Chương 89: Nụ cười
“Ta nhìn không ra thực lực của ngươi, nhưng là… cũng chỉ như thế mà thôi”. Nữ tử kia lạnh lùng nói.
“Vậy sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, đám người này đã bắt đầu chặn đường lui của hắn. Xem ra, muốn rời khỏi đây cũng không đơn giải, hắn đem bí mật của họ nói ra, đám người này nào dễ dàng để hắn đi như vậy.
“Giết!”. Nữ tử cầm đầu lạnh lùng lên tiếng.
Xoát!
Đám người rút kiếm lập tức lao tới.
Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười lạnh lẽo, bàn tay đập xuống đất, trong nháy mắt cả vùng không gian xung quanh khẽ trầm xuống, trọng lực thuật trong nháy mắt đem đắm người kéo lại, làm tốc độ của họ hạ xuống.
Tay vung lên, từ bàn tay hắn bắn ra vô số sợi dây mảnh kim sắc bắn về đám người, mỗi sợ dây giống như xúc tu bạch tuộc điên cuồng tấn công họ. Chỉ là uy lực cũng không phải rất lớn.
Nữ tử kia ánh mắt khẽ lộ vẻ kinh ngạc.
Tên này, làm sao nhiều chiêu thức cổ quái như vậy? Hơn nữa, làm sao nàng lại không cảm ứng được linh lực ba động? Nhưng thứ này là thứ quỷ gì?.
Lạc Cảnh Thiên linh hồn cấp độ đã đạt tới Ma Pháp Sư, cho nên hắn hoàn toàn có thể nhất tâm đa dụng, thậm chí là có thể dùng tinh thần lực đi chưởng khống xung quanh. Điều khiển mấy thứ này không khiến hắn tốn bao nhiêu sức lực.
Dùng tinh thần lực khống chế các sợi kim tuyến, bản thân hắn bàn tay tạo thế, sau đó vung ra xung quanh. Trên không trung xuất hiện một đóa hoa kim sắc rực rỡ.
“Mau tránh”. Nữ tử cầm đầu biến sắc, nàng cảm nhận được bên trong đóa hoa ẩn chứa sức mạnh to lớn.
Chỉ là, nàng hét lên đã muộn.
Ầm!
Đóa hoa trong nháy mắt nổ tung, tạo thành một cơn sóng bắn ra xung quanh, mấy người ở gần không kịp đề phòng bị chấn bay ra ngoài, cũng chỉ có vài tên Ngự Linh cảnh là bị thương nhẹ.
Ngự Linh cảnh không phải vô địch, trừ khi vận dụng linh lực hộ thể, nếu không bị tập kích bất ngờ, một tên Huyền Linh cảnh cũng có thể giết Ngự Linh cảnh.
Lạc Cảnh Thiên có chút kinh ngạc, Huyết Sắc Mân Côi đám người này làm sao khả năng phòng ngự kém như vậy? Làm cướp bóc, hẳn phải luôn luôn cảnh giác mới đúng chứ?.
Chỉ là. Hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, đã đám người này lộ ra sơ hở, như vậy hắn liền tranh thủ mà tấn công vào sơ hở đó.
Một đóa hoa nổ tung, làm sao chỉ đơn giản như vậy được?!
Tay giang ra hai bên, giống như kéo lấy một sợi dây như thế, kéo một cái, hai tay chạm vào nhau.
Trong nháy mắt, xung quanh hình thành vô số cánh hoa, nhắm thẳng về đám người bắn ra.
Xoát!
Nữ tử cầm đầu cũng không tiếp tục đứng nhìn, nàng rút kiếm lao tới, kiếm như mưa đạn tạo thành một tầng lá chắn đem toàn bộ cánh hoa cản rơi. Một người cũng không có bị thương.
“Lui lại”. Nữ tử trầm giọng nói.
Đám người không có cãi lại, lùi lại phía sau trợ trận.
Phía trước chỉ còn lại duy nhất một mình nữ tử kia.
