Chương 63: Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng 2

Nhìn trên đài hai người đối chiến, Lạc Vũ Quân trong lòng có chút rung động.
Tiểu tử này, làm sao ý thức chiến đấu cao như vậy?.
Hơn nữa, so với lần trước cùng Mạc Tần Phong đánh nhau còn lợi hại hơn.
Người kia, rốt cuộc là người nào?.


Ông ta nghĩ tới Thượng Cổ Tôn Giả lần trước gặp được.
“Loại chiến đấu này, cũng quá vô lại đi?”. Lạc Vũ Quân lẩm bẩm nói.
Quả thật như thế, so với đột phá tới Huyền Linh cảnh linh lực ngoại phóng còn vô lại hại.


Huyền Linh cảnh chính là đơn thuần linh lực ngoại phóng, có thể dựa vào võ kỹ, hoặc là những thứ khác. Nhưng mà cách chiến đấu của Lạc Cảnh Thiên chính là đem linh lực rải rác ra xung quanh, sau đó dùng làm ám khí hoặc bẫy rập tấn công địch nhân.
Khó lòng phòng bị a.


Mà Sở Như Mộng trong lòng cũng mắng Lạc Cảnh Thiên vô số lần.
Hắn áp sát Lạc Cảnh Thiên để công kích, nhưng cứ có cơ hội là Lạc Cảnh Thiên lại chơi công kích từ xa, dù hắn có mạnh hơn chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không làm gì được Lạc Cảnh Thiên.


Cái này chẳng khác nào một tên cầm sung cùng một tên cầm đao đánh nhau.
Như này đánh thế nào?.
“Ngươi có thể hảo hảo đánh sao?”. Sở Như Mộng nghiến răng nói.
“Ha ha, hình tượng, duy trì hình tượng. Ngươi lúc này nhưng là nữ thần đây”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạo nói.


“Khốn kiếp, đi ch.ết đi. Tam Liên Ảnh Kích”.
Sở Như Mộng quát lớn, song kiếm trên tay phát ra quang mang chói lọi.
Lạc Cảnh Thiên hơi biến sắc, con hàng này lúc công kích lúc nào trở lên nhanh như vậy?.


available on google playdownload on app store


Đó là hắn không biết, Địa Bàn Kiếm Trận đã hình thành, lúc này Sở Như Mộng chiến lực có thể nói so với vừa rồi mạnh hơn không ít.
Nhìn thấy Sở Như Mộng lao tới, Lạc Cảnh Thiên biết lúc này tránh cũng không kịp, lập tức triệu hồi khiêng chắn.


Trong nháy mắt, xung quanh hắn xuất hiện một vòng bảo vệ.
Mà ngay lúc này, kiếm chiêu của Sở Như Mộng ập tới, đánh vào trên vòng bảo vệ kia.
Lạc Cảnh Thiên là đem toàn bộ ma lực thôi thúc tạo ra lực phòng ngự cao nhất.
Keng keng keng.
Tiếng va chạm vang lên.


Sở Như Mộng phát hiện, cái vòng bảo vệ này so với mai rùa con cứng rắn hơn. Đánh thế nào cũng không thủng.
“Khốn kiếp, có gan ngươi đi ra, nụp trong cái mai rùa này có bản lĩnh gì?”. Sở Như Mộng tức giận nói.


“Có giỏi ngươi đánh bể nó a, mạnh miệng có tác dụng gì đây?”. Lạc Cảnh Thiên vui vẻ đáp.
Cái vòng bảo vệ này, mặc dù là chiêu thức cơ bản nhất của pháp sư, nhưng là có thể xem như là chung cực phòng thủ. Chỉ cần ma lực không tiêu tan, như vậy nó sẽ vĩnh viễn suy trì.


Sở Như Mộng tức giận răng đều muốn cắn nát.
Quá mẹ nó vô lại đi.
Làm sao trên đời này lại có loại người như vậy? Mẹ nó không muốn mặt sao? Trước hàng ngàn người ngươi mẹ nó chui vào mai rùa không ra? Còn hung hăng?.


Nếu không phải đánh không bể, hắn thật muốn điên cuồng đâm cho Lạc Cảnh Thiên vài nhát.
“Du tam tị ngũ, ngự kiếm kích hình. Đới cửu lữ nhất, thông bội loạn nghịch. Trung vi cửu thiên, thần vi cửu địa”.
Ngay lúc này, bên tai Sở Như Mộng vang lên giọng nói.


Sở Như Mộng giật nảy mình, đây là… sư phụ?!
“Ngẩn ra đó làm gì, nghe ta. Đây là chiêu thức tư trong Cửu Cung Kiếm Pháp - Tư Tinh Phản Ngâm, hiện tại ngươi Địa Bàn Kiếm Trận đã thành hình, lợi dụng nó đánh ra mạnh nhất chiêu thức”.
Sở Như Mộng hơi sửng sốt, sau đó mặt nghiêm túc lên.


Đoạn kia chính là khẩu quyết.
Mà lúc này, trên khán đài một góc kia. Lạc Vũ Quân biến sắc, sau đó sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Sau khi thuộc khẩu quyết, Sở Như Mộng liền hiểu được cách thi triển.


Chiêu thứ tư này tốn hao cực lớn linh lực, mà hắn cũng chỉ có thể toàn lực vào một kích cuối cùng này.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, khó hiểu nhìn Sở Như Mộng.
Con hàng này đang tính làm gì?!
Chỉ thấy, Sở Như Mộng song kiếm hạ xuống, sau đó đạp mạnh chân lao tới.


Lạc Cảnh Thiên thấy thế, khẽ lắc đầu.
Vô ích thôi. Phòng ngự của hắn nhưng là cực mạnh. Ma lực trong cơ thể hiện tại gần như không tiêu hao, muốn phá phòng ngự của hắn, trừ khi Sở Như Mộng công kích vượt quá lực lượng vừa rồi gấp đôi, nếu không đừng mong phá được phòng ngự của hắn.


Mà ngay lúc này, Sở Như Mộng đã áp sát Lạc Cảnh Thiên.
Trong nháy mắt, hắn đạp vào vòng bảo vệ, đem Lạc Cảnh Thiên đẩy lùi lại.
Ngay khi lùi lại một bước, Lạc Cảnh Thiên sắc mặt liền trở lên khó coi.
Hắn có thể cảm nhận được, xung quanh có một luồng khí đem hắn định trụ lại.


Mà Sở Như Mộng sau đó liền nhảy lên trên không trung trên đỉnh đầu Lạc Cảnh Thiên. Một thanh kiếm tung lên trên cao, sau khi rơi xuống dưới chân hắn, hắn đạp mạnh một cái.
Cơ thể lại lần nữa bắn vọt lên cao.
Mà thanh kiếm kia lại lao xuống trên đầu Lạc Cảnh Thiên.


Sở Như Mộng trên không trung lộn một vòng, đầu hướng xuống dưới. Tay cầm kiếm hướng xuống dưới, mũi kiếm chạm vào chuôi kiếm còn lại.
Nhất thời, Lạc Cảnh Thiên cảm thấy trên đầu hắn giống như có một thanh cự kiếm nặng vạn tấn lao xuống.
Phẳng phất như có một âm thanh của thượng cổ dị thú rống lên.


Uy lực này, không cần đoán hắn cũng biết, sẽ cực kỳ khủng bố.
Lạc Cảnh Thiên muốn tránh, nhưng mà tốc độ là không kịp tránh né.
Cắn răng, hắn quyết định muốn chống đỡ một chiêu này.
Du Long Phiến trong nháy mắt biến hóa, hóa thành Vận Mệnh Chi Trượng.


Trong nháy mắt, dưới chân hắn xuất hiện một vòng tròn cùng các hình thú kỳ dị, miệng nhanh chóng đọc lấy chú ngữ. Vòng tròn không ngừng phát ra tia sáng. Mà xung quanh cũng bắt đầu hiện lên những vòng tròn tương tự.


Đây là một chiêu hắn mới học được không lâu, cũng chưa có cơ hội dùng lần nào. Bởi vì đây là một chiêu thức bảo mệnh.
Cao cấp ma pháp - Thiên Mệnh Khả Biến.


Chuyển dời một phần thương tổn mà bản thân phải chịu sang nơi khác. Có thể là toàn bộ, có thể là một phần, hoặc có thể là không chuyển dời chút nào.


Đây chính là thiên mệnh, biến hóa không ngừng, ngươi không cách nào đi khống chế cũng như điều khiển. Chỉ có thể dựa vào vận khí của bản thân.
Nói trắng ra, chính là đánh cuộc vận may.
Trong nháy mắt, kiếm chiêu của Sở Như Mộng ập tới.
Ầm ầm ầm.


Dưới chân Lạc Cảnh Thiên vang lên tiếng nổ kinh thiên. Mà xung quanh đó cũng phát ra tiếng nổ tương tự.
Uy lực này trực tiếp làm đám người giật bắn người.


Cái này mẹ nó là một tên Khai Linh cảnh có thể đạt tới sao? Em gái ngươi, cái này kết hợp công pháp cùng võ kỹ, một tên Khai Linh cảnh cao cấp cũng thi triển không ra được chứ?.
Quả nhiên, phú nhị đại chính là muốn làm gì thì làm.
Không gian yên tĩnh lại.
Bụi mù tán đi.


Khung cảnh trên võ đài hiện rõ trước mặt đám người.
Võ đài bị nổ gần như không còn chỗ nào hoàn hảo.
Mà Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng vẫn đứng đó, cách nhau chỉ có một mét. Cả hai người nhìn qua đều có chút… thảm.


Lạc Cảnh Thiên trên người quần áo xuất hiện nhiều vết rách, tóc tai có chút bù xù. Trên mặt có một vài vết xước nhỏ, hơn nữa còn dính một chút bụi bặm.
Đây là đã di dời bảy phần lực công kích rồi. Nếu như tăng thêm một phần nữa, chỉ sợ hắn cũng đứng không vững.


Mà Sở Như Mộng. Một thân quần áo cũng có chút rách nát, nhưng mà không biết vô tình hay cố ý, y phục “một số chỗ” lại vô cùng bình thường, không chút hao tổn. Chỉ bị rách một chút ở dưới chân, cánh tay, vùng eo cùng vai mà thôi.


Cái này mẹ nó xác định không phải là nhà thiết kế dùng kéo cắt chứ? Nổ cũng mẹ nó quá khéo đi?.
Đám người một mảnh tiếc hận.
Cảnh xuân không nhìn thấy, khó chịu a.
Nếu như họ biết, Sở Như Mộng móc ra so với họ còn lớn hơn, không biết sẽ có cảm tưởng gì?.
Xoát.


Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đồng thời ngã xuống.
Không phải là bị thương, mà là thoát lực.
Cả hai đều ngã xuống võ đài thở hồng hộc.
“Ngươi mẹ nó là yêu quái sao? Đánh thế nào cũng không ch.ết?”. Sở Như Mộng đậu đen rau muống nói.


“Ha ha, ta mạng nhưng rất dai. Hơn nữa, ngươi là gian lận đi? Từ đâu tới kiếm chiêu khủng bố như vậy?”. Lạc Cảnh Thiên cười ha hả đáp.


Phải biết, hắn không chỉ dùng ra Thiên Mệnh Khả Biến, còn tạo cả một lớp lá chắn bảo vệ. Nhưng mà vẫn không cản được chiêu thức của Sở Như Mộng, còn bị đánh tan tành.
Đủ biết chiêu thức này biến thái cỡ nào.
“Xem như hòa?”. Sở Như Mộng hỏi.


“Đúng, hòa nhau”. Lạc Cảnh Thiên cười cười, giơ tay lên, nhưng sau còn chưa kịp nói thêm cái gì liền ngất đi.
Mà Sở Như Mộng tình huống cũng giống vậy.
Lạc Cảnh Thiên là bị nổ ngất, còn Sở Như Mộng lại bị linh lực tiêu mà ngất.


Lúc này, đám người mới bừng tỉnh. Triệu Tử Sinh lập tức lao lên võ đài, xác định hai người chỉ là ngất đi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó liền cho người đem hai người mang đi.
Nhìn võ đài đã không còn hình dáng gì, ông ta bất đắc dĩ thở dài.


Cái này còn làm sao tiếp tục cử hành? Mẹ nó hai kẻ này đều là quái thai sao?.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan