Chương 11: Vung nồi

Mạc Tần Phong đột nhiên cảm thấy, mình đứng ở nơi này có chút… thừa thãi.
“Oa, ca. Ngươi thật lợi hại, vậy mà có thể đánh thắng Mạc thúc thúc”. Lạc Cảnh Điềm hưng phấn nói.
“Điềm Điềm, làm sao hôm nay dậy sớm như thế?”. Lạc Cảnh Thiên xoa đầu nàng cưng chiều hỏi.


“Á nè nè. Ca, ngươi hứa hôm nay mang ta đi chơi a, ngươi quên rồi?”. Lạc Cảnh Điềm tức giận nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ha ha, cái đó… không phải sáng ra liền bị kéo ra diễn võ trường a, cho nên ca quên mất. Điềm Điềm đừng tức giận a”.


“Hừ, đều trách cha, sáng ra liền kéo ca ca ra đây”. Lạc Cảnh Điềm bất mãn nói.
“Cái này còn không phải là do lão già này muốn cùng Thiên nhi luận bàn sao? Ta đều khuyên qua, hơn người ta mấy cái đại cấp bậc còn không biết xấu hổ nói luận bàn, thật sự là”. Lạc Vũ Quân lập tức nói.


“”. Mạc Tần Phong.
A uy. Làm sao liên lụy lên đầu ta rồi.
Mạc Tần Phong trên đầu hiện ba cái chấm hỏi. Cái này vung nồi cùng quá đáng đi? Cái gì gọi là “ta đều khuyên qua”? Chính ngươi cũng không phản đối, chính ngươi gọi ta qua, bây giờ tội lỗi đều là ta gánh?.


Ông ta rất muốn giải thích, nhưng là nhìn thấy ánh mắt ai oán của Lạc Cảnh Điềm, hắn biết giải thích đơn giản chính là phí công. Cũng không thể cùng một đứa bé tranh cãi đi? Thật mất mặt.
Mẹ nó chứ, từ thằng cha đến thằng con, thật không biết xấu hổ.


Aii. Thật sự là, gặp phải cái gia đình kỳ hoa thế này, ông ta cũng không có cách. Con là muội khống, cha là nữ nhi nô. Cái nồi này ông ta cõng định rồi. Muốn bỏ cũng không được a.
“Ca, ngươi vừa rồi dùng là võ kỹ gì? Ta cũng muốn học”. Lạc Cảnh Điềm hưng phấn nói.


available on google playdownload on app store


“... Cái này… chỉ sợ ngươi học không được”. Lạc Cảnh Thiên ấp úng nói.
“Nha! Ca, ngươi làm sao hẹp hòi như vậy? Ngươi còn coi ta là muội muội nữa hay không?”. Lạc Cảnh Điềm kéo lấy tay Lạc Cảnh Thiên uy khuất nói.


Bất đắc dĩ, Lạc Cảnh Thiên đem chuyện nói ra, dù sao Mạc Tần Phong cùng cha hắn đều biết. Cho nên nói với muội muội hắn cũng không sao.
“Ngươi giờ hiểu chưa? Hơn nữa, ngươi cũng không hiểu chữ cổ ngữ, làm sao học a”.


Lạc Cảnh Thiên lấy ra Vạn Pháp Chi Thư, đưa cho Lạc Cảnh Điềm xem. Bên trong toàn là chữ cổ ngữ, nếu không phải Thương Cổ Tôn Giả dạy cho hắn chữ cổ ngữ, bản thân hắn thiên phú cũng không tệ. Nếu không chỉ sợ cũng không phải tốn 5 năm là có thể nhập môn.


Đừng nói là dạy nàng ma pháp, dạy nàng biết chữ thôi cũng tốn cả đống thời gian rồi. Ma pháp không phải là giải thích liền có thể hiểu, phải tự lần mò, tìm ra cách hiểu biết của chính mình về ma pháp, nếu không cả đời liền đừng mong đạt được thành tích cao.


Đó cũng là lý do vì cái gì Thượng Cổ Tôn Giả chỉ dạy hắn biết chữ liền bỏ mặc hắn.
“Hứ. Thật phiền phức, ta hiện tại không muốn học nữa”. Lạc Cảnh Điềm bĩu môi nói.


Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật. Trở mặt cũng quá nhanh đi? Vừa rồi vẻ ủy khuất đó là cái gì? Ngươi bị quỷ nhập vào người sao?.
Nghĩ là nghĩ thế, hắn cũng không dám nói ra.
Lần trước trong cuộc kiểm tr.a vào học viện, nàng nhưng hại hắn thảm rồi.


Ngươi thử nghĩ một chút, muội muội của ngươi kêu ngươi ôm lấy mình, sau đó nàng đột nhiên hét lên “phi lễ”.
Thật. Lúc đó hắn ý nghĩ tự sát đều có.


Mẹ nó. Bị gần trăm người đuổi chạy 3 vòng học viện, nếu không phải hắn trốn nhanh, chỉ sợ chỉ có thể gọi người đưa về. Thậm chí bò về cũng là một loại may mắn.
Ngươi hiểu cảm giác đó sao?.


Đừng nhìn nàng lại đáng yêu, lại xinh đẹp. Nhưng là quỷ linh tinh quái, hố người nhưng rất đáng sợ.


“Thiên nhi, ngươi ngày mai liền nhập học, có tính toán gì sao? Tuy nhiên ngươi nói là tu luyện võ kỹ gì gì đó, nhưng mà ta nghĩ, loại võ kỹ kia cũng không làm được tình trạng này”. Lạc Vũ Quân đột nhiên nói.


“Cha, yên tâm đi. Ta cận chiến cũng không tệ, chẳng qua Mạc thúc thúc thực lực quá mạnh, cho nên mới vận dụng ra hết. Chứ bình thường ta chỉ sử dụng quyền cước liền có thể. Không ai có thể phát hiện”. Lạc Cảnh Thiên đáp.


“Á nè nè, ca ca, ngươi cái này rốt cuộc gọi là cái gì nha?”. Lạc Cảnh Điềm đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”.
“Thì thứ ngươi học nha. Gọi là gì?”.
“...Ma pháp”.


“Tên này hình như ta có nghe qua ở đâu đó rồi thì phải, giống như có chút ấn tượng. Đây không phải là lừa đảo kiếm sống sao?”. Lạc Cảnh Điềm ngây thơ hỏi.
“... Ngươi thấy qua lừa đảo có thể giống như ta treo lên đánh Mạc thúc thúc sao?”.


Cái gì treo lên đánh? Ngươi cho ta nói cẩn thận.
Mạc Tần Phong nghe thế hận đến ngứa răng.
“Cũng đúng. Nhưng mà ca ca, lừa đảo đều có thể dùng ma pháp biến hóa các thứ, ngươi có thể biến ra đóa hoa sao?”.
“...”. Lạc Cảnh Thiên.


Thế nào mỗi lần nhắc tới ma pháp nàng liền nâng lên “lừa đảo” hai từ này đâu?.
Xoạt.
Lạc Cảnh Thiên trên tay bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa hồng màu vàng.
“Á nè nè, thật thần kỳ. Ca ca, lần nữa, ta muốn hoa cẩm chướng”.
“...”. Lạc Cảnh Thiên.


Tại một thế giới khác, Thượng Cổ Tôn Giả đang uống trà, bỗng nhiên phun ra ngoài.
“Sư phụ, ngài làm sao vậy?”.
“Khụ khụ, không có gì”. Thượng Cổ Tôn Giả khoát tay nói. Nhưng trong lòng thầm chửi bậy.
Ta dạy ngươi ma pháp là để ngươi làm trò rẻ tiền này? Biến bông hoa lấy lòng thiếu nữ


Nàng hiện tại có một loại cảm xúc muốn đem Lạc Cảnh Thiên bóp ch.ết. Cái này cũng quá làm pháp sư mất mặt đi?.

“Mẹ! Ta đã biết. Ngài đều nói qua 3 lần”.
Sau khi ăn sáng xong Lạc Cảnh Thiên liền bị Phùng Nguyệt kéo qua dặn dò một phen.
Thật sự là.


Chỉ là dắt muội muội ra ngoài chơi mà thôi, cần thiết như thế lải nhải sao?.
Còn nữa, cái gì mà “ban đêm không về cũng được”.
Các ngươi đây là có ý gì? Ta còn nhỏ, mới 15 tuổi. Hơn nữa các ngươi chẳng lẽ không quan tâm cảm xúc con gái của mình? Không hỏi một chút ý kiến của nàng?.


Nhìn trên tay hắc tạp, Lạc Cảnh Thiên khóc không ra nước mắt.
Hắn đời này đều chưa thấy người nào làm cha mẹ mà như cha mẹ hắn.
Đưa cho hắn hắc tạp với lý do “không về còn có tiền bên ngoài thuê khách sạn”.


Đây là lý do gì? Là muốn hắn đem muội muội mình ăn sạch sao? Có kỳ hoa như thế cha mẹ sao?.
Ông trời a.
Tuy nhiên hắn thật thích Lạc Cảnh Điềm, nhưng cũng không nên nói thẳng ra như thế chứ? Hắn chẳng lẽ không biết mất mặt? Hắn chẳng lẽ không biết xấu hổ?.
Ta thiên.


May mắn muội muội hắn không có trong này, nếu không chỉ sợ hắn thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Hiện tại hắn nhìn muội muội mình đều có cảm giác xấu hổ cực điểm.
Thật là, chỉ là một buổi đi dạo trong thành mà thôi, cần thiết như thế sao?.


“Được, ta không nói. Các ngươi đi đi, nhớ mua cho ta bánh mật”. Phùng Nguyệt cười nói.
“Mẹ, bánh mật không phải cho hài tử mới ăn sao?”.


“Thế nào? Ta ăn bánh mật không được? Ý ngươi nói là ta già rồi? Ngươi mua cho ta mà”. Phùng Nguyệt trừng mắt một chút sau đó kéo lấy tay hắn nũng nịu nói.
“Được, được. Ta mua còn không được sao?”.
Bất đắc dĩ, Lạc Cảnh Thiên liền đi ra ngoài.


Bánh mật? Thứ đó thật có thể ăn? Nhiều ngọt a. Mà mẹ hắn lại một mực muốn ăn, thật không hiểu nổi thứ đó có gì hấp dẫn.
Ăn bánh mật thì cũng thôi đi, mỗi lần thấy đồ ăn ngon liền giống như hài tử một dạng. Còn luôn giả ngây thơ, thật là.


“Ca, thế nào?”. Lạc Cảnh Điềm thấy Lạc Cảnh Thiên đi ra liền hỏi.
“Cái gì thế nào?”.
“Tiền nha. Không có tiền làm sao đi chơi? Á nè nè, ca ngươi không phải không có xin nha?”.
“Ta còn. Yên tâm, đủ ngươi dùng, muốn mua gì cũng được”. Lạc Cảnh Thiên nói.


“Ca, ngươi thì có bao nhiêu?”. Lạc Cảnh Điềm bĩu môi nói.
“Không nhiều, hơn 1 vạn đi”.
“Cái gì? Ca! Hơn 1 vạn kim tệ? Ngươi từ đâu tới tiền? Sẽ không phải là bán chứ?”.
Bốp.
Lạc Cảnh Thiên tức giận vỗ đầu nàng một cái.
“Đau!”.


“Nói linh tinh cái gì? Cái gì bán? Ta là kiếm được có được hay không? Tuổi nhỏ liền nghĩ mấy cái thứ linh linh này”.
“Kiếm được? Còn không phải là bán sao?” Lạc Cảnh Điềm lầu bầu nói, dù sao ca ca nàng đẹp trai như vậy, hẳn là được rất nhiều phú bà yêu thích đi?.


“... Là Mạc thúc thúc cho”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật nói.
“Cái gì? Ca ngươi… ngươi làm sao có thể?! Mạc thúc thúc có loại đam mê này sao?”. Lạc Cảnh Điềm thấp giọng hỏi.


Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan