Chương 10: Cái này gia đình thật mẹ nó tuyệt phối
Xung quanh các đốm vàng kia dần to lên bằng ngón tay cái, sau đó hình thành một búp sen vàng đang dần nở ra.
Nói thì dài dòng, nhưng thực tế các đốm vàng kia lớn lên cùng biến thành búp sen chưa tới 2 giây. Sau đó, chúng nó dần nở ra
“Thứ quỷ gì?”. Mạc Tần Phong nhìn xung quanh ngẩn ra.
Tuy nhiên rất đẹp, nhưng hắn không hiểu lại có cảm giác nguy hiểm ập tới.
Phía bên kia, Lạc Cảnh Thiên hai tay chụm lại. Mắt nhắm chặt, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
“Phật Nộ Kim Liên…”
Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm nói, sau một giây, hắn mở to mắt ra quát lên.
“Bạo!”.
“Cái gì?!”.
Oanh oanh oanh.
Xung quanh các đóa kim liên đột nhiên sáng rực lên, sau đó ầm ầm nổ vang.
Bên ngoài, Lạc Vũ Quân trừng lớn con mắt.
Đây là kiểu chiến đấu gì? Cái này cũng quá quái lạ đi? Hắn là chơi ám khi sao? Làm sao đột nhiên là nổ tung rồi?.
Lạc Cảnh Điềm sớm đã đến võ trường, nàng ban đầu tới liền thấy Lạc Cảnh Thiên cùng Mạc Tần Phong đứng trên võ đài. Từ đầu đến cuối nàng đều thấy cảnh hai người họ chiến đấu.
Ban đầu thấy Lạc Cảnh Thiên cận chiến có chút yếu kém, nhưng là sau đó, nàng liền trợn lớn con mắt lên nhìn rồi.
Quá hoành tráng, quá đẹp đẽ.
Nàng lần đầu tiên cảm thấy, chiến đấu lại có thể như thế xinh đẹp, như thế oanh oanh liệt liệt. Đôi mắt nàng hiện lên từng đạo ánh sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên mang theo vô hạn sùng bái.
Oa, ca ca thật giỏi.
“Khụ khụ, ngươi đây là chiêu thức gì? Làm sao kỳ quái như thế?”. Mạc Tần Phong ho khan hai tiếng, vừa rồi Phật Nộ Kim Liên tuy nhiên không làm hắn bị thương, nhưng cũng ăn chút khổ. Ù tai là chắc chắn có. Dù sao khoảng cách gần như thế.
“Phật Nộ Kim Liên”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Hảo tiểu tử, còn rất nham hiểm. Chiêu thức âm hiểm như cũng dùng”.
“Ha ha, Mạc thúc thúc, ngài chẳng phải không bị gì hết sao? Với thực lực của ta hiện tại, làm bị thương ngài là không có khả năng, nhưng là… hắc hắc. Khiến ngài ăn chút khổ, ta còn là làm được”. Lạc Cảnh Thiên âm hiểm cười nói.
“Ha ha, giỏi lắm, con trai ngoan, chơi ch.ết lão già đó cho ta”. Lạc Vũ Quân bên ngoài cười lớn, lớn tiếng kêu.
“Hừ, vừa rồi ta bất cẩn, tiểu Thiên, lần này ta nghiêm túc, cẩn thận rồi”. Mạc Tần Phong trầm giọng nói.
Lạc Cảnh Thiên cười không nói, hắn đang âm thầm đọc chú ngữ, chỉ cần Mạc Tần Phong lao tới liền dính vào bẫy của hắn.
Xoạt.
Mạc Tần Phong vận tốc lao tới, tốc độ vẫn như cũ, dù sao nếu sử dụng tốc độ cao hơn, ông ta dứt khoát cùng không cần đánh, Lạc Cảnh Thiên làm sao có thể trốn thoát được. Mà đã là luận bàn, thì nên sử dụng sức mạnh mà Lạc Cảnh Thiên đủ sức đối phó.
Ông ta còn muốn xem Lạc Cảnh Thiên sẽ mang đến cho ông ta bao nhiêu rung động đây.
Chỉ là, vừa lao tới, trước mặt đột nhiên xuất hiện ánh sáng xanh đang ngưng tụ một đạo tấm chắn.
“Hừ, trò vặt”.
Quát lên một tiếng, Mạc Tần Phong dùng tay vung mạnh, phía trước tấm chắn xanh kia liền bị đánh tan tành.
Lạc Cảnh Thiên nhướng máy, miệng lẩm bẩm chú ngữ.
Mạc Tần Phong đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống làm ông ta hiếu kỳ dừng lại nhìn xung quanh.
“Thứ quỷ gì?”.
Chỉ thấy, xung quanh ông ta bất chợt xuất hiện một cái vòng tròn lớn hơn 10m bao quanh ông ta, mà bên trong, Mạc Tần Phong có thể cảm nhận được, giống như… trọng lực tại nơi này… biến nặng.
Tách.
Một tiếng búng tay vang lên.
Ầm ầm ầm!
Xung quanh Mạc Tần Phong diện tích một mét bỗng nhiên nổi lên từng đạo lam quang hình thành một cái phòng giam cùng song sắt như thế. Mà trên đỉnh có một hàng chữ cổ ngữ xoay quanh.
“Thứ gì? Ngao!”.
Mạc Tần Phong hiếu kỳ đưa tay chạm vào, nhất thời kêu lên một tiếng đau đơn.
Nhìn về phía bàn tay, Mạc Tần Phong liền thấy bàn tay mình đỏ rực lên. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, bàn tay hắn bỗng chốc xuất hiện một sợi dây màu tím.
Thực tế, đây là chiêu thức cuối cùng hắn có thể dùng để đối phó với Mạc Tần Phong. Dù sao ông ta quá mạnh, những ma pháp khác quá yếu để sử dụng.
Trước đó làm chậm lại Mạc Tần Phong, hắn dùng là Trọng Lực Thuật, mà thứ như nhà tù kia chính là Ngục Cổ Ngữ, đều là những ma pháp mà trung cấp pháp sư có thể sử dụng.
Cũng không phải như hắn nói 10 năm mơi nhập môn, thực tế hắn từ 5 năm trước liền đã hoàn thành học đồ pháp sư cấp bậc rồi. Sau đó lại dùng 2 năm chuyên tu ma lực, sau khi ma lực đủ để giải khai phong ấn sơ cấp pháp sư cùng trung cấp pháp sư, hắn mới lần nữa chuyển tu kiến thức ma pháp trong Vạn Pháp Chi Thư.
Mà cũng chính là hôm qua hắn bước vào trung cấp pháp sư cấp bậc. Đủ ma lực cùng kiến thức để vận dụng những ma pháp vừa rồi.
Xoạt.
Lạc Cảnh Thiên đem sợi dây trên tay ném về phía Mạc Tần Phong.
Mạc Tần Phong thấy thế, lập tức vận dụng linh lực đem Ngục Cổ Ngữ đánh tan, sau đó né tránh sợi dây kia.
Chỉ là, Âm Ti Trói Buộc không phải muốn tránh liền tránh.
Chỉ thấy sợi dây kia giống như có sinh mệnh như thế, bay về phía sau đột ngột quay lại, trói chặt lấy Mạc Tần Phong.
Lạc Cảnh Thiên biết cũng giữ không được vài giây, hắn bàn tay giơ lên, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một thanh kiếm, chỉ thấy hắn phất tay một cái, thanh kiếm kia liền lao ra đâm về phía Mạc Tần Phong.
Đây là hắn vận dụng toàn bộ ma lực hiện có ngưng tụ ra. Uy lực kia nếu như Mạc Tần Phong không dùng ra thực lực cao hơn, như vậy ông ta chắc chắn sẽ bị đâm trúng.
Cho nên, hắn đang đánh cược, chỉ cần Mạc Tần Phong vận dụng sức mạnh cao hơn, liền mang ý nghĩa hắn thắng.
Dù sao, đây là trận chiến đấu tiên của hắn, có ý nghĩa rất phi phàm.
Lạc Vũ Quân ở bên ngoài quan sát cũng phát hiện được ý đồ của Lạc Cảnh Thiên, ông ta khẽ cười một tiếng.
Tiểu tử này, thật đúng là lắm trò đâu này.
Xẹt.
Thanh kiếm như muốn xé rách không khí, mang theo tiếng gió kinh người lao tới.
Mạc Tần Phong nơi nào không biết ý đồ của Lạc Cảnh Thiên, chỉ là… bị trói ở nơi đó, ông ta cũng không có cách nào khác. Âm thầm thở dài một cái, có chút ước ao Lạc Vũ Quân sinh một đứa con trai tốt.
Vận dụng linh lực lớn hơn, đem Âm Ti Trói Buộc đánh tan, cũng ngay lúc này, thanh kiếm kia liền đã tới trước mặt ông ta. Sử dụng ra tốc độ biến thái của mình, Mạc Tần Phong đưa ra hai ngón tay kịp lấy mũi kiếm.
Khẽ dùng lực, thanh kiếm liền bị bẻ gãy, sau đó hóa thành tro bụi tan biến vào không khí.
Phù.
Lạc Cảnh Thiên thở ra một hơi, cả người đều mệt mỏi.
Ma lực tiêu hao quá nhiều làm cơ thể hắn có chút chống đỡ không nổi, trên trán đều rịn ra mồ hôi.
“Ta thua. Tiểu tử ngươi… quả nhiên, tuổi trẻ mới là tương lai của đế quốc a. Ta già rồi”. Mạc Tần Phong cảm khái nói.
“Mạc thúc thúc ngài quá khen, ta chỉ là lợi dụng chiêu thức ngài chưa từng biết tới thủ thắng mà thôi. Hơn nữa, không có các bậc tiền bối như ngài, làm sao giới trẻ chúng ta có thể có thời gian yên bình đi học tập đây? Ta còn phải học hỏi từ ngài nhiều lắm”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Ha ha, thật biết nói chuyện. Ta nhìn ngươi càng ngày càng thuận mắt a, thế nào? Suy nghĩ một chút, Uyển nhi nhà ta cùng ngươi rất xứng a”. Mạc Tần Phong cười nói.
“Thế nào đột nhiên ù tai đây? Mạc thúc thúc ngài vừa nói cái gì?”.
“...Quên đi”. Mạc Tần Phong khóe miệng giật giật nói.
“Ha ha ha, lão đầu, bị một tên nhóc 15 tuổi đánh thắng, cảm giác thế nào? Ta nghĩ đem chuyện này nói cho mấy lão già kia, đảm bảo họ sẽ cười rụng răng”. Lạc Vũ Quân cười lớn nói.
“Oa, ca ca hảo lợi hại”.
Đột nhiên, một giọng nói non nớt vang lên, đám người đồng loạt nhìn qua. Liền thấy Lạc Cảnh Điềm hưng phấn chạy tới.
“Ngươi thế nào lại ở đây?”. Lạc Cảnh Thiên bị Lạc Cảnh Điềm ôm lấy cánh tay, nhất thời cười khổ hỏi.
“Á nè nè, ca ngươi là đang ghét bỏ ta sao? Ta không thể đến?”. Lạc Cảnh Điềm chống nạnh hỏi.
“Nào có. Nhà chúng ta tiểu Điềm Điềm. Ta thương yêu nhất muội muội, xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng ngoan ngoãn, vạn nhân mê, không muốn ngươi thì muốn ai? Làm sao lại ghét bỏ được chứ?”. Lạc Cảnh Thiên vội nói.
“Ha ha, tiểu Thiên a, ɭϊếʍƈ chó là không có kết quả tốt. Khí khái vừa rồi của ngươi đi đâu cả rồi?”. Mạc Tần Phong nhịn không được châm chọc nói.
“Miệng chó không mọc được ngà voi. Câm miệng ngươi lại”. Lạc Vũ Quân trừng mắt nói. Sau đó quay qua nhìn Lạc Cảnh Điềm sủng ái nói.
“Điềm nhi, làm sao không ngủ thêm chút nữa? Mới hơn 7 giờ a”.
“...”. Mạc Tần Phong.
Con là muội khống, cha là nữ nhi nô. Cái này gia đình thật mẹ nó tuyệt phối.
Vẻ mặt kia quả thật chính là muốn có bao nhiều buồn nôn liền có bấy nhiêu buồn nôn.
Ông ta da gà đều nổi lên đây.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*