Chương 73: Trọng thương, điên cuồng
Lục Thủ Phong Hầu giống như trêu đùa con mồi như thế, mỗi khi đuổi kịp, nó liền dùng cánh tay như cự thạch của mình đập xuống gần đó, chỉ cách đám người chưa tới một mét. Dọa cho đám người Lạc Cảnh Thiên kinh hãi không thôi.
Xoát.
Lục Thủ Phong Hầu nhảy một cái chặn lại đám người Lạc Cảnh Thiên.
Cả đám đều bị Lục Thủ Phong Hầu làm hoảng sợ không thôi, biết chạy không được, đám người liền lấy ra vũ khí chuẩn bị liều mạng.
Rống!
Lục Thủ Phong Hầu rống lớn một tiếng, cả sáu cánh tay giơ lên muốn đánh xuống. Tốc độ kia quả thật nhanh vô cùng, đám người Lạc Cảnh Thiên muốn chạy cũng không được.
“Như Ý Thiên Thủ Quan Âm Ấn”.
“Thiên Cổ Du Phương”.
“Tứ Tinh Phản Ngâm”.
“Huyết Mạc Bôn Đằng”.
Biết chạy không được, đám người cắn răng muốn chống đỡ.
Ầm!
Cả bốn người liều mạng nhất kích mới cản được thế công của Lục Thủ Phong Hầu.
Bị đau, Lục Thủ Phong Hầu nổi giận, nó gầm lên một tiếng, tốc độ dâng lên cực hạn, chỉ trong nháy mắt liền tới trước người đám người Lạc Cảnh Thiên, sau đó chân giơ lên dẫm mạnh xuống.
“Mau tránh”. Lạc Cảnh Thiên quát lớn, đem Lạc Cảnh Điềm đẩy qua một bên, hắn triệu hồi lá chắn, dùng toàn bộ ma lực ngưng tụ đi ra.
Sở Như Mộng ôm lấy Mạc Uyển nhảy qua một bên.
Ầm!
Phốc!
Lá chắn Lạc Cảnh Thiên triệu hồi bị Lục Thủ Phong Hầu một cước dẫm nát, trực tiếp đem hắn đánh trọng thương.
“Ca!”. Lạc Cảnh Điềm ánh mắt đỏ bừng hét lên.
Sở Như Mộng cùng Mạc Uyển cũng lộ vẻ lo lắng, cắn răng lao lên quấn lấy Lục Thủ Phong Hầu.
Lạc Cảnh Điềm chạy tới, kéo lấy Lạc Cảnh Thiên ra. Bây giờ Lạc Cảnh Thiên trọng thương nặng vô cùng, xương ngực trực tiếp gẫy mất một nửa, nội tạng cũng lệch vị trí, may mắn hắn bảo vệ cổ cùng đầu chắc chắn, nếu không chỉ sợ một cước kia liền đem hắn đạp ch.ết.
Cấp ba ma thủ, cường đại tới mức đáng sợ.
Ngay lúc này, tên đạo sư dẫn đội xuất hiện. Ông ta từ phía xa nghe được tiếng ma thú gầm thét, thế là liền chạy tới. Chỉ là khi thấy được Lục Thủ Phong Hầu, gương mặt ông ta trực tiếp trắng bệch.
Nhìn thấy đám người Lạc Cảnh Thiên đang liều mạng phản kích, ông ta cắn răng một cái liền lao tới.
Mặc dù nhận đút lót của Tạ Minh Viễn, mặc dù tham tài. Nhưng là ranh giới đạo đức cuối cùng của ông ta cũng còn đó, thấy học viên gặp nguy hiểm, ông ta không do dự chút nào liền lao lên.
Trong lòng ông ta cũng hoảng một nhóm.
Làm sao nơi này lại có cấp ba ma thú? Đám học viện cao tầng rốt cuộc làm cái gì? Làm sao một người cũng không xuất hiện? Không phải nói cao nhất liền là cấp hai ma thú sao?.
Con Lục Thủ Phong Hầu này rốt cuộc là có chuyện gì? Nó làm sao lại ở đây?.
Xuất hiện cấp ba ma thú thì cũng thôi đi, dù sao với thực lực Huyền Linh cảnh của ông ta cũng có thể đánh trả. Nhưng mà Lục Thủ Phong Hầu lại là đỉnh phong trong cấp ba ma thú, thực lực tiếp cận với cấp bốn ma thú. Bảo ông ta làm sao đánh?.
“Mau chạy, trời khỏi phạm vi nơi này hai mươi dặm điện thoại liền có tín hiệu, thông báo cho học viện mau cử người tới. Ta kiên trì không bao lâu. Nhanh lên”. Tên đạo sư quát lớn.
Chỉ là lúc này, Lục Thủ Phong Hầu giống như có điểm gì đó kỳ lạ.
Ánh mắt nó đỏ như máu, mặc dù vẫn luôn là màu đỏ, nhưng là lại khiến đám người cảm thấy, nó giống như trở lên càng điên cuồng.
Hơn nữa, nó đối mặt với công kích của tên đạo sư kia, nó ngoảng mặt làm ngơ, chỉ nhìn chằm chằm lấy Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt hiện ra vẻ tham lam.
Nếu như Thượng Cổ Chi Linh ở đây nhất định sẽ biết được vì cái gì. Bởi vì máu của Lạc Cảnh Thiên có tính trí mạng hấp dẫn đối với ma thú. Thượng Cổ Chi Linh từng cùng Thượng Cổ Tôn Giả nói qua, năng lượng còn thừa khi nó đem một nửa sức mạnh ngưng tụ thành Nguyên Khí Châu bên trong cơ thể Lạc Cảnh Thiên đối với bất kỳ sinh vật nào đều có trí mạng hấp dẫn.
Nhưng là Thượng Cổ Chi Linh xuất thủ áp chế, đem năng lượng kia ẩn dấu vào trong máu của hắn, hơn nữa chỉ cần là sinh vật có trí khôn tương đối cao liền có thể không chịu ảnh hưởng của loại hấp dẫn này.
Nhưng là ma thú, nó không hề có trí khôn, chỉ đơn thuần là bản năng. Cho nên nó không cách nào kháng cự sự hấp dẫn mà máu của Lạc Cảnh Thiên mang tới.
Lạc Cảnh Thiên giống như phát hiện ra tình cảnh không đúng, ý thức cường đại hơn người thường quá nhiều làm hắn phát hiện được, Lục Thủ Phong Hầu là nhắm vào hắn.
Hắn không hiểu.
Cực kỳ không hiểu.
Rốt cuộc vì cái gì?!.
Mà tên đạo sư kia điên cuồng công kích, nhưng là đối với Lục Thủ Phong Hầu cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Nó mục tiêu chỉ có một, chính là đem Lạc Cảnh Thiên nuốt sống.
Mà lúc này, một người nam tử trung niên xuất hiện. Thấy được người kia, tên đạo sư mừng rỡ nói.
“Tạ gia chủ, ngươi đến thật may quá. Mau cùng ta đem Lục Thủ Phong Hầu đánh đuổi”.
Người này chính là Tạ Chiến, cha của Tạ Minh Viễn. Ông ta sợ trong cuộc thi này có người âm thầm hạ thủ với con ông ta, dù cho có phái người bảo vệ, nhưng là ông ta vẫn không an tâm.
Hơn nữa trước đó, Tạ Minh Viễn còn muốn dùng tử sĩ ám sát Lạc Cảnh Thiên, điều này càng làm ông ta lo lắng hơn. Cho nên ông ta liền âm thầm lén lút theo sau.
Sau đó liền nghe thấy tiếng ma thú gầm thét, ông ta hiếu kỳ chạy tới liền thấy được tình cảnh trước mắt.
Nghe được tên đạo sư lời nói, Tạ Chiến khẽ gật đầu, sau đó lao tới cùng ông ta hợp lực tấn công Lục Thủ Phong Hầu.
Bị cản trở, Lục Thủ Phong Hầu rống giận, cùng hai tên Huyền Linh cảnh điên cuồng công kích lẫn nhau.
Lúc này, có một đám học viên cũng chạy tới. Trong đó có cả Tạ Minh Viễn.
“Mau rời đi nơi này”. Tên đạo sư thấy đám học viên chạy tới liền hét lớn.
Sở Như Mộng đám người đỡ lấy Lạc Cảnh Thiên đứng dậy chạy đi. Mà mấy người mới tới cũng quay đầu chạy. Tạ Minh Viễn ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên trọng thương, hắn biết nhất định là con ma thú kia đánh.
Làm sao lại không giết ch.ết tên này đâu?.
Thấy Lạc Cảnh Thiên rời đi, Lục Thu Phong Hầu liền nổi điên, đem hai người kia đẩy ra, sau đó lao nhanh về phía đám người Lạc Cảnh Thiên.
Sở Như Mộng đám người hiện lên vẻ sợ hãi, tốc độ chạy càng nhanh hơn. Lạc Cảnh Điềm thậm chí trực tiếp cõng lấy Lạc Cảnh Thiên chạy.
Tạ Minh Viễn chạy phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ âm lãnh. Hắn bàn tay xuất hiện mấy cái phi tiêu, sau đó quay người ném mạnh về phía đám người Sở Như Mộng.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, đám người Sở Như Mộng cũng không kịp né tránh. Một thanh phi tiêu đâm vào trên vai Sở Như Mộng, một thanh khác cắm vào chân Mạc Uyển. Mà một thanh cuối cùng, trực tiếp hướng về cổ Lạc Cảnh Điềm lao đi.
Mắt thấy phi tiêu càng lúc càng gần, giống như Lạc Cảnh Điềm một giây sau sẽ nằm xuống trong vũng máu như thế.
Nhưng là tình cảnh này cũng không có xảy ra, bởi vì ngay lúc đó, Lạc Cảnh Thiên không biết lấy từ đâu ra khí lực, trực tiếp đè Lạc Cảnh Điềm xuống, phi tiêu sượt qua trên đầu Lạc Cảnh Điềm, sau đó đâm thẳng vào mắt Lạc Cảnh Thiên.
“A!”.
Lạc Cảnh Thiên đau đớn trực tiếp hét lên.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, quá nhanh. Không người kịp phản ứng.
Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên con mắt bị phi tiêu đâm trúng, Lạc Cảnh Điềm ánh mắt đỏ ngầu, nước mắt không ngừng chảy ra.
“Ta giết ngươi”. Lạc Cảnh Điềm muốn điên rồi, rút kiếm hướng về phía Tạ Minh Viễn trực tiếp lao đi. Mạc Uyển đỡ lấy Lạc Cảnh Thiên, nhìn phi tiêu cắm vào mắt, nàng nhất thời bối rối không biết làm cái gì. Mà Sở Như Mộng bàn tay nắm lấy phi tiêu trên vai rút ra, ánh mắt lạnh giá rút ra song kiếm cùng Sở Như Mộng lao về phía Tạ Minh Viễn.
Tạ Chiến ở phía xa, gương mặt nhất thời biến sắc. Cũng không quản Lục Thủ Phong Hầu cùng tên đạo sư kia, nháy mắt liền lao về phía Tạ Minh Viễn.
Tạ Minh Viễn nhìn hai người Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Điềm như điên lên lao về phía hắn, hắn tâm lý nảy sinh sự sợ hãi. Nhưng là một giây sau, Tạ Chiến xuất hiện bên cạnh hắn, trực tiếp nắm lấy hắn chạy đi.
“AAAAAAAAAAAA”. Lạc Cảnh Điềm nhìn thấy bị cứu đi Tạ Minh Viễn, nàng trực tiếp tại chỗ hét lên.
Mà lúc này, tên đạo sư kia một kiếm đâm vào một bên mắt của Lục Thủ Phong Hầu, nhưng là cũng nhận lấy một bàn tay của nó, ông ta bị đánh bay về phía đám người Lạc Cảnh Thiên.
Lúc này, tên đạo sư kia bị thương có chút nặng, không có người có thể chiến đấu. Muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Đạo… đạo sư. Phiền… phiền ngươi… đem… đem họ… an toàn… trở về”. Lạc Cảnh Thiên cắn răng dùng tay chống lấy mặt đất, đem Mạc Uyển đẩy ra, nhìn về phía tên đạo sư nặng nề nói.
“Ngươi…”. Lạc Cảnh Điềm ánh mắt đỏ bừng, nói không ra lời.
“Đừng… đừng nói, Sở… Sở Như Mộng… cầu… cầu ngươi. Nó… nó là nhắm về phía ta. Ta tới… cản nó lại… Điềm Điềm… ngươi nhất định… phải đưa trở về… Lạc gia”. Lạc Cảnh Thiên run rẩy nói.
“Ta nhất định”.
Mặc dù không biết con ma thú kia làm sao lại nhắm vào Lạc Cảnh Thiên, nhưng là Sở Như Mộng biết, lúc này không phải lúc do dự.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*