joker.
“Lật cô ta lại,” gã đàn ông còn lại lên tiếng.
“Tôi không thể, anh bạn, nếu tôi di chuyển tay, cô ta sẽ hét lên.”
“Đừng có ẻo lả như vậy, anh bạn, tôi sẽ cho anh làm trước, chuyển cô ta qua đây.”
Hai mắt mở to và đã hơi quen với bóng tối, tôi kinh hãi nhìn Joker tóm lấy chiếc áo nằm gần đó của gã rồi nhét vào miệng tôi, trong khi Abe đẩy tôi vào vồng ngực của Joker để tôi gồi giạng chân trên người gã. Hai cánh tay tôi, không hề phản kháng được, bị ghim cao trên lưng tôi. Tôi kêu khóc và gào thét thảm thiết, tiếng khóc vang đến những đôi tai vô tâm.
“Sao cô lại để cho họ làm chuyện này?” Tôi hét vào mặt Nancy, và tôi cá cô ta vẫn hiểu dù miệng tôi đang bị nhét áo. Trông cô ta có vẻ hoang mang, nhưng dường như biểu hiện đó nảy sinh từ giận dữ và phấn khích nhiều hơn. Hai mắt cô ta mở lớn, cuồng loạn. Cô ta cũng thích thú việc này hệt như đám đàn ông vậy.
Joker nằm ngửa ra trên sàn và giữ chặt hai tay tôi, trong khi tôi bị bẻ cong người ở một tư thế cực kì không thoải mái. Đầu óc tôi rất tỉnh táo, vụt lóe lên hàng loạt những cảnh tượng chẳng hề giúp ích gì trong việc tìm phương cách để thoát khỏi tình huống này. Phía sau tôi, Abe kéo tuột quần xuống và ấn “cậu nhỏ” của gã vào người tôi, tìm kiếm lối vào.
“Trời ạ, em thật tuyệt cưng à.” Tôi né gã xa hết mức có thể và kéo căng hai cánh tay đến mức muốn trật khớp. Sự kháng cự chỉ khiến tôi bị đẩy gập người nhiều hơn.
Cuối cùng, tôi phun được mẩu vải ra khỏi miệng, và bằng một chuyển động nhanh chóng, tôi cắn vào vai Joker mạnh đến độ máu của gã dường như phụt thẳng vào miệng tôi. Gã rú lên khiến đầu tôi bưng bưng. Giây tiếp theo, tôi bay thẳng qua không khí, xương sườn đập vào bồn cầu.
“Cái đệch gì thế? Cái đệch gì? Cái đệch gì?” Abe kêu gào liên tục trong khi Joker tiếp tục la hét và chửi rủa.
“Đồ quỷ cái ch.ết tiệt!” Joker hét lên. Hắn túm lấy tóc tôi, và rồi tôi nghe thấy âm thanh răng rắc lúc nắm đấm của hắn giáng lên mặt tôi. Máu của tôi và hắn khiến tôi gần như mắc nghẹn.
“Ôi trời đất ơi, anh làm cái quái gì thế!” cuối cùng Nancy la lên.
Song cô ta lại chẳng thể làm gì để ngăn đồng bọn mình đá vào mạng sườn tôi liên tiếp. Hơi thở tắc nghẹn, và tất cả những gì tôi nghe thấy là Rắc. Rắc. Rắc.
Tiếng la hét và kêu gào phát ra từ nhà tắm hẳn đã dọa tất cả những người có mặt trong nhà, bởi ngay sau đó cánh cửa bật mở.
“Ôi chúa ơi!” Kid hét lên.
“Đồ đần độn ch.ết giẫm, mày đã làm gì vậy hả!” Tí Hon la lớn. Rồi tôi không còn nhớ gì nữa bởi cơ thể run rẩy, và tôi lịm dần đi.