Chương 88: Rất cường đại
“Chậc chậc, độc còn thật đúng là rất mạnh”. Lạc Cảnh Thiên thầm nghĩ.
Chẳng qua, hắn lại có chút buồn nôn, hắn là lần đầu tiên giết người, mặc dù là dùng độc, nhưng tử trạng của đám người làm hắn có chút buồn nôn. Thất khiếu chảy máu, gương mặt tím đen, quả thật nhìn qua có chút ghê tởm.
Lạc Cảnh Thiên liếc nhìn đám người Huyết Sắc Mân Côi, sau đó nhẹ giọng nói.
“Biểu diễn không tệ”.
“Ngươi muốn nói cái gì?”. Nữ tử cầm đầu nhíu mày hỏi.
Nàng ban đầu là không xem Lạc Cảnh Thiên như người có tư cách đứng ngang hàng cùng mình nói chuyện, nhưng là nhìn hắn chỉ có Luyện Linh cảnh trung cấp lại có thể đem hai mươi người Ngự Linh cảnh trở lên diệt gọn, nàng hiện tại cũng lại không dám xem thường Lạc Cảnh Thiên.
“Các ngươi, là tới cướp hàng hóa, đúng chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ngươi cho rằng đây? Đi dạo sao?”.
“Không, ta là nói, ngươi mục đích thực sự chính là vì muốn cướp đoạt hàng hóa. Cũng sẽ không cùng hắn giao dịch, ta nói đúng chứ?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Nữ tử kia: …
Hắn thế nào nhìn ra được?!
“Đây là đâu? Đây là sa mạc, ma thú lộng hành, nhưng trên con đường này, mấy ngày qua ta không hề gặp được một con ma thú nào tập kích đoàn xe. Nơi này cách Xích Hồ Thành không xa, nhiều nhất chỉ hơn hai nghìn dặm, theo lý mà nói, với khoảng cách này, nhất định sẽ có lính tuần tra, nhưng là qua lâu như vậy, một người cũng không có”.
Dừng lại một chút, Lạc Cảnh Thiên chỉ tay về phía thi thể Đinh Nhất Tiếu nói.
“Hắn cùng ngươi nói, nữ nhân của thành chủ là người của hoàng thất. Ta nghĩ, đây đơn thuần chỉ là nói nhảm, thành chủ chức vị, nhìn như rất cao, nếu như đặt tại hạ cấp cùng trung cấp thành trì mà nói là rất cao. Nhưng đây là Xích Hồ Thành, cao cấp thành trì, cho nên cái chức vụ thành chủ, chẳng qua chỉ là bù nhìn mà thôi”.
“Đã như thế, hoàng thất sẽ để cho một tên thành chủ dính dáng tới hoàng thất sao? Điều đó là không thể nào. Nhưng là lời hắn nói các ngươi lại tin tưởng, đừng chối, ta nhìn ra được”.
“Các ngươi từ lúc xuất hiện tới bây giờ không hề động thủ, dù hai lần kia hạ lệnh, ngươi chẳng qua là dọa hắn. Mà giao dịch, chính là kéo dài thời gian chờ người tới, đúng chứ?”.
“Từ lúc có người ch.ết tới giờ đã trôi qua mười phút, ma thú cấp một có thể ngửi thấy mùi máu tươi cách trăm dặm, cấp hai ma thù càng là ngàn dặm, càng đừng nói tới cấp ba ma thú. Muốn đuổi tới đây, thời gian tốn không bao lâu. Nhưng là hiện tại một chút động tĩnh cũng không có”.
“Như vậy, hẳn là có người ở cản lại ma thú, quân đội của Xích Hồ Thành cũng là bị cản lại đi? Là các ngươi mưu đồ? Thứ gì khiến cho các ngươi tình nguyện đắc tội Xích Hồ Thành, đắc tội hoàng thất đây?”.
“Đám người này ch.ết, các ngươi lại không động thủ, hẳn là sợ ném chuột vỡ bình. Không dám xác định thứ kia có trên người ta hay không, như vậy… thứ đó hẳn là rất nhỏ, đủ nhét vào trong không gian giới chỉ? Hơn nữa còn rất dễ hỏng? Linh dược? Không đúng, linh dược nát rồi vẫn dùng được. Bảo vật? Vẫn là thứ gì khác?”. Lạc Cảnh Thiên tay chống cằm suy tư hỏi.
Nữ tử kia ánh mắt co rút lại.
Chỉ với một chút manh mối đó, hắn thế nào suy đoán ra nhiều như vậy? Hơn nữa còn là đoán trúng toàn bộ?.
Kẻ này…
Nàng không hiểu được có cảm giác bị nhìn xuyên thấu, giống như bản thân bị lột trần đứng trước mặt hắn như thế. Cảm giác này khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Có thể nói cho ta biết sao? Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.
Không sai, hắn chính là hiếu kỳ. Đơn thuần hiếu kỳ mà thôi. Cũng không có ý tứ muốn chiếm làm của riêng.
Bảo vật? Hắn dùng được sao? Linh dược? Đó là thứ gì?.
Lấy được đổi lấy kim tệ? Thật xin lỗi, trong không gian giới chỉ của hắn có hơn trăm tờ kim phiếu, mỗi tờ giá trị trăm vạn kim tệ. Đây là số tiền hắn nhận được từ Sở Như Mộng, đủ cho hắn ăn chơi hưởng lạc cả đời cũng không hết.
Đương nhiên chỉ đơn thuần là ăn chơi hưởng lạc, mua sắm bảo vật cái gì thì đừng nghĩ.
“Ngươi là ai?”. Nữ tử kia ngưng trọng hỏi.
“Cần thiết sao? Vẫn là nói, các ngươi sợ hãi?”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười vô hại hỏi.
Nữ tử kia im lặng không nói, sợ hãi? Huyết Sắc Mân Côi trước giờ không bao giờ sợ hãi. Nàng chẳng qua là e ngại mà thôi. Nàng không biết Lạc Cảnh Thiên thủ đoạn là cái gì có thể đem hai mươi tên Ngự Linh Cảnh giết.
Hạ độc? Nhưng làm sao lại có thể nói người nào ch.ết người đó ch.ết?.
Thực lực? Cái này đơn thuần là nói nhảm.
“Làm sao không nói?”.
“Ngươi hẳn là đoán được đi”.
“Không, ta đoán không được. Chẳng qua không nói cũng không sao, so với thứ các ngươi cần, ta càng hiếu kỳ hơn là gương mặt ngươi như thế nào. Tháo xuống khăn che mặt cho ta nhìn một chút?”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Xoát!
Vừa dứt lời, đám người còn lại lập tức rút kiếm chỉ hướng Lạc Cảnh Thiên.
Huyết Sắc Mân Côi đám người toàn bộ là nữ, mà lời nói của Lạc Cảnh Thiên lại có hàm ý xem thường cùng trêu chọc họ. Cho nên đám người này mới có phản ứng như vậy.
Lạc Cảnh Thiên thấy thế giờ tay lên tạo thế búng tay. Đám người giật mình lùi lại một bước. Hiển nhiên, họ bị hắn búng tay dọa sợ.
“Thay vì nói ta, ngươi diễn cũng không tệ. Ngươi hẳn là dựa vào hạ độc độc ch.ết bọn họ chứ? Tuy nhiên ta không biết ngươi làm thế nào làm được để độc lúc nào bộc phát theo ý muốn, nhưng là hiển nhiên, ngươi là không độc được chúng ta. Cho nên, vẫn là hạ cánh tay xuống đi, cẩn thận ta đem nó chém rụng”. Nữ tử cầm đầu lạnh nhạt lên tiếng.
“Đúng nha, ta là dùng độc. Nhưng là ai nói cho ngươi biết, ta cánh tay giơ lên, là chỉ muốn dọa các ngươi rồi?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt một tiếng.
Ngay sau đó.
Tách.
Xẹt xẹt xẹt.
Trong nháy mắt, xung quanh bất chợt hiện lên vô số song sắt đem đám người Huyết Sắc Mân Côi vây lại. Dưới mặt đất xuyên lên vô số thạch nhũ nhọn, đám người Huyết Sắc Mân Côi giật mình lùi lại phía sau.
Lạc Cảnh Thiên cũng không có mong chờ những thứ này có thể giết được họ, hắn chỉ đơn thuần là muốn để họ biết, dám ra tay, hắn liền dám đánh.
Bàn tay giơ lên, từ từ hạ xuống. Lồng sắt cũng theo đó mà khép lại.
Nữ tử cầm đầu ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, kiếm trong tay vung lên, trong nháy mắt đem lồng sát phá tan tành.
Chỉ là, ngay lúc này, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số chưởng ấn bay tới.
Ầm ầm ầm!
Đám người Huyết Sắc Mân Côi, mỗi người đều bị dính chưởng. Có người thậm chí bị trọng thương.
Lạc Cảnh Thiên mặc dù mới chỉ là Cao Cấp Pháp Sư, nhưng linh hồn hắn là tử sắc, đạt tới cấp bậc Ma Pháp Sư, cho nên đi vào không gian linh hồn, hắn vận dụng được càng nhiều ma lực. Nếu chỉ tính đơn thuần về sức chiến đấu, hắn lúc này có thể sánh được với Huyền Linh cảnh.
Chỉ vẻn vẹn dựa vào một chiêu Như Ý Thiên Thủ Quan Âm Ấn, đám người Huyết Sắc Mân Côi bị đánh mất một nửa sức chiến đấu. Cũng chỉ có vài tên Ngự Linh cảnh trở lên mới không có bị thương, còn lại nếu không bị thương nhẹ cũng là trọng thương.
Tính mạng là đảm bảo, nhưng là muốn khôi phục không có một tháng cũng đừng nghĩ.
“Kiếm là chỉ hướng địch nhân, khi mà ta còn chưa bộc lộ ra sát ý, các ngươi tốt nhất nên trung thực một chút. Đây chỉ là một chút giáo huấn, còn có người dám dùng kiếm chỉ về phía ta, như vậy thì tốt nhất chuẩn bị kỹ tiếp nhận hậu quả”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn ch.ết!”. Nữ tử cầm đầu ánh mắt lạnh lại, khẽ quát một tiếng, tay giơ lên chém xuống, một đoàn kiếm khí bắn về phía Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên không tránh không né, tinh thần lực cường đại làm cho hắn có thể cảm nhận được, bề ngoài giống như nữ tử kia rất tức giận, nhưng lại không hề có sát khí.
Kiếm khí phóng ra nhìn như uy mãnh, nhưng chỉ là thăm dò mà thôi.
Lạc Cảnh Thiên tay giơ lên, trên tay hắn xuất hiện một tấm khiêng chắn.
Ầm!
Kiếm khí đánh vào làm tấm khiêng nổ tan tành, nhưng cũng đem toàn bộ sức mạnh hóa giải.
Lạc Cảnh Thiên tay khẽ run lên, Ngự Linh cảnh, qua nhiên cường đại. Hắn dùng toàn lực ngưng tụ khiêng chắn, nhưng vẫn bị đối phương đơn giải một chiêu liền hủy.
Hơn nữa lực tác động truyền tới khiến cánh tay hắn có chút đau nhức. Mà lại, đối phương chỉ là một chiêu thăm dò, nói không chừng một nửa thực lực cũng chưa tới.
Đây là khoảng cách giữa Huyền Linh cảnh cùng Ngự Linh cảnh sao?.
Quả nhiên.
Rất cường đại.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*