Cũng không phải chỉ có nàng mới là đối thủ của Lạc Cảnh Thiên, mà là bản thân nàng chiến lực mạnh nhất, chỉ cần nàng là đủ rồi. Mấy tên Ngự Linh cảnh còn lại phụ trách chặn đường lui của Lạc Cảnh Thiên cùng bảo vệ những người Huyền Linh cảnh kia.
Có lẽ là do ăn ý, cho nên không cần hạ lệnh những người này cũng biết nên làm cái gì.
Nhìn nữ tử kia tiến tới. Lạc Cảnh Thiên khẽ cắn môi.
Hắn không có thực lực đánh bại người này, càng đừng nói là giết ch.ết. Khẽ cắn răng, Lạc Cảnh Thiên cầm lên bình rượu uống hết vào, hắn muốn mở ra mắt phải. Chỉ có lợi dụng Chân Giải Chi Nhãn, hắn mới có thể nhìn ra sơ hở của nàng, sau đó tìm cách đánh bại nàng.
Ngự Linh cảnh tốc độ cùng sức mạnh mạnh hơn hắn quá nhiều, nếu như ngay cả tốc độ cũng theo không kịp còn đánh cái gì?!
“Muốn dùng rượu lấy dũng khí?”. Nữ tử kia cười nhạt nói.
“Làm một kẻ cướp, ngươi… nói hơi nhiều”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
“Há, vậy ta không nói, ngươi nói. Có di ngôn không?”. Nữ tử lạnh nhạt đáp.
Lạc Cảnh Thiên không nói, đưa tay lên nắm lấy bịt mắt tháo xuống.
Nữ tử kia nhất thời ngẩn ra.
Lúc này, nàng xem như nhìn ra được bộ dáng toàn bộ của Lạc Cảnh Thiên.
Không thể không nói, đây là một gương mặt khiến người khác rất ghen tị. Bao gồm cả nàng, gương mặt rất cân đối, không tìm ra được khuyết điểm trên gương mặt này.
Chỉ là khi hắn tháo bịt mắt xuống, một con mắt màu đỏ sẫm xuất hiện trước mặt nàng, giống như bên trong ánh mắt chứa đựng vô tận huyết hải như thế, nhìn vào ánh mắt đó, nàng nội tâm không hiểu khẽ run lên.
Đây là cái gì ánh mắt? Làm sao con mắt lại có loại cảm giác này?!
Hơn nữa, khí chất của hắn cũng biến đổi, giống như trở lên… điên cuồng.
Nàng tìm không ra từ nào khác đi hình dung Lạc Cảnh Thiên lúc này, một con mắt rất bình thường, vô cùng đẹp. Nhưng một con mắt khác lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa, kết hợp với mái tóc nửa bạc nửa đen của hắn… nàng không hiểu lại có cảm giác có chút tang thương.
Người này rốt cuộc trải qua cái gì?!
Đây là ý nghĩ của nàng lúc này.
“Tới đi”. Lạc Cảnh Thiên giọng nói đè nén vang lên.
Ngay khi tháo xuống bịt mắt, hắn có thể cảm nhận được, có lực lượng nào đó đang xâm chiếm lí trí của hắn khiến cho bản thân hắn càng trở lên mất tự chủ.
Nữ tử kia nghe thế, sống lưng có chút lạnh.
Đơn giản một câu nói, nàng lại cảm nhận được bên trong có một loại khát máu.
Không sai, chính là khát máu.
Áp chế trong lòng kinh hãi, nữ tử kia chém ra một kiếm.
Lạc Cảnh Thiên bàn tay nháy mắt xuất hiện Du Long Phiến.
Xoát một tiếng, Du Long Phiến mở ra tạo thành một vòng tròn cản lấy đạo kiếm khí kia, bản thân hắn thì bị đẩy lùi lại phía sau.
Tay run lên, lực đạo kia quá mạnh. Chỉ là trong lòng hắn khẽ nổi lên hưng phấn.
Nữ tử kia thấy Lạc Cảnh Thiên bị đánh lùi lại, nàng không chút do dự lao tới.
