Chương 4: một quyền của cô có thể khiến hắn không xuống được giường!

[Dịch: Hàm Hàm_ Cập nhật: 26\11\2020]
"Nhớ ra rồi?" Giọng của Thịnh Tinh Trạch lạnh hẳn lên. "Nhớ ra thì chắc là tỉnh rượu rồi, lập tức về nhà ngay"
"Anh không thấy phiền sao? Liên quan cái đếch gì hả?" Lâm Tiểu Phàm đáp lại không khách khí, từ nhỏ đến lớn ai dám mắng cô?


Lúc trước mặc kệ đội võ thuật còn đang ở trường học, xung quanh đều là fans hâm mộ của hắn, nghe bọn họ hằng ngày nhục mạ Lâm Phồn đã đủ rồi, bây giờ hắn hoàn vốn tự thân ra "trận" sao?


"Cô nói cái gì?" Thịnh Tinh Trạch sững sờ, luôn nịnh nọt và tỏ ra thận trọng trước mặt hắn lại dám nói với hắn như vậy.
Thịnh Tinh Trạch mà nóng nảy sẽ như thế nào, Lâm Phồn là người rõ nhất, cô sợ nhất chính là hắn.


Nhưng cô không phải Lâm Phồn! Một cước của cô có thể khiến hắn không xuống được giường!
"Tôi bây giờ, rất rất phiền, còn gọi nữa là tôi đánh ch.ết anh!" Lâm Tiểu Phàm trực tiếp cúp điện thoại.
…….


"Anh Trạch" Trợ lí Cố Kiệt vừa mở cửa ra, xém chút nữa bị chiếc điện thoại đập trúng mặt.
May mắn là với nhiều năm kinh nghiệm dày dặn, cậu ta đã tranh thủ thời gian lùi về phía sau, đóng cửa, nghe thấy tiếng điện thoại đập cửa rồi rơi xuống đất mới dám mở cửa đi vào lần nữa.


"Lâm Phồn, cô ta điên rồi sao?" Thịnh Tinh Trạch đi chân trần trên nệm, vừa bị chửi xong.
Hắn mặc một chiếc áo len mỏng màu be nhạt, cổ áo hình chữ V, xương quai xanh lộ ra, làn da trắng gần như tuyết, ngay cả những ngón chân đang giẫm trên thảm kia đều trắng nõn. Đặc biệt đẹp nhất là đôi mắt.


available on google playdownload on app store


Trong nhà thôi hắn có cần toả ra mị lực như vậy không?
"Lâm Phồn cô ấy làm gì?" Hắn vậy mà lại tức giận vì Lâm Phồn, Cố Kiệt há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Lâm Phồn não tàn kia, trước mặt hắn chỉ toàn ở thế bị treo lên đánh, sao có thể gây kích động tâm trạng của hắn chứ?


Đi theo Thịnh Tinh Trạch nhiều năm, Cố Kiệt ít nhiều cũng thăm dò một chút tính cách của hắn, ngoài trừ toả sáng trên màn ảnh sân khấu, đằng sau hắn thực chất là một người rất lạnh lùng, ngay cả một nụ cười cũng rất xa xỉ.
Vì thế, người đại diện Dư Hoan gần như phát điên.


Nhưng có cách nào đâu?
Công ty là hắn, kim chủ là anh ruột hắn, tài nguyên thì đều do hắn chọn tùy tiện, fans hâʍ ɦộ xưng tên từng ngày, bên ngoài người xin hợp tác phải đứng xếp hàng.
Dư Hoan hoàn toàn từ bỏ việc để hắn làm thần tượng, thích gì có nấy mà.


Vì lí do gì mà Lâm Phồn lại có thể khiến hắn nhảy dựng lên?
Thịnh Tinh Trạch ngồi lại trên ghế Salon, nghĩ lại câu Lâm Phồn vừa chửi, cuối cùng cơn tức giận hoá thành một tiếng cười lạnh: "Hừ… To gan lớn mật!"
Biến thành như vậy, chắc hơn phân nửa là vì thể diện, Cố Kiệt không dám hỏi nhiều.


"Anh Trạch, chị Hoan Hoan bên kia có ý, hay là lợi dụng tin tức xấu do Lâm Phồn gây ra để chấm dứt hợp đồng hôn nhân?"
Lâm Phồn tác yêu như vậy, trong công ty có mấy người chịu được?


Đúng là Dư Hoan ghét cô nhất, bởi vì Dư Hoan cô ấy đã vất vả khổ cực để nâng lên một thần tượng quốc dân, hết lần này đến lần khác lại dính vào Lâm Phồn như miếng thạch cao kia, không được tài nào loại bỏ được.


Thịnh Tinh Trạch dựa lưng trên ghế da, đôi lông mi đen óng rũ xuống trên mắt, như ngôi sao lạnh trong đêm tĩnh lặng, có chút mây đen lướt qua, lại lộ ra vẻ trống vắng sâu thẳm.


Nước da của hắn trắng hơn người bình thường, căn bản không cần dùng đến kem nền, trời sinh tính khí đặc thù lạnh lùng, ánh sáng đèn chiếu xuống, chiếu vào một đoạn yết hầu nhô lên, làm cho người ta cảm thấy đó là sức hút quỷ dị không thể giải thích được.


Cố Kiệt chỉ liếc nhìn, bị doạ cho đến mức phải chuyển ánh mắt sang hướng khác.
Cảm giác như hắn muốn biến cậu ta thành một con muỗi hương!
"Cô ta sống ở Lâm gia cũng không dễ gì, không cần phải lừa." Thịnh Tinh Trạch thản nhiên nói.


Cố Kiệt nói tiếp: "Anh Trạch, nhưng mà mà mấy tháng nữa là Lâm Phồn 20 tuổi rồi."
Ngày hai nhà đính hôn chính là lúc Lâm Phồn tròn 20 tuổi.






Truyện liên quan