Chương 19: Con gà có trước hay quả trứng có trước?

Nếu thật là thế, làm sao nhân loại có thể duy trì đến ngày nay? Phải biết, nhân loại là chủng tộc điên rồ nhất. Bất kỳ thứ gì không hiểu họ cũng sẽ đi tìm hiểu.


Làm sao có thể để cho bước đầu tu luyện như thế mơ hồ cho được. Họ chắc chắn sẽ đi nghiên cứu. Mà không phải như Tố Băng Băng nói như vậy. Đây thuần túy chính là đang gạt người, nói có vẻ rất thâm ảo, nhưng cùng đánh rắm không khác nhau chút nào.


“Đạo sư, ngài có thể nói rõ hơn một chút được không? Tại sao lại không biết được?”. Một tên nam sinh đứng lên hỏi.
Hiển nhiên, Lạc Cảnh Thiên không phải là người thông minh duy nhất trong phòng, cũng không phải ai cũng là kẻ ngu.


“Tại sao lại không biết được? Ta nói ra, ngươi khả năng cũng nghe không hiểu. Bởi vì cái này liên quan tới rất nhiều thứ trong quá trình học. Cũng không phải ta không muốn nói cho các ngươi biết, mà là các ngươi hiện tại còn chưa cần thiết phải biết. Nó đối với các ngươi không có lợi, thậm chí là có hại. Ngươi cho rằng linh lực của các ngươi tại sao lại có thể sử dụng máy móc đo ra được? Nguyên lý của nó là gì? Nó hoạt động theo cách nào?”.


“Một khi hiểu được nguyên lý hoạt động của nó, các ngươi hoàn toàn có thể đem thay đổi nó, mà như thế sẽ khiến nó trở lên vô dụng. Cũng giống như thế, nếu như ta nói ra điều kia, các ngươi sẽ cố gắng đi thay đổi. Ví dụ như thân thể ngươi hợp với Hỏa nguyên tố, nhưng ngươi lại muốn chuyển thành Thủy nguyên tố”.


“Nó không gây hại, nhưng là sẽ khiến cho tốc độ tu luyện của ngươi chậm lại vô số lần. Các bậc tiền bối cũng không phải chưa từng thí nghiệm qua. Cho nên, hiện tại hiểu rồi chứ?”. Tố Băng Băng nghiêm túc nói.
“Cám ơn đạo sư, ta đã hiểu”. Tên nam sinh kia ngượng ngùng ngồi xuống.


available on google playdownload on app store


“Được rồi, có người nào còn câu hỏi nào khác không? Bất kỳ câu hỏi nào đều được”. Tố Băng Băng nói.
Đám người bắt đầu đồng loạt đưa ra câu hỏi, Tố Băng Băng cũng trả lời toàn bộ.


Thời gian dần trôi qua, Lạc Cảnh Thiên có chút buồn chán liền nằm xuống bàn. Dù sao hắn nghe hay không cũng không có gì dùng, hắn tu luyện theo một hệ thống hoàn toàn khác, nghe những thứ này chẳng khác nào nghe thiên thư. Chỉ làm hắn buồn ngủ hơn mà thôi.


“Vị bạn học này, ngươi từ đầu tới giờ giống như không hỏi một câu nào. Các bạn học khác đều đã hỏi qua, cũng chỉ có mình ngươi là nằm bất động nãy giờ. Khó nói tiết học này đối với ngươi rất nhàm chán sao?”. Tố Băng Băng đột nhiên đi tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, vỗ vai hắn hỏi.


Đám người đồng loạt đưa ánh mắt nhìn qua.
“Ừm? Ngài hỏi ta?”. Lạc Cảnh Thiên ngạc nhiên nói. Vừa rồi quá nhàm chán làm hắn buồn ngủ không thôi, cho nên liền nằm trên bàn chợp mắt một chút.
Không nghĩ tới nàng lại gọi hắn.


“Đúng vậy. Tiết học có phải quá nhàm chán mới khiến ngươi ngủ gật?”. Tố Băng Băng hỏi.
“Vậy cũng không phải, chỉ là họ đều hỏi tới những vấn đề tu luyện hoặc cùng tu luyện có liên quan với nhau. Ta cảm thấy có chút nhàm chán, nhịn không được liền ngủ mất”. Lạc Cảnh Thiên ngay thẳng nói.


Đám người nghe thế trừng lớn con mắt, giống như nhìn một người ngoài hành tinh như thế.
Ông trời a.
Trên đời này có loại người này sao? Đối với tu luyện có thể trợ giúp, hắn vậy mà không nghe, trái lại còn thấy buồn ngủ? Khó trách suốt năm tháng đều chỉ là 29 điểm linh lực.


Cái này cũng quá mẹ nó lười đi.
Tố Băng Băng cũng không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại nói như thế. Tuy nhiên không phải lần đầu dạy học, nhưng đây là lần đầu nàng thấy một người như thế.
“Vậy, ngươi có muốn hỏi gì sao?”. Tố Băng Băng thăm dò.


“Bất kỳ câu nào đều được?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần không phải vấn đề cá nhân, bất kỳ câu hỏi nào đều được”.
Lạc Cảnh Thiên nghe được Tố Băng Băng trả lời, hắn khóe miệng nhếch lên một nụ cười cổ quái. Sau đó nói.


“Đạo sư, vậy ta muốn biết, con gà có trước hay quả trứng có trước?”.
“...”. Đám người.
“...”. Tố Băng Băng.
Thần mẹ nó con gà có trước hay qua trứng có trước.
Cái này là cái quỷ gì câu hỏi? Ai trả lời nổi?.
“Cái này…”. Tố Băng Băng không biết nên nói thế nào.


Nàng có 3 năm dạy học, nhưng là đây là lần đầu nàng nghe thấy cái câu hỏi cố quái như thế.
“Đạo sư ngài không biết sao?”. Lạc Cảnh Thiên vẻ mặt ngạc nhiên nói.
Nhưng là trong lòng hắn lại cười như hoa.
Chơi thật vui a.


“Ta… ta không biết”. Tố Băng Băng ấp úng nói. Nhìn thấy vẻ mặt ngóng chông, sau đó lại chuyển sang ủ rũ của Lạc Cảnh Thiên. Nàng cảm thấy mình làm đạo sư thật quá thất bại.
Ngay cả một câu hỏi của học sinh cũng trả lời không được.
“Vậy ta có thể hỏi câu hỏi khác sao?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.


“...Có thể”.
“Vậy, quả cam được đặt tên theo màu cam, hay màu cam được đặt tên theo quả cam vốn có màu da cam?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Tĩnh.
Cả lớp yên tĩnh đến đáng sợ.
Ai nấy cũng trừng lớn con mắt, há hốc mồm nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên.


Cái tên này, trong đầu rốt cuộc chứa đựng cái gì? Lại toàn hỏi ra những câu hỏi kỳ hoa như thế?.
“...Ta… không… không biết”. Tố Băng Băng âm thanh nhỏ xíu vang lên.
“Như vậy a…”. Lạc Cảnh Thiên kéo dài âm thanh càng làm cho Tố Băng Băng xấu hổ hơn.


Đám người xung quanh cũng không biết nói gì cho phải.
Vấn đề của hắn, trên đời này, 99,99% người lẫn yêu tộc đều không biết đi? Hắn vậy mà can đảm lấy ra hỏi đạo sư? Không phải là làm khó dễ người ta sao.
Người ta nhưng là đại mỹ nữ a huynh đệ.


Thời gian cứ thế trôi qua, Tố Băng Băng tâm thần bất định, nàng cũng không lại dám đi kêu Lạc Cảnh Thiên đặt câu hỏi. Cũng lại sẽ không đi quản hắn có ngủ hay không. Ai biết hắn sẽ đi hỏi cái gì.

“Ca, ngươi hôm nay thế nào? Nghe nói lớp A có người đi tìm ngươi phiền phức, không sao chứ?”.


Sau khi hết giờ học, Lạc Cảnh Điềm liền lập tức chạy đi tìm Lạc Cảnh Thiên. Nàng cũng nghe nói qua vài tên học viên lớp A chạy tới lớp C tìm Lạc Cảnh Thiên. Chỉ là khi đó nàng cũng không có tới nên không biết rõ chuyện gì xảy ra.
“Không có gì, yên tâm đi”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.


“Vậy a. Ca ca, giờ chúng ta đi ăn đi”. Lạc Cảnh Điềm nói.
“Tốt, vậy chúng ta…”.
Tút tút tút.
Ngay tại lúc này, tiếng chuông điện thoại hắn vang lên.
Lạc Cảnh Thiên lấy ra xem, là một số lạ. Hắn cau mày suy nghĩ một chút, đoán không ra được là ai liền nghe máy.
“Người nào?”.


“Cảnh Thiên ca ca, làm sao lại tỏ ra xa lạ như thế nha”.
Bên kia truyền tới giọng nói dễ nghe, Lạc Cảnh Thiên gương mặt đều đen lại. Người này còn có thể là ai ngoài Sở Như Mộng đây?.
“Chuyện gì?”. Hắn không kiên nhẫn hỏi.


“Muốn mời ngươi ăn cơm, thế nào? Hiện tại có thời gian sao?”. Sở Như Mộng nói.
“Sẽ không phải là Hồng Môn Yến đi?”.
“Ha ha, Lạc thiếu nói đùa. Ta nhưng không có tâm tư đó”.


“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên giọng nói trở lên âm trầm. Hắn hiện tại rất là không vui, đặc biệt là nghe thấy giọng nói của người này, hắn cả người liền không thoải mái.
“Khó nói, Lạc thiếu là sợ sao? Ngay cả một bữa cơm cũng không dám ăn?”. Sở Như Mộng cười nói.


“Ta là sợ bị ngươi buồn nôn ch.ết. Có rắm mau thả”.


“... Điện thoại nói chuyện không tiện. Có một số việc cần gặp mặt mới có thể nói. Ngươi đến cũng được, không đến cũng được. Ta tại Thiên Nguyệt Lâu chờ ngươi nửa giờ. Nửa giờ, ngươi không tới ta xem như ngươi từ chối”. Sở Như Mộng nói.


“Ngươi là đang uy hϊế͙p͙ ta?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày đáp.
“Ngươi nghĩ nhiều. Cứ như vậy đi”.
Dứt lời, Sở Như Mộng liền tắt máy.


Lạc Cảnh Thiên nhíu chặt lông mày nhìn điện thoại. Hắn cảm thấy Sở Như Mộng cũng không cần thiết phải uy hϊế͙p͙ hắn, “nàng” ta cũng không có cái năng lực đó.
“Ca, thế nào? Người nào gọi?”. Lạc Cảnh Điềm khó hiểu hỏi.
“Sở Như Mộng”. Lạc Cảnh Thiên đáp.


“Á nè nè, ca ngươi sẽ không phải là cùng hắn thật có quan hệ gì đi?”.
“Làm sao lại có chuyện đó? Đừng nghĩ linh tinh”.
“Vậy hắn gọi cho ngươi có mục đích gì?”.


“Không biết, chỉ là hắn hẹn ta tại Thiên Nguyệt Lâu. Giống như có chuyện gì muốn nói”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu đáp.
“Ca. Hắn sẽ không phải giả gái giả đến nghiện đi? Hẹn ngươi ra muốn bày tỏ?”. Lạc Cảnh Điềm quái dị nói.


“Ngươi trong đầu có thể suy nghĩ những việc đứng đắn một chút sao? Toàn nghĩ những thứ không đâu”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan