Chương 6: ai chuốc thuốc mày cơ
[Dịch: Hàm Hàm_ Cập nhật: 15\4\2021]
Lâm Trúc Phong vốn đang cầm gậy, nghe thấy thế bỗng buông tay ra.
"Mày nói nhảm cái gì đấy, hôn ước của hai người là do ông ngoại mày với Thịnh lão gia đích thân lập nên, sao có thể nói vậy là xong chứ?"
Lâm Phồn nhân tiện rút một tờ giấy ra lau nước mắt, thái độ vô cùng cứng rắn.
"Dù sao con cũng không lấy Tinh Trạch, ba đánh ch.ết con đi! Con không muốn fan của anh ta chửi bới nữa, còn không biết tại sao bị người ta bỏ thuốc trong rượu, ngất suốt một đêm."
"Ai bỏ thuốc mày cơ?" Lâm Trúc Phong chột dạ, nhanh chóng đứng lên để quan sát cô. "Mày không sao chứ? Bọn chúng đã làm gì với mày..."
Ông ta không quan tâm cô có bị bọn chúng chiếm tiện nghi hay chưa, nếu không trong sạch, Thịnh gia tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô, cái hôn sự này coi như tiêu luôn.
Miệng vết thương ở cánh tay Lâm Phồn vẫn còn chảy máu, ông ta không hỏi han gì... Gia đình như vậy, bảo sao trong kí ức của Lâm Phồn chưa từng có sự ấm áp của gia đình.
"Con nào biết được là ai! Có một số người không muốn con sống yên, ba cứ tr.a đi!" Lâm Phồn không khách khí nói, dù sao trước đây cô cũng là người não tàn EQ thấp.
Lâm Trúc Phong lại nghĩ đến gì đó, quay người lại nhìn lướt qua Bùi Tiểu Mạn.
Bùi Tiểu Mạn năm nay hơn 40 tuổi, nhưng được chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận, thoạt nhìn còn tưởng có hơn 30, trên mặt không có nếp nhăn, vẫn là làn da trắng trẻo xinh đẹp, khí chất dịu dàng của nữ minh tinh năm đó.
"Ông xã, Tiểu Phồn đang bị thương nên đừng nắng con bé nữa, dù thế nào thì, con bé mới mười chín tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, khó trách khỏi việc làm sai, hãy tha cho nó đi." Trong lòng Bùi Tiểu Mạn cũng nhảy dựng lên, liền sai người giúp việc lấy hòm thuốc đến.
Người đàn bà này không hổ là tiểu tam trong "chiến cơ", mới mấy câu mà đã đổ hết lỗi lên cô.
Lâm Phồn hừ một tiếng: "Ba, dì Tiểu Mạn bảo con sai rồi, con cũng biết lỗi rồi, con sẽ gọi cho giới truyền thông ngay bây giờ, sáng ngày mai sẽ mở cuộc họp báo, tuyên bố xoá bỏ hôn ước với Thịnh Tinh Trạch!"
Lâm Trúc Phong tức giận, trừng mắt lườm Bùi Tiểu Mạn, bà chen miệng vào làm gì? Biết thừa là não nó không ổn định, lại còn gây kích động nó!
Trong lòng Bùi Tiểu Mạn có chút khó chịu, Lâm Phồn này hôm nay sao lại tinh quái như vậy?
Từ lúc bước vào, dường như đã nhắm vào bọn họ.
Lâm Phồn thật sự lấy điện thoại ra để gọi, Lâm Trúc Phong liền hét lớn một tiếng, các cơ trên mặt gần như tụ lại một chỗ.
"Mày dám gọi, hôm nay tao sẽ không tha cho mày!"
Lâm Phồn khịt một cái, nói: "Chuyện đã như vậy, Thịnh Tinh Trạch sẽ không lấy con đâu! Tốt xấu gì cũng chừa lại chút thể diện cho Lâm gia!"
Đôi mắt cô vừa to lại tròn, chợt có tia nước nhỏ, làm cho người ta cũng cảm thấy thương.
Liên quan gì đến lợi ích Lâm gia, Lâm Trúc Phong tức giận nói: "Nói bậy, hôn sự của mày với Thịnh Tinh Trạch đâu chỉ là chuyện của mình mày, Lâm gia có quan hệ thông gia với Thịnh gia, liên quan đến toàn bộ Lâm gia.
Trong lòng Lâm Phồn hừ lạnh, thế thì Lâm gia liên quan gì tới mình.
Lâm Trúc Phong chỉ để ý đứa con trai kia, còn con gái thì... Nếu như không phải Lâm Phồn có hôn ước với Thịnh Tinh Trạch, năm đó, ông ta với mẹ Lâm Phồn li hôn, tuyệt đối sẽ không gấp rút lên toà tranh quyền nuôi con.
"Được rồi, ông xã, hãy bớt giận. "Bùi Tiểu Mạn đi tới vỗ lưng trấn an ông ta, thuận tiện nói với Lâm Phồn:" Tiểu Phồn, ý dì không phải bảo con sai, con sắp 20 tuổi rồi, cũng biết có nhiều phóng viên đang theo dõi con, có một số chuyện con không nên làm. "
"Tôi làm gì thì liên quan đếch gì đến bà...? "Lâm Phồn trực tiếp đáp lại," Bà dựa vào cái gì để quản tôi? Bà nghĩ bà là ai? "
Trong nội tâm, Bùi Tiểu Mạn cười thầm, quả nhiên vẫn còn là đồ não tàn, vẫn không thay đổi được tính cách oang oang của mình.