Chương 72: Bị ma thú đuổi giết

Vừa tới nơi liền thấy được Lạc Cảnh Thiên đang cùng tên áo đen chiến đấu.
Nhìn thấy Sở Như Mộng đám người chạy tới, tên áo đen giật mình, nhìn Lạc Cảnh Thiên một cái, sau đó liền đem hắn đẩy ra quay người chạy.


“Muốn đi? Đâu dễ dàng như vậy”. Lạc Cảnh Thiên thấy tên áo đen muốn trốn liền cười lạnh một tiếng, tay vung lên, trong nháy mắt, một cái lồng bằng ma lực hình thành đem tên kia nhốt lại.
Tên áo đen một chưởng đánh lên chiếc lồng, nhưng là chỉ là cho chiếc lồng nhất thời rung chuyển mà thôi.


Mà trong vài giây đó, đám người Sở Như Mộng cũng đuổi tới, đem tên áo đen vây lại.
“Khai ra kẻ sai khiến ngươi, ta cho ngươi khỏi ch.ết”. Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nói.
“Chỉ dựa vào các ngươi?”. Tên áo đen cười lạnh một tiếng.


Hắn nhìn ra được, đám người này thực lực cũng chỉ là Khai Linh cảnh trung cấp, cho dù là Lạc Cảnh Thiên, thực lực so với Khai Linh cảnh trung cấp chỉ mạnh hơn một chút mà thôi. Hơn nữa do chiêu thức cổ quái, biến hóa đa đoan nên hắn không làm gì được Lạc Cảnh Thiên.


Nhưng nếu chỉ dựa vào đám người này mà muốn lưu hắn lại, đơn giản là nằm mơ.
Hắn nhưng là Khai Linh cảnh cao cấp, hơn nữa còn là đỉnh phong Khai Linh cảnh cao cấp, chỉ cần thêm một bước là bước vào Huyền Linh cảnh. Không phải bốn tên Khai Linh cảnh trung cấp có thể làm thương tổn được hắn.


“Đừng nói nhảm, đã hắn không nói, vậy liền giết”. Mạc Uyển lạnh lùng nói.
Nàng mặc dù khó chịu với Lạc Cảnh Thiên, nhưng dù gì Mạc gia cùng Lạc gia cũng là thế giao, hơn nữa có Lạc Cảnh Điềm tại, nàng dù muốn hay không cũng phải xuất lực.


available on google playdownload on app store


Đám người cũng không tiếp tục lên tiếng, rút vũ khí liền lao lên.
Tên áo đen cười lạnh một tiếng.
Châu chấu đá xe.
Nhưng là, hắn rất nhanh liền phát hiện.
Hắn sai.
Hơn nữa sai có chút trầm trọng.
Bởi vì hắn đối mặt với bốn tên yêu nghiệt nhất Tâm Nguyệt Thành.


Lạc Cảnh Thiên không cần phải nói.
Sở Như Mộng một tay Cửu Cung Kiếm Pháp xuất quỷ nhập thần, Lạc Cảnh Điềm Họa Kiếm Quyết đã bước vào cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh. Mạc Uyển nắm giữ võ kỹ trấn tộc của Mạc gia Mạc Tử Kiếm Pháp quỷ dị đa đoan.
Quả thật làm tên áo đen khổ không thể tả.


Hơn nữa thỉnh thoảng Lạc Cảnh Thiên bên ngoài còn bồi thêm một phát ma chú làm tên áo đen chống đỡ vô cùng khổ cực.
Phốc!
Tên áo đen bị Lạc Cảnh Thiên ở bên ngoài đánh một chưởng, hắn trong nháy mắt liền bị đánh bay ra ngoài, trên không trung còn phun ra một ngụm máu.
Xoạt!


Đám người lao tới cầm kiếm kê lên cổ tên áo đen khiến hắn không động đậy được.
“Người nào sai khiến ngươi”. Sở Như Mộng lạnh lùng hỏi.
“Ngươi… nằm… mơ”.
Tên áo đen rên rỉ nói, sau đó hắn ngồi thẳng dậy, trong nháy mắt thanh kiếm liền đâm xuyên cổ hắn.


Tình cảnh này làm đám người hơi chút ngẩn ra.
Lạc Cảnh Thiên nheo chặt lông mày.
Rốt cuộc là người nào?!
Lạc Cảnh Điềm ngồi xuống, đem khăn chùm mặt của tên áo đen kéo ra.


“Gương mặt rất xa lạ, hẳn là tử sĩ. Nếu không với thực lực này, hẳn không phải kẻ vô danh”. Mạc Uyển thấy gương mặt tên kia liền lạnh nhạt nói.


Lạc Cảnh Thiên cũng nghĩ không ra rốt cuộc là người nào, mặc dù hắn nghi ngờ là Tạ Minh Viễn, nhưng là chỉ là nghi ngờ mà thôi. Nửa năm qua hắn cùng Tạ Minh Viễn cũng không có xung đột gì, hẳn là không tới mức này.


Hơn nữa, trước giờ hắn cùng Tạ Minh Viễn mặc dù có thù, nhưng là dù có đối đầu cũng sẽ luôn làm theo quy tắc. Tuyệt sẽ không sử dụng loại thủ đoạn này.
Hắn cũng nhất thời cũng nghi không ra cái gì, nhìn về phía Sở Như Mộng cùng Mạc Uyển nói.


“Đa tạ. Xem như ta thiếu hai người các ngươi một ân tình”.
“Không cần, ta cho Điềm Điềm mặt mũi mới giúp ngươi, đừng tự đa tình”. Mạc Uyển bĩu môi nói.


“Không có chúng ta, ngươi cũng sẽ thoát được. Khác biệt chỉ là thời gian dài hay ngắn, bị thương hay không mà thôi. Không cần khách khí như vậy”. Sở Như Mộng lắc đầu đáp.
“Không, ta không nói cái này”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ cười lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Lạc Cảnh Điềm.


Sở Như Mộng trong nháy mắt liền hiểu.
Hắn đây là lo lắng cho Lạc Cảnh Điềm, dù sao nơi này là vùng hoang dã, Lạc Cảnh Điềm lại một thân một mình rời đi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.


Không thể không nói, Sở Như Mộng IQ vô cùng cao, nháy mắt liền hiểu được nguyên do trong đó. Cũng chỉ có Mạc Uyển cùng Lạc Cảnh Điềm đần độn không hiểu hai người đang nói gì.


“Được, đã ngươi muốn trả ân tình, vậy liền bây giờ đi. Nghe nói người giết một đám ma thú, hẳn là có không ít nội đan? Phân cho chúng ta hai cái thế nào?”. Sở Như Mộng cười nói.


“Giết là giết không ít, có tới năm con cấp hai ma thú đây. Chẳng qua ta còn chưa kịp lấy nội đan liền gặp phải tên áo đen. Lúc này nếu như không có ma thú khác đi ngang qua, hẳn là vẫn còn”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.


Mang đám người đi một đoạn liền thấy được trên mặt đất một đống thi thể ma thú.
Sở Như Mộng cùng Mạc Uyển nhìn thấy liền ngẩn ra.
“...Ngươi thật biến thái”. Sở Như Mộng một lát sau mới phát ra tiếng.
“Thật biến thái”. Mạc Uyển cũng đồng ý quan điểm này.


Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, mặc dù biết hai người này nói thực lực của hắn mạnh. Nhưng hắn thế nào lại cảm giác hai người này đang mắng hắn đây?.
Lấy ra chủy thủ, đem nội đan từ cơ thể ma thú móc ra. Dùng nước rửa đi một chút.


Hắn còn là lần đầu nhìn thấy nội đan đây. Nhìn giống như một cái khối elip cạnh nhọn, như là một hình chữ nhật nằm tréo như thế. Kích cỡ cũng chỉ bằng một bàn tay.
Không nghĩ tới chỉ nho nhỏ viên nội đan như này lại cung cấp cho ma thú lực lượng thân thể cường đại như vậy.


Nhưng là, bản thân hắn lại không thể hấp thu mấy thứ này, quả thật chính là gân gà. Không dùng thì tiếc mà dùng thì lại không có tác dụng gì.


Đám người cũng không biết nội tâm Lạc Cảnh Thiên phức tạp, vui vẻ nhận lấy nội đan cất vào không gian giới chỉ. Đây chính là thứ có thể lên lớp a, chỉ cần ngửa tay liền có. Không cần cùng ma thú liều mạng, không cần cùng các học viên tranh giành.
Thật là thơm.


“Được, đã có nội đan, chúng ta liền đi thôi, tránh cho ma thú tìm tới, dù sao nơi này mùi máu lớn như vậy, ở lại lâu sẽ nguy hiểm”. Mạc Uyển nói.
Chỉ là.
Nàng vừa dứt lời, phía sau đám người vang lên một tiếng gầm thét.


Đám người đồng loạt quay lại, liền thấy được một con khỉ đột cao hơn mười mét, có 6 cánh tay, răng nanh dài tới tận cằm. Ánh mắt vô cùng hung ác cùng điên cuồng đang nhìn lăm lăm lấy bọn họ.


“Lục… Lục Thủ Phong Hầu. Ông trời a, làm sao nơi này lại xuất hiện cấp ba ma thú?!”. Sở Như Mộng trợn tròn mắt.
“Chạy mau”. Lạc Cảnh Thiên quát lớn, sau đó kéo lấy Lạc Cảnh Điềm chạy.
Sở Như Mộng cùng Mạc Uyển cũng co chân lên chạy, hận mình vì cái gì không mọc thêm ra hai cái chân chạy cho nhanh.


Lục Thủ Phong Hầu chính là cấp ba ma thú, hơn nữa còn là loại không người muốn trêu chọc. Nó có 6 cánh tay, mỗi cánh tay đều giống như là cự thạch, sức mạnh lớn tới mức đáng sợ.


Mà lại tốc độ nó vô cùng nhanh, trong hàng cấp ba ma thú, ngoài phi hành ma thú, gần như không có thứ gì có thể vượt qua tốc độ của nó. Hơn nữa điểm đáng sợ nhất của Lục Thủ Phong Hầu chính là vô cùng khát máu cùng thù dai.


Chỉ cần có sinh vật sống di chuyển trước mặt nó, chỉ cần nó cảm thấy có thể săn giết liền sẽ đuổi đến cùng.
Mà Lạc Cảnh Thiên đám người chính là mục tiêu lần này của nó, thấy đám người Lạc Cảnh Thiên chạy, nó liền lập tức đuổi theo.
Tốc độ kia, quả thật nhanh tới đáng sợ.


Lạc Cảnh Thiên trong lòng điên cuồng thét gào.
Cái này mẹ nó là KingKong chuyển thế sao? Còn được bổ sung buff của Na tr.a nên có sáu cái tay? Tốc độ này có thể đuổi kịp Phong Hỏa Luân đi?.
Trên đời này làm sao lại có loại ma thú này.
Ông trời a.


Hôm nay ra đường không xem lịch rồi? Hết gặp ám sát liền gặp phải thứ này?.
Làm sao lại xui xẻo như vậy.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan