Chương 20: Ta muốn cùng ngươi hợp tác
Thiên Nguyệt Lâu.
Vốn dĩ Lạc Cảnh Thiên không muốn tới, nhưng là Lạc Cảnh Điềm nhất thiết kéo hắn đi. Không có cách, hắn đành đi tới.
Ngay khi đi tới bên ngoài thì đã có người đứng chờ hắn.
“Lạc thiếu, Sở tiểu thư đợi ngài đã lâu. Mời theo ta”.
Lạc Cảnh Thiên nhíu nhíu lông mày, sau đó mang theo Lạc Cảnh Điềm đi theo hắn vào trong.
Vào trong phòng liền thấy Sở Như Mộng ngồi đó.
Thấy hắn đi vào, Sở Như Mộng nhìn qua, nhìn thấy Lạc Cảnh Điềm, “nàng” hơi chút bất ngờ, cười nói.
“Lạc thiếu, Lạc tiểu thư, mời ngồi”.
“Nói đi, ngươi muốn cùng ta nói cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên kéo Lạc Cảnh Điềm đi tới ngồi xuống sau đó hỏi.
“Trước không vội. Gọi món ăn trước rồi nói”. Sở Như Mộng cười nói.
Một lát sau, phục vụ liền bưng lên thức ăn. Trên bàn tràn ngập đồ ăn, có trên 10 món.
Lạc Cảnh Thiên cũng không động đũa, ngược lại là Lạc Cảnh Điềm, nàng lập tức cầm đũa lên gắp thức ăn nhét vào miệng.
Sở Như Mộng cũng không có ăn, mà nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó “nàng” cầm lên một chai rượu, cầm ly lên rót một ly đưa cho Lạc Cảnh Thiên, lại rót cho mình một ly.
“Lạc thiếu, trước không nói cái khác. Ly rượu này ta muốn kính Lạc thiếu, cám ơn ngươi buổi sáng giúp ta cản lại đám người phiền phức kia”. Sở Như Mộng nâng ly lên cười nói.
“... Có thể dùng giọng nói bình thường sao? Tuy nhiên ngươi bề ngoài rất đẹp mắt, nhưng mà dù gì cũng là nam nhân, ta nghe rất khó chịu”. Lạc Cảnh Thiên chán ghét nói.
“Đây là ta giọng nói chân thật, không phải giả”. Sở Như Mộng không tức giận, vẫn cười nói.
Có lẽ “nàng” đã sớm quen thuộc người khác nói như thế rồi.
“Á nè nè. Ngươi thật là nam sao?”. Lạc Cảnh Điềm bên cạnh trừng lớn con mắt hỏi.
“... Khó nói, ta nói ngươi không tin?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ hỏi.
“Ca, ngươi cảm thấy lời này đổi là người khác sẽ tin được sao? Dù bất kỳ ai lần đầu nhìn thấy… người như này cũng sẽ không nghĩ là nam có được hay không?”. Lạc Cảnh Điềm nói.
“Ha ha, Sở tiểu thư, ta thật là nam, chẳng qua vì một số lý do nên mới phải giả nữ thôi”. Sở Như Mộng nói.
“Nữ trang đại lão nha, ta cũng không phải không thấy qua. Chẳng qua là giả nữ nhiều năm như vậy, Sở tiểu thư, ngươi không phải là biến thái chứ?”. Lạc Cảnh Điềm ngây thơ nói.
Sở Như Mộng nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ. Dù nàng giáo dưỡng có tốt hơn nữa, nghe được câu này cũng nhịn không được muốn mắng người.
Mà thực tế, Lạc Cảnh Điềm là cố ý nói như vậy. Nàng có chút ghen ghét, vì cái gì mình bản thân là nữ lại không bằng một tên nam nhân? Đáng ghét.
“Lạc tiểu thư nói đùa. Ta cũng không phải như thế, chỉ là có nỗi khổ tâm mà thôi”. Sở Như Mộng lắc đầu nói.
“Vậy ra buổi sáng ngươi thật là hướng về ca ca ta cầu cứu sao?”. Lạc Cảnh Điềm hỏi.
“...”. Lạc Cảnh Thiên.
Hắn có chút im lặng. Ra là muội muội hắn hoàn toàn không tin lời hắn nói a.
Gia môn bất hạnh a.
“Đúng thế. Tuy nhiên bề ngoài ta là nữ trang. Nhưng là ta dù sao cũng là nam nhân. Bị người khác soi mói cũng có chút khó chịu. May mắn rằng có Lạc thiếu hỗ trợ, ta sau này cuộc sống trong học viện sẽ thoải mái hơn không ít”. Sở Như Mộng đáp.
Ngay khi Lạc Cảnh Điềm cùng Lạc Cảnh Thiên tiến vào, “nàng” cũng biết được bí mật của mình bị Lạc Cảnh Điềm biết tới.
“Nàng” cũng không có tức giận. Bởi vì điều tr.a qua Lạc Cảnh Thiên, cho nên cũng đoán được phần nào.
“Ta còn thật hiếu kỳ, không biết ngươi nam trang thì hình dáng sẽ như thế nào?”. Lạc Cảnh Điềm nói.
“Khó mà làm được”. Sở Như Mộng lập tức lắc đầu nói.
Nói đùa. “Nàng” cũng không muốn bị người khác nhìn thấy. Nếu để lộ ra, “nàng” chỉ còn cách chạy trốn.
“Ngươi sẽ không phải thật là nữ đi? Cố ý nói mình là nữ trang đại lão để tiếp cận ca ca ta?”. Lạc Cảnh Điềm nghi ngờ hỏi.
Ta cố ý ngươi cái quỷ.
Ta hiếm có hắn? Nực cười.
“Điềm Điềm, đừng nói bậy bạ. Thức ăn cũng chặn không nổi miệng ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Hắn nhưng là vận dụng Chân Giảu Chi Nhãn mới phát hiện Sở Như Mộng là nam. Làm sao có thể sai được.
“Nàng lúc nào cũng như thế?”. Sở Như Mộng nhìn qua Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Không có cách. Nàng chính là như vậy”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai đáp.
“... Ngươi sống được cũng không dễ dàng gì”. Sở Như Mộng đồng tình nói.
“Dù sao cũng là mệnh. Có cách nào khác đâu?”. Lạc Cảnh Thiên thở dài đáp.
Ai bảo hắn là muội khống đây?.
“Các ngươi đang nói cái gì? Ta thế nào?”. Lạc Cảnh Điềm tuy nhiên nghe không hiểu, nhưng biết là đang nói mình. Nàng liền xù lông lên hỏi.
“Ăn của ngươi đi”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
Thấy Lạc Cảnh Thiên giọng nói đầy nghiêm túc, Lạc Cảnh Điềm bĩu môi im lặng tiếp tục ăn.
“Nói đi, ngươi tìm ta mục đích là cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên quay qua nhìn Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.
“Nàng ở đây… thật được chứ?”. Sở Như Mộng nói xong liếc qua Lạc Cảnh Điềm.
“Không cần lo lắng, nàng nghe không được chúng ta nói chuyện”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
Sở Như Mộng nhướng mày, nhìn qua Lạc Cảnh Điềm. Phát hiện nàng bên tai cùng ánh mắt xuất hiện một chút kỳ quái dấu ấn. Lại nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, “nàng” lúc này cũng biết được, là Lạc Cảnh Thiên động tay chân.
“Ta muốn cùng ngươi hợp tác”. Sở Như Mộng nói.
“Hợp tác? Ta cũng không cảm thấy ta có thể cùng ngươi hợp tác cái gì. Chưa nói tới, ngươi còn thiếu ta một cái nhân tình đây”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu đáp.
“Ngươi nói đúng, ta là đang thiếu ngươi. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng sự hợp tác giữa 2 chúng ta”. Sở Như Mộng nói.
“Nàng” biết rõ buổi sáng tất cả những biểu hiện của nàng đều là đang nói cho người khác biết rõ, nàng thích Lạc Cảnh Thiên. Muốn theo đuổi nàng, trước tìm Lạc Cảnh Thiên đi.
Mà Lạc Cảnh Thiên cũng ngầm đồng ý điều đó. Nhưng là cũng chỉ là vì, nhân tình của Sở Như Mộng làm hắn hứng thú, một người như thế, có thể nhẫn nhịn chịu đựng nữ trang nhiều năm như vậy, không phải là người đơn giản gì.
Nói không chừng một ngày nào đó hắn cần vận dụng nó.
Nhưng là, hắn cảm thấy, mình cũng không có cái gì có thể cùng Sở Như Mộng hợp tác. Chưa nói tới việc hắn cũng không có cái gì, ngay cả trong gia tộc, trước khi đến 16 tuổi, hắn là không có cách nào tham gia vào công việc quản lý của gia tộc, hắn cũng không có cái hứng thú đó.
Cho nên đối với việc Sở Như Mộng tìm hắn hợp tác, hắn không có chút nào hứng thú cả.
“Đừng vội từ chối. Chờ ta nói hết, có thể chứ?”. Sở Như Mộng nói.
“... Nói đi, nhưng chỉ có một lần cơ hội thuyết phục ta”.
“Tốt. Lạc thiếu cũng biết, việc thuần phục ma thú làm thú cưỡi là việc rất khó khăn, đúng không?”.
“Ngươi muốn nói cái gì?”.
“Ta ý là, ta có cách có thể thuần phục ma thú. Hơn nữa tốc độ rất nhanh, chỉ mất hai tháng liền có thể tạo ra một con ma thú cấp 2 hoàn toàn nghe lời”. Sở Như Mộng nói.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra. Có chút giật mình nhìn về phía Sở Như Mộng.
Ma thú chia làm 6 cấp, mỗi cấp lại chia thành hạ, trung, cao tam cấp. Cấp 1 ma thú thì tương đương với Luyện Linh cảnh. Mà cấp 2 ma thú chính là bằng với Khai Linh cảnh.
Gần Tâm Nguyệt Thành có một nơi gọi là Ma Thú Sơn Mạch. Nơi này nghe nói có tồn tại cấp 3 đỉnh phong ma thú. Nhưng đó cũng chỉ là nghe đồn, dù sao, cấp 3 ma thú đã tương đương với trong truyền thuyết Ngự Linh cảnh rồi.
Càng bên trên hắn cũng không biết được. Gặp được cũng sống không được.
Mà nghe nói, huấn luyện ma thú tốn hao rất lớn tiền tài cùng thời gian. Chính Lạc gia cũng chỉ nắm giữ hai con ma thú, hơn nữa cũng chỉ là ma thú cấp một. Yếu nhất loại kia.
Hơn nữa, Lạc gia tốn trên 3 năm cùng gần như hao hết một nửa tài sản mới có thể huấn luyện được hai con ma thú. Vậy mà hiện tại Sở Như Mộng lại nói có thể huấn luyện được cấp 2 ma thú chỉ tốn hai tháng?.
“Ngươi xác thực biết mình đang nói cái gì sao?”.
“Ha ha, Lạc thiếu. Tuy nhiên ta biết nghe có vẻ khó tin. Nhưng là, Tâm Nguyệt Thành lại có bao lớn? Bên trên Tâm Nguyệt Thành lại là cái gì? Lạc thiếu là chưa đi ra Tâm Nguyệt Thành nên không biết thế giới này lớn thế nào”.
“Nói một câu khó nghe, Lạc gia tại Tâm Nguyệt Thành có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc. Nhưng đặt ở chỗ khác, bất quá cũng chỉ là người bình thường, càng đừng nói tới những gia tộc lớn kia”.
“Mà những người đó nắm giữ những thứ Lạc thiếu không bao giờ tưởng tượng được”. Sở Như Mộng nói.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*