Chương 3: ai ngờ là sói dữ
(Dịch: Hàm Hàm)
[Sửa ngày 25\11]
Lâm Tiểu Phàm đứng lên bằng một chân, thăm dò ba tên ở trên, hai tên thì vừa bay rớt ra ngoài, còn tên còn lại nhìn thấy tình huống không đúng liền rút thanh dao găm xông tới.
Cô nghiêng người một cách chính xác, dao găm đâm đến thì vừa vặn đứt luôn dây thừng, khiến cho cánh tay cô cũng bị tổn thương, sau cơn đau tính khí của cô trở nên bạo ngược, một chân đạp vào chỗ ‘đó’ của tên kia! Đồng thời giữ chiếc ghế rồi quay người. Từ đằng sau nện thẳng vào thù ca đến đầu rơi máu chảy.
Chỉ trong nháy mắt, bảy tên to xác trong phòng đều lăn trên đất mà rên lên.
"Các người bị bệnh hả? Đây là xã hội pháp trị…" Lâm Tiểu Phàm giữ lấy cánh tay đang bị thương, tưởng như đang coi trời bằng vung.
"Xin, xin lỗi, tha cho chúng tôi đi..." Mới vừa rồi còn kiêu ngạo thì thù ca bây giờ hoàn toàn sợ sệt, mặt mũi tràn đầy máu xin tha mạng.
Cô bị trói mà vẫn lợi hại như vậy, bây giờ mở trói, ai còn dám động vào?
Lâm Phồn này, bọn họ theo dõi điều tr.a đã lâu, cô đã rời khỏi thân phận thiên kim nhà giàu, cả ngày ăn chơi cùng với một đám thiếu gia, tiêu tiền như nước, không có não, thậm chí còn không đem theo vệ sĩ, nếu không bọn họ làm sao dám ra tay với cô.
Bây giờ tên đó mới hiểu ra…. Thân thủ như này thì cần gì đến vệ sĩ!
Tưởng là vớ được con cừu to béo ai ngờ lại là con sói.
Đánh một đám yếu ớt, Lâm Tiểu Phàm rất khó chịu, "Đồ của tôi ở đâu?"
"Ở đây ở đây" Tên mặt sẹo vội vàng lấy chiếc túi Chanel từ trong góc ra, "Mọi thứ đều ở đây, chúng tôi chưa lấy gì hết"
Lâm Tiểu Phàm cầm lấy, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, thuận luôn vân tây giải mã khóa…. Đây là điện thoại của Lâm Phồn.
Trí nhớ của Lâm Phồn từ lúc uống li rượu bị hạ thuốc đã đứt đoạn, là ai đã hạ thuốc cô cơ chứ?
Mấy tên bắt cóc kia sao dám trà trộn vào trong cái nơi giá cao bằng trời này?
Có người muốn cô ch.ết, tiện thể mượn thay mấy tên bắt cóc này để đạt mục đích.
Là ai chứ?
Đang báo cảnh sát về mấy tên bắt cóc, một căn phòng bị đánh sấp nửa người, chỉ yên lặng nhìn cô khoá trái cửa.
………
Lâm Tiểu Phàm tìm đến một vệ sinh công cộng rồi nhìn lên chiếc gương, xém chút là ngất đi.
Trong gương là hình ảnh một cô gái trang điểm đậm ở hộp đêm, trải qua một đêm bị nhốt thì lớp trang điểm rối tung cả lên, hai bên mắt thì như gấu trúc.
Dưới lớp phấn dày kia, ngược lại ngũ quan trên mặt lại vô cùng thanh tú, một đội mắt trong veo, ngây thơ, đuôi mắt hơi nhếch lên có vài phần kiêu ngạo, sống mũi thẳng, đẹp nhất chính là bờ môi nhưng lại hơi tái nhợt, cô lấy bàn tay vã nước lên thì trở về khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mĩ.
Đây quả thực là khuôn mặt của Lâm Phồn mà cô nhìn thấy trên mạng.
Cô vội vàng tìm kiếm điện thoại của mình, quả nhiên có tin tức báo đến. [Sốc toàn thế giới, sáng nay Lâm Tiểu Phàm đột nhiên phát bệnh đã bỏ mình, võ đạo truyền kì cứ như vậy mà kết thúc ]
Cô ấy thực sự đã ch.ết rồi….
Trong nội tâm đang cố chấp nhận sự thật này thì bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô tiện tay ấn nút nghe.
"Alo?"
"Cô đang ở đâu?" Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng nói trầm thấp, kiểu như chưa nghỉ ngơi đủ, mang theo vài phần mệt mỏi nên tính khí cũng không kiên nhẫn.
"Ai đấy hả?" Trên màn hình hiện lên số lạ.
Bên kia dừng một lúc, tựa như đang cười lạnh "Lâm Phồn, ở bên ngoài chơi như vậy, ngay cả tôi cũng không nhận ra sao?"
Sau khi say rượu thì đầu đau như búa bổ, trí nhớ Lâm Phồn rất hỗn loạn.
Cô nhớ rõ nhất là chuyện cãi nhau với Thịnh Tinh Trạch, còn phần còn lại đều là hồi ức chó má của Lâm Phồn.
Đợi đã, giọng nói này không phải là Thịnh Tinh Trạch trong trí nhớ sao?
"Anh là Thịnh Tinh Trạch hả?"
Lâm Tiểu Phàm tức giận, hoá ra là tên mặt trắng, chấm hết, dùng giọng nói hung bạo như vậy với bố, hắn cho rằng đang nói chuyện với với vậy chứ?