Chương 71: Gặp phải ám sát

Có lẽ, pháp sư cấp thấp sức mạnh có lẽ còn không sánh được với võ giả, nhưng mà nếu như trong chiến tranh, một tên pháp sư cao cấp có thể sánh với trăm tên Khai Linh cảnh cao cấp. Pháp sư quần công chiêu thức thực sự quá nhiều, uy lực cũng không kém một tên võ giả nào.


Mà lại, chiêu thức có thể liên tục không ngừng. Mà võ giả cấp thấp, cũng chỉ có thể đơn thể công kích mà không cách nào so sánh nổi với pháp sư.
Đây cũng không phải là nói chơi.


Chỉ nhìn trước mắt hiện tại liền biết, cấp hai ma thú nhất thời không thoát khỏi được lồng giam mà Lạc Cảnh Thiên tạo ra, bị Lạc Cảnh Thiên dùng Vũ Mạc Thiên Hoa điên cuồng công kích.
Mỗi cánh hoa giống như một cái chủy thủ, đâm xuyên qua da thịt ma thú.


Mặc dù cấp hai ma thú da dày thịt béo, nhưng là chịu không được nhiều như thế số lượng oanh kích a.
Cho nên, hết con này tới con khác lần lượt đổ gục xuống.
Lạc Cảnh Điềm trừng lớn con mắt nghẹn họng nhìn lấy cảnh tượng này.
Làm sao đơn giản như vậy? Tại sao có thể dễ dàng như vậy?.


Mặc dù uy lực không tính là lớn, thậm chí so với chiêu thứ nhất Họa Trúc Liên Lâm trong Họa Kiếm Quyết của nàng cũng không bằng. Nhưng là số lượng kia…
Làm sao nửa năm không gặp, ca ca nàng lại trở lên khủng bố như vậy?.
Khủng bố sao?.
Quả thật có một chút.


Nhưng là nàng còn không biết, dùng ra một chiêu này làm Lạc Cảnh Thiên tiêu tốn hơn hai phần ba số ma lực trong cơ thể. Dù sao ma thú cấp hai da thịt có chút dầy, muốn đâm xuyên qua, không tăng lên ma lực, hắn thật sự còn đâm không xuyên nổi.
“Xuống đây đi”. Lạc Cảnh Thiên lớn tiếng nói.


available on google playdownload on app store


Lạc Cảnh Điềm nghe thế từ trên cao nhảy xuống, nhìn đám ma thú toàn bộ ch.ết sạch, nàng mới khó khăn nói một câu.
“Ca, ngươi thật khủng bố a”.


“Cũng không tính là gì, đám ma thú bị ta vây lại, chỉ là bia thịt mà thôi. Hơn nữa ta công kích đều là điểm yếu của chúng, với lại chỉ đánh duy nhất một chỗ. Chúng lại không có trí tuệ, chỉ biết điên cuồng đụng lồng giam. Cho nên mới dễ dàng như vậy”. Lạc Cảnh Thiên cười lắc đầu.


“Như vậy cũng rất khủng bố a ca. Ngươi cho rằng ai cũng có thể giống như ngươi, xử lí một đám ma thú chỉ mất vài phút sao?”. Lạc Cảnh Điềm bĩu môi nói.
Chưa bước vào Huyền Linh cảnh, muốn đánh ra chiến tích trong thời gian như thế, đơn giản là nằm mơ.


“Ha ha, đừng nghĩ nhiều như vậy. Đem đám ma thú này nội đan móc ra sau đó chúng ta liền trở về. Không nghĩ tới đơn giản như vậy”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Đơn giản cái đầu ngươi. Ngươi là đang khoe khoang đi? Tuyệt đối là khoe khoang”. Lạc Cảnh Điềm trừng mắt nói.


“Như vậy ngươi cũng có thể nhìn ra? Ta chính là đang khoe khoang. Thế nào? Đẹp trai đi?”.
“... Chưa thấy ai mặt dày như ca”. Lạc Cảnh Điềm im lặng nói.
Lạc Cảnh Thiên cười cười.


Cùng Lạc Cảnh Điềm chung đụng, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Quên đi mọi phiền não, quên đi hết thảy áp lực. Có, cũng chỉ là sự yên bình.
Nhưng là, ngay tại lúc này. Lạc Cảnh Thiên da đầu run lên, trong nháy mắt, hắn ôm lấy Lạc Cảnh Điềm tránh qua một bên.
Mà nơi vừa rồi xuất hiện một mũi tên.


Lạc Cảnh Thiên ánh mắt rơi vào một thân cây cách đó không xa liền thấy được một tên áo đen đang đứng đó.
“Ngươi là ai?”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng hỏi.
“Người lấy mạng ngươi”.
Dứt lời, tên áo đen rút kiếm lao tới.
Lạc Cảnh Điềm gương mặt hơi biến sắc khẽ nói.


“Khai Linh cảnh cao cấp”.
Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng không quản được đối phương thực lực là gì, hắn không biết người này là ai phái tới. Hiện tại hắn trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ chính là, bảo vệ Lạc Cảnh Điềm rời đi.


Khai Linh cảnh cao cấp, không phải là hắn cùng Lạc Cảnh Điềm có thể đánh bại, dù cho hắn có thực lực cùng Khai Linh cảnh cao cấp liều mạng, nhưng mà bên cạnh có Lạc Cảnh Điềm.
Hắn sợ Lạc Cảnh Điềm sẽ chịu thương tổn.
“Điềm Điềm, mau chóng rời đi, ta cản lại hắn”. Lạc Cảnh Thiên khẽ quát.


“Ca!”. Lạc Cảnh Điềm giật mình muốn đi lên cùng hắn chiến đấu.
“Mau rời đi!”. Lạc Cảnh Thiên quát lớn.
Lạc Cảnh Điềm ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, Lạc Cảnh Thiên trước giờ chưa từng nặng lời với nàng, dù cho có lúc giận dỗi thì cũng không có lớn tiếng như lúc này.


Cắn răng, Lạc Cảnh Điềm quay người chạy đi.
Ca, chờ ta.
Nàng muốn đi tìm người giúp đỡ, bản thân nàng thực lực thế nào nàng hiểu rất rõ, cho nên ở lại chỉ có thể làm cản trở Lạc Cảnh Thiên.
Nhìn Lạc Cảnh Điềm rời đi, Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt biến đổi, hắn khí thế tăng vọt.


“Pháp Giới Hư Không Bồ Tát Ấn”.
Lạc Cảnh Thiên quát lớn, một chưởng đánh ra.
Tên áo đen kia giật mình, mặc dù sớm nghe qua Lạc Cảnh Thiên tu luyện Chuyển Linh Quyết, nhưng mà thực sự đối mặt hắn mới giật mình.


Loại năng lực này giống như Huyền Linh cảnh có thể linh lực ngoại phóng như thế. Có chút khó dây dưa.
Chỉ là, đỡ được một chưởng, hắn liền biến sắc.
Bởi vì hắn phát hiện, bản thân không cách nào di vận dụng thân pháp võ kỹ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?.


“Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới”. Lạc Cảnh Thiên xuất ra Du Long Phiến, Du Long Phiến lúc này đã biến thành Vận Mệnh Chi Trượng, hắn biết, dù cho hắn chạy cũng chạy không thoát, chỉ có đem tên này kéo lại mới có thể khiến Lạc Cảnh Điềm an toàn rời đi.


Tên áo đen không nói lời nào, chỉ là khi phát hiện bản thân có thể vận dụng thân pháp, hắn lập tức lao tới.
Mặc dù để Lạc Cảnh Điềm chạy mất, không tiện bàn giao với thiếu gia, như vậy chỉ có thể đem Lạc Cảnh Thiên giết xem như mới có thể cùng thiếu gia bàn giao. Hắn lập tức vọt tới.


Lạc Cảnh Thiên hơi giật mình, tốc độ của tên này làm sao nhanh như vậy?!
Hắn vội vàng triệu hoán ra lá chắn, tên kia một kiếm đâm tới, đâm xuyên qua lá chắn, mũi kiếm đâm trúng ngực Lạc Cảnh Thiên, may mắn là chỉ đâm vào 1cm.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên vẻ lăng lệ, bàn tay chụp lại.


Tên áo đen giật mình, muốn lùi lại, nhưng là thanh kiếm nhất thời rút không ra, bị tấm chắn gắt gao kẹp lại. Ánh mắt hắn hơi trừng lên, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên giữa hai bàn tay hình thành một cái quả cầu, mà Lạc Cảnh Thiên lúc này nụ cười nở ra vẻ lạnh lùng.


Tay khẽ chụm lại, trong nháy mắt, tên áo đen bị đánh bay ra ngoài, mà Lạc Cảnh Thiên còn ngầm bồi thêm một cái Phật Nộ Kim Liên bên trong, tên áo đen nhất thời liền bị thương.
Chỉ là uy lực có chút lớn, Lạc Cảnh Thiên cũng không khá hơn chút nào.


Tiếng nổ lớn làm khu vực một dặm gần đó đều có thể nghe thấy, mà Lạc Cảnh Điềm mới chạy không xa, nghe được tiếng nổ liền quay đầu lại.
“Lạc Cảnh Điềm, ngươi thế nào ở đây?”.


Ngay lúc này, một giọng nói vang lên làm Lạc Cảnh Điềm giật nảy cả mình, quay lại liền thấy Sở Như Mộng cùng Mạc Uyển đang đi tới.


“Ta cùng Lạc Cảnh Thiên vừa mới giết được một đám ma thù liền xuất hiện một tên áo đen nhảy ra muốn giết chúng ta. Ca ca ta cản lại hắn, ta chạy đi tìm người cầu cứu. Tên kia thực lực là Khai Linh cảnh cao cấp, rất mạnh”. Lạc Cảnh Điềm vội nói.


Nghe thế, Sở Như Mộng cùng Mạc Uyển biến sắc, lập tức hướng về phía trước chạy nước rút.
Lạc Cảnh Điềm cũng lao theo.
Thực lực của Sở Như Mộng nàng biết rõ, hơn nữa nếu như thêm nàng cùng Lạc Cảnh Thiên, chắc chắn có thể đem tên kia đánh bại.


Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan