Chương 64: Cửu Cung Bái Nguyệt
Không biết chừng nào mới tỉnh lại, Lạc Cảnh Thiên mơ màng nhìn xung quanh.
Ta lúc nào về nhà rồi?.
Vừa tỉnh dậy, hắn đầu óc có chút mơ hồ.
Sau một lát, ký ức trong đầu lóe lên.
Ta là ngất tại trên võ đài? Cái này mẹ nó mất mặt ném tới nhà bà ngoại đi.
Không đúng. Giống như Sở Như Mộng cũng bất tỉnh.
Nhưng mà, người khác đều coi hắn là nữ nhân, cũng không phải nam nhân.
Bị một nữ nhân đánh bất tỉnh…
Hắn thật muốn ôm mặt khóc.
Cái này bảo hắn sau này thế nào ra ngoài lăn lộn?!
Cốc cốc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi”.
“Ca. Ngươi tỉnh rồi?”. Lạc Cảnh Điềm từ bên ngoài đi vào.
“Ừm, ta ngủ bao lâu?”.
“Mới một ngày thôi, ca, mau dạy ăn chén cháo đi”. Lạc Cảnh Điềm bưng lên tô cháo ngồi xuống bên cạnh giường Lạc Cảnh Thiên nói.
“Trận đấu thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên bưng tô cháo ăn một muỗng rồi hỏi.
“Còn thế nào? Ca, ngươi cùng Sở Như Mộng đem võ đài đánh nát bấy. Hiện tại đang gấp rút sửa chữa đây. Thật không hiểu được, các ngươi rốt cuộc làm sao đánh tới tình trạng này”. Lạc Cảnh Điềm bất đắc dĩ nói.
“Ta không làm a, là do Sở Như Mộng hắn đánh. Cùng ta có quan hệ gì?!”.
“Ca, ngươi còn không biết, hiện tại học viện đều đang bàn tán hai người các ngươi. Ta nghe đến tai đều muốn đóng kén đây”. Lạc Cảnh Điềm bĩu môi nói.
“Bàn tán cái gì?”.
“Còn cái gì? Chính là chuyện giữa ngươi và Sở Như Mộng chứ sao. Nghe bảo ngươi cùng Tố Băng Băng đi gần, Sở Như Mộng ghen tuông nên mới đánh ngươi như thế chứ còn thế nào”.
“Khụ khụ”.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời bị sặc.
Con mẹ nó tên nào tản lời đồn?.
Lạc Cảnh Điềm bĩu môi nhìn hắn. Mặc dù trong lòng nàng không có gì khó chịu, nhưng mà nghe người khác nói như thế vẫn có chút không thoải mái.
Rõ ràng nàng với Lạc Cảnh Thiên mới là một đôi, làm sao nửa đường giết ra Sở Như Mộng? Còn cả Tố Băng Băng nữa.
Sở Như Mộng thì cũng xem như xong đi, dù sao hắn là nam.
Nhưng mà Tố Băng Băng…
Nàng đột nhiên có chút sợ hãi.
Dù sao nam nhân, nhất là ở độ tuổi như Lạc Cảnh Thiên đều thích mẫu người như Tố Băng Băng. Trưởng thành, quyến rũ. Lại biết chiều lòng nam nhân.
“Đang nghĩ gì đó?”. Lạc Cảnh Thiên thấy Lạc Cảnh Điềm trầm ngâm liền khó hiểu hỏi.
“Không có gì, ca. Ngươi thích mẫu người như thế nào?”. Lạc Cảnh Điềm bỗng nhiên hỏi.
“Thế nào? Làm sao lại hỏi cái này?”.
“Hiếu kỳ nha, ca, mau nói”.
“... Nói không rõ ràng. Hẳn là mẫu người như ngươi đi”.
“Hẳn là?”. Lạc Cảnh Điềm đề cao giọng.
“Đúng thế. Nếu như nói về sở thích, ta thích là kiểu người như ngươi đi. Đáng yêu, thiện lương”. Lạc Cảnh Thiên gật đầu nói.
“Tố Băng Băng đây?”. Lạc Cảnh Điềm vội hỏi.
“... Tố Băng Băng a… cũng rất tốt. Ta nghĩ là nam nhân sẽ không có người không thích người như Tố Băng Băng. Đường nhiên ta chỉ là nói dáng người cùng bề ngoài. Còn tính cách, ta cùng nàng có nói chuyện đôi lần, tính cách còn có thể”.
Lạc Cảnh Thiên lúc này xem như biết Lạc Cảnh Điềm là có ý gì.
Cô nàng này là đang ghen đi.
“Hừ!”. Lạc Cảnh Điềm bất mãn hừ một tiếng.
Lạc Cảnh Thiên thấy thế khẽ cười, kéo lấy tay nàng ôm nàng vào lòng. Lạc Cảnh Điềm bị hành động của Lạc Cảnh Thiên dọa cho giật mình, nhưng mà lại không chút phản kháng nào mặc hắn ôm ấp.
“Ngốc quá. Xinh đẹp túi da đâu đâu cũng có, thú vị linh hồn ngàn dặm mới tìm được một. Lại xinh đẹp cũng so với nhà chúng ta tiểu công chúa cũng không bằng”.
“Là thật sao?”.
“Đương nhiên. Nếu như Sở Như Mộng… ta nói là nếu như, dù hắn thật là nữ. Thì ta đối với hắn cũng không có cảm giác gì. Hắn tâm cơ quá mức đáng sợ. Đừng nhìn hắn bình thường tỏ ra thân thiện cỡ nào, nhưng có thể giả gái mười mấy năm. Còn có thể bình tĩnh cũng các nam nhân khác trò chuyện, chịu đựng lấy ánh mắt xâm chiếm của người khác”.
“Ngươi nghĩ một người như thế sẽ bình thường sao? Đó mới là điểm đáng sợ của hắn. Dựa vào một cái túi da đẹp tới mức yêu nghiệt, ngươi có tin hay không chỉ cần hắn một cái ngoắc tay, nam nhân vì hắn liều mạng có thể xếp vòng quanh Tâm Nguyệt Thành một vòng?”.
“Mà Tố Băng Băng cũng vậy. Nàng rất đẹp, không sai. Nhưng là có quá nhiều ràng buộc, nàng có thứ mình muốn đạt được, sẵn sàng vì mục tiêu từ bổ tất cả, bao gồm tôn nghiêm. Người như vậy có lẽ có thể vì nam nhân mình mà hi sinh tất cả, nhưng mà nếu như thật sự nổi điên, sẽ rất đáng sợ”.
“Cho nên nói, ta thích người như ngươi. Tâm tư đơn thuần, lại thiện lương. Ta tình nguyện gánh vác mọi thứ để khiến ngươi vĩnh viễn mãi như bây giờ”. Lạc Cảnh Thiên thâm tình nói.
Lạc Cảnh Điềm lúc này đã bị hắn lời ngon ngọt lừa không thấy đường đi.
Nữ nhân hãm sâu vào ái tính, IQ quả nhiên là số âm.
Nhưng mà sự thật, Lạc Cảnh Thiên đối với Tố Băng Băng, ngoài một chút thấy thú vị, không còn gì khác.
Cùng Lạc Cảnh Điềm trò chuyện một lúc, Lạc Cảnh Thiên liền đứng dậy đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, xuống phòng khách liền thấy Lạc Vũ Quân từ bên ngoài đi vào. Trên thân có chút… rách nát. Tinh thần có chút uể oải.
Mà ngay sau đó, mẹ hắn Phùng Nguyệt cũng đi vào.
Mà tình trạng của hai người cũng không kém nhau chút nào.
“Cha, mẹ. Hai người đây là…”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
“Ha ha, không có gì. Chỉ là gia tộc mới vừa mua một con ma thú, ta cùng mẹ ngươi đi kiểm tr.a một chút. Ai ngờ nó tính tình bạo phát. Phải cùng nó đánh một trận”. Lạc Vũ Quân cười xấu hổ nói.
Mà Phùng Nguyệt cũng hơi chút ngượng ngùng.
Lạc Cảnh Thiên nhướng mày, hai người này sẽ không phải đánh dã chiến đi?.
“Cha, ngài sẽ không phải là…”.
“Là cái gì? Ngươi đang nghĩ cái gì?”. Lạc Vũ Quân thấy gương mặt bỉ ổi của Lạc Cảnh Thiên, ông ta liền biết không có chuyện gì tốt.
“Cha, bây giờ là ban ngày đâu. Tiết chế một chút”. Lạc Cảnh Thiên hạ giọng nói.
Dứt lời, hắn liền co chân lên chạy. Để lại Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt ngơ ngác đứng đó.
Lạc Vũ Quân gương mặt cứng đờ, sau đó chuyển sang trắng, lại đổi sang đỏ. Cuối cùng biến thành màu tím.
Ông ta lúc này tức giận muốn điên rồi.
Không nói hai lời, lập tức phắt một cái biến mất tại chỗ đuổi theo Lạc Cảnh Thiên.
Ông ta không có cách nào không tức giận.
Trong cuộc chiến giữa hắn và Sở Như Mộng. Lúc gần cuối, Sở Như Mộng được người chỉ đạo, đánh ra một chiêu kia. Cho nên ông ta liền tức giận, trong nháy mắt liền đuổi theo người đó.
Mà lúc gặp được người kia, liền biết mình có phiền phức.
Bởi vì người này chính là Cửu Cung lão bà bà.
Lúc đó hắn còn chưa nhận ra được thân phận của bà ta, cùng bà ta đánh một trận. Nhưng là đánh không lại.
Phùng Nguyệt lúc đó cũng chạy tới, cùng ông ta hợp sức đánh bà ta. Nhưng mà cũng chỉ là duy trì thế cân băng, cuối cùng đánh hồi lâu, kiếm thánh chạy tới, sau đó liền đem họ giáo dục một trận.
Lý do đây? Đương nhiên là không tôn trọng tiền bối rồi.
Mà thảm trạng của họ cũng là do kiếm thánh gây ra.
Lạc Vũ Quân tức giận cũng không thể nói, chưa nói tới đánh không lại, kiếm thánh còn là mẹ vợ của ông ta. Bảo ông ta đánh thế nào? Cuối cùng chỉ có thể chịu trận bị đánh.
Mà Phùng Nguyệt chính là vì khuyên can, cũng bị vạ lây.
Nhưng khi về đến nhà, con trai mình lại nói mình cùng Phùng Nguyệt đánh dã chiến? Còn tiết chế?.
Ta tiết cái mụ nội ngươi.
Vì ngươi ta mới cùng người náo loạn, cũng vì ngươi ta mới bị đánh.
Ngươi mẹ nó lúc này còn dám có ý nghĩ linh tinh? Còn dám trêu chọc cha ngươi?.
Lạc Vũ Quân không nói hai lời, lập tức đuổi theo Lạc Cảnh Thiên.
Bắt được chính là tay đấm chân đá.
Ta để ngươi tiết chế.
Ta để ngươi đánh dã chiến.
Đáng thương Lạc Cảnh Thiên, cũng không biết làm sao Lạc Vũ Quân lại nổi nóng như vậy.
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không ngừng cầu xin tha thứ.
…
Sở gia.
“Sư phụ, ngài uống trà”.
Sở Như Mộng rót ly trà cung kính đưa cho Cửu Cung lão bà bà.
Cửu Cung lão bà bà, tên thật là Cửu Cung Bái Nguyệt. Nhưng người quen biết đều gọi bà ta là Cửu Cung lão yêu.
Gương mặt có chút già nua, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra. Lúc còn trẻ, Cửu Cung Bái Nguyệt tuyệt đối là mỹ nữ.
Một đầu tóc bạc trắng nhưng lại nhìn không ra chút già yếu, một thân quần áo mềm mại, nếu như chỉ nhìn bóng lưng, tuyệt đối nhìn không ra độ tuổi của bà ta.
Cửu Cung Bái Nguyệt đưa tay vuốt lấy đầu Sở Như Mộng nói.
“Tiểu Mộng Mộng, mấy năm không gặp, ngươi càng lớn càng trở lên xinh đẹp”.
“Sư phụ, ta tên thật là Sở Phong, hơn nữa ta là nam. Không phải nữ”. Sở Như Mộng bất đắc dĩ nói.
“Ha ha, ta đương nhiên nhớ rõ. Nhưng là, hiện tại ngươi còn chưa dùng được cái tên đó đi? Khi nào Thiên Ưng đế quốc huy diệt, ngươi mới có thể dùng lại cái tên Sở Phong. Ta vẫn thích gọi ngươi tiểu Mộng Mộng hơn. Hơn nữa, ngươi lớn lên xinh đẹp thế này, là nam nhân thật quá đáng tiếc”. Cửu Cung Bái Nguyệt thở dài nói.
“Sư phụ. Ta vẫn rất hiếu kỳ, vì cái gì người không ra tay diệt luôn Thiên Ưng? Hơn nữa còn không muốn công bố ta là đệ tử người? Đây là vì cái gì? Ta trốn tránh mười mấy năm nay, thật sự quá mệt mỏi”.
“Ngày nào cũng bị người khác dùng ánh mắt soi mói, bị nam nhân nhìn tròng trọc. Ta có lúc thật muốn điên rồi”. Sở Như Mộng nặng nề hỏi.
“Tiểu Mộng Mộng, không phải ta không muốn giúp ngươi. Mà là chúng ta đám người này là có quy tắc riêng, người của thánh địa, không cho phép nhúng tay vào đế quốc nhân loại. Bất kỳ lý do gì cũng không thể, nếu không sẽ bị thánh địa toàn bộ tiêu diệt”.
“Ta không công bố ngươi là đệ tử ta, là muốn để ngươi tự tay trả thù. Như thế cũng sẽ không vi phạm pháp lệnh của thánh địa. Nếu như ta công bố, ngươi đời này cũng đừng hi vọng trả thù”. Cửu Cung Bái Nguyệt nói.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*