Quyển 2 - Chương 95
Chu Thành đã vài năm rồi chưa cầm qua xẻng, lần cuối cũng là lúc tốt nghiệp đại học, trùng với thời gian với lúc cùng đơn vị đi công tác, một đám người vào rừng trồng cây, nhưng sau này chẳng có cây nào ngóc đầu lên chào nắng.
Nếu so sánh thì lao động công ích trong tù ở đây vẫn có ý nghĩa hơn, ít nhất là còn có thành quả sản xuất. Chu Thành tự giễu cười, nhưng vẫn không ngừng cầm xẻng đào đất.
Bên kia Kim Đại Phúc ngẫu nhiên nói chuyện cùng Dung Khải, thực ra là Dung Khải la lớn, Kim Đại Phúc sau đó liền hưởng ứng theo.
“Mấy người nhìn núi đá này có giống cây nấm không?”
“Giống, rồi sao?”
“Rồi sao gì nữa? Hôm qua mưa to tầm tã, chúng ta tự dung liều mạng càng đào xuống dưới, lỡ như sạt lở, thì cả đám toi đời.”
“Câm cái mồm thối của mày lại!”
“Đồng chí, cậu phải tin tưởng khoa học a.”
Kim Đại Phúc bị chọc tức thì ngứa tay, cho nên hắn cùng Dung Khải trong một lúc đánh nhau mười chiêu, cũng như lần trước, Dung Khải bị đạp mông liền thua cuộc.
Chu Thành nhìn Dung Khải che mông, cảm thấy thực thú vị. Rõ ràng là người này không có sức chiến đấu, suốt ngày chỉ ăn rồi chơi, như con mèo lười không chịu vận động, mười lần đánh nhau thì chín lần bị tẫn đến tơi bời, vậy mà chứng nào tật nấy suốt ngày gây sự.
Một lúc sau, tiểu miêu được Phùng Nhất Lộ quan tâm, hai người ngồi xuống cạnh nhau rủ rỉ tâm tình thật lâu.
Thấy tiểu miêu không còn gây chuyện nữa, Chu Thành lại thấy nhàm chán, thu hồi tầm mắt, định tiếp tục làm việc, bỗng dưng nghe từ bên trên truyền đến một tiếng vang quái dị. Âm thanh tựa như sấm sét mùa hè, áp lực muốn điếc tai.
Không tốt!
Chu Thành hoảng hốt, ném xẻng bắt đầu chạy thật xa.
“Núi lở rồi—“Xa xa không biết ai đang hô lên.
Ngay sau đó Dung Khải dùng hết sức hét lên: “Thằng câm, bên này!”
Chu Thành không chần chừ, chân so với não phản ứng còn sớm hơn, chạy như điên về phía Dung Khải.
Ngọn núi sụp xuống trong chớp mắt, Chu Thành vừa lúc va vào người Dung Khải, vì thế hai người theo quán tính liền bị ngã trượt xuống, da sượt qua đá nhọn bỗng bắn máu. Dung Khải bị đâm rất đau, phỏng chừng đau muốn chữi thề, nhưng vì miệng cậu bị vai Chu Thành ngã chặn lại, nhưng sau đó vài giây, đá liền tiếp tục rơi xuống, hai người theo bản năng ngừng hô hấp, ngừng cử động.. tự hỏi tất cả có phải là mơ hay không.
Đá cứ rơi thật lâu, lâu đến mức Chu Thành không thể đoán được bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Thẳng đến khi tiếng vụn cát chạm đất ngừng lại, hắn mới dám thở ra một hơi, cảm giác như đã sống qua được một kiếp.
Gia hỏa bị hắn đè nãy giờ bắt đầu giãy giụa muốn thoát, nhưng lại không dám động mạnh, sột soạt giống như đang sợ chuyện xấu xảy ra.
Chu Thành chưa bao giờ thích cùng ai thân mật quá lâu, cho nên nhanh chóng tránh một bên, chỉ là tình huống xung quanh chưa được ổn định, nên không dám đứng lên đứng dậy rời khỏi vị trí.
Nhưng Dung Khải lại như được giải thoát.
“Mọi người… Ổn cả chứ…” Trong bóng đêm dày đặc, thanh âm này giống như người ch.ết đuối được cứu vớt, không có khí lực, run rẩy.
Lúc này chuyện đầu tiên cần làm lại đi hỏi an nguy người khác, Chu Thành thấy có chút ngoài ý muốn.
May mà tất cả đều an toàn, cho dù Hoa Hoa không nói chuyện, nhưng cũng thay Phùng Nhất Lộ xác nhận.
Chỉ là.. hai người bọn họ giống như đang chậm rãi xác nhận mình vẫn còn sống sót.
“Phùng Nhất Lộ bọn anh rãnh quá nhỉ? Rảnh rỗi không có gì làm thì bước chân sang đây!” Người sao Hỏa bây giờ đã phục hồi tinh thần hoàn toàn.
Chu Thành biết lúc này không nên đùa giỡn, nhưng lại không ngăn nổi chính mình: “Cậu kiềm chế mình tí đi, la lớn kẻo núi lại sụp.”
Trong bóng đêm, nỗi tuyệt vọng liền dâng trào.
Chờ cứu viện đến, nghe vào tai như hi vọng, nhưng chỉ là một tia hi vọng thật nhỏ nhoi.
Chu Thành dựa vào vách, lần đầu tiên cảm thấy cảm giác tử vong cách mình thật gần. Nếu ch.ết như vậy, hắn nghĩ, ắt là chị sẽ khóc thương nhiều lắm. Chu Thành biết suy nghĩ như vậy là khốn kiếp, nhưng hắn bây giờ đã là tên khốn nạn, chỉ là hắn đem chôn nó quá sâu, chính hắn cũng quên mất sự thật.
Khi núi đá sụp xuống, hắn là kẻ phản ứng nhanh nhất, chỉ lo chạy đi cứu chính mình. Còn Dung Khải tưởng chừng vô tâm vô phế kia, lại la lên, thằng câm, bên này.
Thời khắc cận kề sinh tử, người tốt kẻ xấu đều lộ bộ mặt thật, điều này hắn lĩnh.
Nhân sinh chính là như vậy, có chuyện vui liền có chuyện buồn, sinh ra tất cả cuối cùng cũng sẽ ch.ết đi.
“Nhờ ơn cái mồm thối của ai đó, mã bây giờ thì bị chôn sống cả lũ.”
Chịu không nổi, Kim Đại Phúc lại mắng.
Nếu không phải ở nơi này, Chu Thành nghĩ, hắn trong nửa giây liền có thể bịt miệng đối phương, nếu được hắn sẽ nói, người ta thông minh nhận ra dị trạng, còn anh thì sao?
“Mẹ nó, anh làm như tôi muốn núi sập lắm sao.. Nếu như tôi có năng lực này, thì làm quái gì phải ch.ết dí ở cái nhà tù này… Sớm, sớm tôi đã ra ngoài… ngoài kia làm ông to quan lớn!”
Chu Thành chịu không nổi nhắm mắt lại. Tuy rằng tối đen một mảnh không nhìn được một thứ gì, nhưng hắn vẫn không chịu nỗi mặc tên người sao Hỏa kia suy sụp— hẳn đã quên Dung Khải dù vô tư nhưng vẫn biết buồn.
Qủa nhiên, Kim Đại Phúc nhịn không nổi chữi tới: “Mày cái gì cũng nói được, này thì nấm đấy, giờ thì sụp luôn, mày có tài đấy, trù cái gì cũng linh, sao không giúp bọn này một chút? Ở tại nơi này chỉ có ch.ết!”
Dung Khải không tin đường chính mình lo nghĩ giúp người khác lại bị đối xử như vậy, Hơn nữa tại nơi này chỉ có bóng tối cùng im lặng, áp lực làm cậu nhóc không kiềm chế tâm tình mình, thanh âm đáp trả còn mang ân ẩn tiếng khóc: “Tôi thao.. Làm như tôi nói muốn gì ông trời cũng đáp ứng! Anh nghĩ tôi quản lí nơi này? Tôi làm gì biết được núi sẽ lỡ..”
“Còn có mặt mũi khóc à, khóc cái rắm!”
“Kim Đại Phúc tôi thao cả nhà anh!”
Người sao hỏa đâu có chịu thua, khóc thì khóc như chữi thì chữi, xem như cũng thay Chu Thành chữi luôn, nhưng xúc động quá thì cũng không tốt.
“Đừng cãi nhau nữa,” Lúc này hắn liền đứng ra hòa giải, “Không cùng nhau vượt qua khó khăn thì làm sao sống sót được.”
Không nghĩ người nào đó không chịu buông tha: “Cơ hội sống ở đâu tìm ra xem nào?”
Chu Thành đâu yếu thế chịu đựng, gọn gàng dứt khoát nói: “Kim Đại Phúc, đừng hở một tí là cắn người, bao nhiêu người ở đây, anh lại cùng một thằng nhóc so đo?”
“Ai bảo thằng đấy nó cứ nhây!”
“Người ta không ưa anh, tôi cũng không ưa đâu.”
“Chu Thành cậu dám bênh nó?”
“Tôi ủng hộ phụ nữ và trẻ em.”
“Này cậu được lắm!”
Nhận được thông báo thắng lợi, Chu Thành một lần nữa dựa trở về vách núi.
Bình tĩnh luôn là một tình cách tốt, đao thương bất nhập, nhân tiện phản thương.
Tất cả lại trở về yên tĩnh, Chu Thành hơi ngửa đầu, thở phào một hơi, hắn sợ ch.ết, sợ phải ch.ết, nhưng thôi thì sợ hãi làm gì, cái ch.ết cuối cùng cũng sẽ đến, số trời dầu gì cũng đã định.
Bỗng nhiên hắn chạm được một giọt nước.
