Quyển 2 - Chương 94

Lần đầu tiên Chu Thành cùng Kim Đại Phúc làʍ ȶìиɦ chỉ là đánh bậy đánh bạ mà ra. Tuy rằng ngay sau đó Kim Đại Phúc vô cùng hối hận, Chu Thành lại không nói gì, nhưng chuyện xảy ra lần đầu tất nhiên sẽ có lần hai lần ba. Hắn mờ màng ôm lấy đối phương, tận đến khi tên kia vận động mệt mỏi xuất ra ngay bên trong hắn. Tàn bạo.


Ngũ quan Kim Đại Phúc có chút giống kẻ Chu Thành thường hay mơ đến. Tuy không thật, nhưng mười lần mơ thì chín lần đã thấy người kia chảy máu đỏ tươi.


Đau đớn qua đi, ban đầu hắn đối với Kim Đại Phúc chỉ là quan hệ xác thịt, nhưng con người rốt cuộc cũng đâu phải là động vật máu lạnh, nuôi chó mèo nhiều lúc còn xem nó là con mình, huống chi là cùng một người nói suốt ngày lời yêu mờ ám. Nhưng sự thật phũ phàng, người ta lại có vợ có con, sau này tất nhiên cùng họ sống đến già.


Trong tù và bên ngoài, là hai thế giới khác nhau.
Chu Thành kinh hoảng nhận ra, chính mình đã tách rời khỏi xã hội ngoài kia, cho nên chỉ có thể nhờ chị mang sách vào xem như tìm kiếm thế gian qua trang sách, nhưng đến cuối cùng hắn cũng lạc mất chính mình trong bóng tối.


Nhưng có vẻ như không chỉ mình hắn suy nghĩ như vậy.
Kim Đại Phúc mỗi khi gặp vợ về liền ngồi ngẩn ngơ thật lâu.
Hoa Điêu luôn thích ngồi bên cửa sổ ngắm trời cao.
Phùng Nhất Lộ hận chính mình không thể tiến vào tivi cùng thời sự làm bạn trăm năm.


Mọi người đều chờ mong, đều lo lắng, họ chờ đợi được tự do, nhưng hoảng sợ tương lai xa lạ.
Khoan, hình như ban nãy điểm danh thiếu một tên.
“Kim Đại Phúc anh cao to như vậy tại sao lại vô dụng vậy hả?! Tại sao lại để người ta cướp mất bóng?!”


available on google playdownload on app store


“Hoa Điêu mày sao lại ngốc như vậy, phải chuyền bóng, chuyền bóng!”
“Ông trời ơi, đây là bóng rổ không phải bóng bầu dục, các người chọc tôi điên ch.ết mất!”
Chàng trai, đây là nhà tù, không phải sân bóng rổ trường đại học.


Có một cảnh giới gọi là chuyện gì ta cũng quên được, một cảnh giới khác là ta không bận tâm, hai cái này hoàn toàn khác nhau. Ngẫm lại thì người sao Hỏa sống an bình hơn người Trái Đất.


Nghỉ giải lao, người sao Hỏa được tạm thay ra, nhưng lại lưu luyến sân bóng không rời, người trên sân đồng loạt tẩy chay hắn— dù chuyện thắng thua không quan trọng, nhưng không thể để người ngoài hành tinh hoành hành trên sân.


Người sao Hỏa cả người đầy mồ hôi mà tinh thần vẫn phấn chấn, nhận lấy nước từ đồng bọn, uống một chút, còn lại đem đổ lên đầu, lắc lắc tóc, nước văng khắp nơi, trông y chang như con nghé con.


Trang sách của Chu Thành bi thương dính đạn, vệt nước từ từ lan ra nhòe chữ, giống như giữa đồng ruộng đẹp đẽ lòi ra một con bù nhìn.


“Đã xem bóng rổ thì xem đi, đọc sách làm cái gì, anh đang phá nát đội hình cổ vũ của người ta.” Người sao Hỏa ngồi xuống cạnh Chu Thành, không khách khí giật lấy sách, nhưng xem chưa được hai trang liền quăng về: “Tiểu thuyết chán như vậy có gì đáng xem, sau này ra ngoài sợ nếu đuổi không kịp thời đại, thì lo mà nghiên cứu kinh tế tài đi biết không? Thủy Hử* giờ ai còn biết đến, đọc rồi học theo ngứa mắt ai liền đánh ch.ết giống trong truyện? Bây giờ con người phải bảo vệ động vật hiểu chưa.”


Nói nhảm bây giờ cũng là bệnh, phải trị.
“Này nãy giờ lơ tôi sao?” Nhận ra Chu Thành không quan tâm, Dung Khải liền dùng cù chỏ huých hắn một cái.


Hình ảnh muốn trói ch.ết Dung Khải ch.ết ngạt trong đầu hắn liền tan biến, Chu Thành thở nhẹ một hơi, sau đó thật lâu mới trả lời: “Cậu biết tôi không muốn ra tù vì sợ không đuổi kịp thời đại?”
Dung Khải nhăn mặt: “Chẳng phải ai trong tù ra cũng đều sợ chuyện đó à?”


Chu Thành nhướn mày, cảm thấy thực hứng thú: “Cậu cũng thấy vậy à?” Dung Khải trợn mắt, cảm thấy hắn hỏi chuyện thật mắc cười, “Vô nghĩa, anh nghĩ tôi cũng không sợ? Người rừng Tarzan ra thành thị cũng sợ mà.”


Làm chủ rừng rậm, đứng đầu muôn thú, một Tiểu Phong Tử chạy nhanh như bay, đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu, quấn da hổ quanh hông… Chu Thành trước giờ không nghĩ trí tưởng tượng của mình lại có thể bay xa như vậy, nhưng lúc này hắn bị hình ảnh trong đầu mình chọc phì cười.


Dung Khải im lặng nhìn hắn, xong lại nâng tay vỗ vai Chu Thành, thấm thía nói: “Bệnh rồi, phải chữa nhanh đi thôi.”
Chu Thành lúc này nhịn không nổi nữa, ôm bụng cười chảy nước mắt. Dung Khải bị dọa phát khiếp, từ từ rút chân về sau vài bước, như kiểu bổn đại gia không muốn bị lây bệnh thần kinh đâu.


Sau này nhớ lại, Chu Thành cũng thấy mình lúc này cần phải hảo hảo uống thuốc, từ giờ không nên coi thường bác sĩ nữa.
[ ]


Chu Thành không thích gây chuyện, sức chịu đựng của hắn rất cao, rất ít khi hắn nổi nóng. Kim Đại Phúc thì không như vậy, rất dễ phát điên. Dù vậy, ai trước khi nổi nóng đều dùng sắc mặt biểu lộ cảm xúc, nhưng tên-nào-đó có mắt như mù, kết quả khi Kim Đại Phúc thăm vợ trở về, thái độ đã không vui, ai dè Dung Khải mắt để dưới đất liền mở mồm phát biểu linh tinh, Kim Đại Phúc nhịn không được liền dùng bạo lực giải quyết.


Đúng thật là Dung Khải ngày nào cũng chọc điên Kim Đại Phúc lên— “Yêu, dám gặp vợ sao. Vừa hôm qua đè nam nhân, hôm nay cũng dũng cảm nói chuyện với vợ đấy.”


Chu Thành mang tất cả ra cược một trăm phần trăm lúc này Kim Đại Phúc rất không có tâm trạng nói chuyện đúng đắn, trong nhà ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì, con hắn trốn học hoặc là lão nhân sinh bệnh, dù sao trong tù hắn không thể giải quyết được gì, chỉ có thể mang bụng đầy ấm ức về phòng giam, vừa hay gặp Dung Khải, đem cậu làm bao cát giải sầu.


Núi lửa bùng nổ, Dung Khải chạy không kịp.


Kim Đại Phúc lên cơn không báo trước, giơ tay đấm thẳng mặt Dung Khải. Trước đây hắn còn bóp còi nói “Mày dám mở mồm nói thêm nữa xem”, bây giờ giơ chân trực tiếp đá Dung Khải té xuống đất. Chỉ nghe rầm một tiếng, Dung Khải còn chưa kịp kêu ai da, hắn lại đạp thẳng Dung Khải vào gầm bàn.


Phùng Nhất Lộ đi thăm người chưa trở về, Hoa Điêu hôm qua bị thương hiện đang ở phòng y tế, Kim Đại Phúc chỉ mắng một tiếng “Đồ ngu” liền trèo về giường mình nhắm mắt dưỡng thần, trận chiến kết thúc.
Phòng mười bảy im lặng.


Chu Thành ngồi trên giường nhìn cái xác không động đậy dưới gầm bàn kia, không nhịn được suy nghĩ “Thằng nhóc này có còn sống hay không?” May mà tuổi trẻ đầy sức mạnh, không lâu sau Dung Khải lòm còm bò ra, run run rẩy rẩy đứng dậy, xong liền khập khiễng đi về giường mình. Cả quá trình này cũng không mở miệng kêu rên một tiếng nào.


Nhưng dù vậy Dung Khải vẫn nghiến răng nghiến lợi ken két, ắt là phải kiềm chế dữ lắm mới không giơ hai ngón giữa tặng Kim Đại Phúc.
Được một lúc Chu Thành liền nghe tiếng phì phò của Dung Khải, mặt mày nhăn lại như khỉ.


Lần này Kim Đại Phúc xuất lực không nương tay. Kẻ bị đánh đến bầm dập kia rất bất bình, về phần cậu ta có khó chịu, ủy khuất hay giận dỗi gì hay không cũng chẳng liên quan đến Chu Thành.


Gần tối, trên đường đi đến căn tin, Phùng gà mái liền phát hiện có chuyện bất thường: “Tiểu Phong Tử cậu làm sao thế, tại sao lại đi đứng khập khiễng vậy hả?”
Dung Khải không để ý khoác tay: “Có gì đâu, đi đường té một cái ấy mà.”


Phùng Nhất Lộ nhíu mày: “Ăn ở yên bình trong phòng mà cũng té được?”
Dung Khải cười hắc hắc: “Xui xẻo thôi.”
Chu Thành đi sau, nhìn thấy Dung Khải ngây ngô cười liền hoảng hốt. Dung Khải cậu có cần phải vậy không—
Cố gắng không quan tâm người ta, nhưng lại quên mất chính mình đang rất đau lòng.


Hết chương 94.
Chú thích*:


Thủy Hử: “nghĩa đen là “bến nước”, là một tác phẩm trong bốn tác phẩm lớn của văn học cổ điển Trung Hoa, thường gọi là nhóm Tứ đại danh tác. Cốt truyện chính là sự hình thành và những thành tích của một nhóm người chống triều đình mà trở thành giặc cướp, thường gọi là 108 anh hùng Lương Sơn Bạc (cũng ghi là Lương Sơn Bạt).” – trích wikipedia.


Lảm nhảm chuyện bên ngoài: Điểm thi vừa rồi tốt kinh làm mình mừng ch.ết đi được..






Truyện liên quan