Chu Thành sửng sốt, tưởng mình gặp ảo giác, nhưng khi thấy giọt nước mắt thứ hai rơi xuống, rồi giọt thứ ba chảy thật dài, Dung Khải đang khóc, tưởng chừng cậu nhỏ đã gục ngã, ai dè thời điểm đó tiểu miêu kia liền giơ trảo hướng về phía hắn.
Chu Thành không tự giác nở nụ cười, người sao hỏa đây là muốn tìm cảm giác an toàn sao?
Tuy tất cả mọi người đều tụ lại cùng một chỗ, nhưng vì giơ tay không thể nhìn thấy năm ngón, nói chi là gia đình người ta ngồi cách xa, cho nên một tiếng thở, cũng thật là mong manh.
Chuyện xấu xảy ra, Phùng Nhất Lộ sẽ được Hoa Điêu bảo vệ.
Kim Đại Phúc thần kinh thô làm vậy chỉ để bớt sợ hãi.
Vì vậy chỉ còn người ngoài hành tinh.
Bây giờ cậu chỉ là một tiểu miêu sợ hãi, một con hổ con, một đứa bé khi buồn sẽ khóc.
Chu Thành bị tiếng khóc làm phân tâm, cảm giác sợ hãi đã tan đi không ít. Tên nhóc này biết trong lúc này hắn sẽ không chế nhạo ai sao? Chu Thành đang thấy thật thích thú, giơ móng vuốt ra sờ soạng.
Run run rẩy rẩy, thật cẩn thật.
Chu Thành chưa bao giờ nghiêm túc an ủi ai, vừa giơ ngón tay chạm vào khóe mắt cậu, giây tiếp theo tiểu miêu liền áp cả khuôn mặt của mình vào.
Được một lúc liền giãy ra.
Chu Thành cảm thấy rất vui, thú vị cực, không hề có ý định thu trảo, nét cười trên mặt càng tươi hơn, trong bóng đêm, có duy chỉ có một kẻ cảm thấy vui vẻ.
Rốt cuộc, giãy dụa Tiểu Háo Tử liền chịu mệnh, lẳng lặng để Chu Thành chạm mình, không náo loạn nữa.
Con mèo ngoan.
Chu Thành suy nghĩ có chút mơ hồ, nghĩ nghĩ mơ màng, trọng điểm không dám bắt.
Con mèo nhỏ tất nhiên không đấu được lão hổ gian ác.
Tiểu Háo Tử lại động, Chu Thành tưởng đối phương chưa từ bỏ ý định muốn chạy thoát, ai dè tiểu móng vuốt kia nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Đầu tiên là thử chạm qua, thấy hắn không phản đối, liền từng chút từng chút, nắm lại thật chặt.
Tâm bỗng nhiên mềm nhũn.
Nhưng không đợi tâm hắn chảy thành nước, thì đại họa trong ngực lại gây chuyện—
“Cứu viện.. Nếu họ không tới thì sao?”
Ngựa quen đường cũ, gây sự vẫn gây sự, quả nhiên, Kim Đại Phúc lại rống: “Không nói tao cũng không nói mày câm!”
Chu Thành như cũ vẫn nắm lấy móng vuốt kia, nhưng không hề đồng tình.
Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, nhưng kẻ này thiếu não chạy đi lạc luôn lối về.
“Bọn họ tới thì tốt đấy, nhưng không tới thì cái mồm của tôi dù gào khan cổ cũng đâu kéo họ đến đây được!” Thiếu não mạnh miệng hét.
Kim Đại Phúc mắng lại câu gì đấy “Đ** mẹ mày, &%#$$” Vế đầu còn nghe, về sau nhỏ quá không hiểu được.
Nhưng Kim Đại Phúc mắng cũng tốt, ai đời tình hình đang xấu lại thích châm dầu vào lửa.
Người sao hỏa lúc này không cãi lại, nhưng lại kích động, rõ ràng là tức quá không nói được, cả người đều phát run.
Một xô nước được thả xuống mu bàn tay Chu Thành.
Hai giọt.
Ba giọt.
Chu Thành nghi hoặc một lát, liền hiểu ra. Con người khi kinh hoảng tột độ, thần kinh liền thực yếu ớt, có thể sụp đổ bất ngờ.
Nhưng người này không đến mức đó, chỉ là rệu rã tinh thần.
“Sao lại khóc a…” Chu Thành không hiểu sao lại cất tiếng như vậy, nghe như trưởng bối đang sủng nịnh hài nhi.
Mà thật ra hắn cũng đang sủng nịnh người ta đấy thôi.
Đưa tay chùi đi nước mắt Dung Khải, nước mắt ấm ướt cả tay.
Người sao Hỏa như thường lệ giãy giụa, sau đó yếu ớt buông tay, cuối cùng một lần nữa nắm lại tay hắn, chậm rãi ôm lấy, giống như có thể tùy thời giật ra đem làm gối ôm.
Cảm giác quen thuộc trở lại.
Chu Thành ngẩn người, phảng phớt trong lòng lại bị tiểu miêu Tiểu Háo Tử cào thêm vài cái, ban đầu là chọc tâm hắn ngứa ngáy, sau thì từng chút một, liền động lòng hắn.