Mà ngay lúc này, Du Long Phiến trên tay Lạc Cảnh Thiên biến thành Vận Mệnh Chi Trượng, hắn nhấc lên cây trượng dậm xuống đất, trong nháy mắt, một đạo kim sắc bắn về phía nữ tử. Khoảng cách chỉ còn nửa mét liền bùng ra tạo thành một lồng sắt ma lực.
Vận dụng Vận Mệnh Chi Trượng sử dụng ma pháp, quả nhiên tăng phúc rất lớn.
Ngục Cổ Ngữ đáng ra là nhốt không được Ngự Linh Cảnh, dù cho hắn dùng toàn bộ ma lực cũng nhốt không được. Nhưng là vận dụng cây trượng này lại làm được.
Đột nhiên bị nhốt lại, nữ tử kinh nhất thời kinh hãi.
Hắn rốt cuộc thế nào làm được? Đây là chiêu thức gì? Hắn tu luyện là công pháp gì? Làm sao cổ quái như vậy?!.
Lạc Cảnh Thiên cánh tay chắp trước ngực, một tay cầm trượng, một tay chắp trước ngực. Nhìn qua giống như hòa thượng như thế, nhưng là lại tạo cho người khác không phải là sự hòa ái như hòa thượng, mà là vô tận khủng bố.
Chỉ thấy hắn tay đánh ra, một chưởng ấn bay ra đánh tới.
Nữ tử kia kinh hãi, mặc dù bị nhốt lại, nhưng là không gian cũng đủ cho nàng thi triển kiếm pháp. Nàng tay nắm chặt kiếm, thanh kiếm hơi sáng lên, nàng vung kiếm lên chém ra ba phát.
Oanh.
Ngục Cổ Ngữ trong nháy mắt vỡ tan, ba đạo kiếm khí lao thẳng về phía chưởng ấn. Hai cái va chạm vào nhau tạo ra một tiếng nổ kinh thiên.
Lạc Cảnh Thiên đầu đau nhói, nhưng hắn cắn đầu lưỡi khiến cho bản thân tỉnh táo.
Nữ tử kia xuyên qua vụ nổ lao về phía Lạc Cảnh Thiên, một kiếm đâm tới.
Lạc Cảnh Thiên Vận Mệnh Chi Trượng nâng lên cứng đối cứng với mũi kiếm của nàng. Nhưng là nữ tử kia là dùng toàn lực, cho nên, dù cho có được tăng phúc, nhưng về mặt lực lượng, hắn so với nàng kiếm xa.
Một kiếm kia làm hắn bị đẩy lùi lại phía sau hơn mười mét.
Mà tiếp đó, hàng chục đạo kiếm khí bay về phía hắn. Lạc Cảnh Thiên nâng trượng lên tạo thành một lồng chắn phía trước.
Oanh!
Lá chắn trong nháy mắt bị phá. Lạc Cảnh Thiên bị lực lượng quá lớn đánh cho thổ huyết.
“Con kiến hôi vẫn chỉ là con kiến hôi. Chiêu thức có cổ quái hơn cũng không thể nào làm cho khoảng cách thực lực biến ngắn”. Nữ tử âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Khặc khặc”.
Lạc Cảnh Thiên cười cười, chỉ là nụ cười kia làm cho người khác cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lạc Cảnh Thiên đem trượng thu lại, hai tay hạ xuống.
Buông tha rồi? Không chống cự nữa?!
Nữ tử kia thầm nghĩ, chỉ là, một giây sau, nàng nhất thời gương mặt khẽ biến.
Bởi vì, Lạc Cảnh Thiên phía sau lưng xuất hiện một hư ảnh một con mắt đang mở ra nhìn chằm chằm về phía nàng. Mà Lạc Cảnh Thiên, hai tay lại khẽ nâng lên, lòng bàn tay như phát sáng.
Vèo!
Lạc Cảnh Thiên chân dùng lực, trong nháy mắt bay lên trên cao. Mà con mắt phía sau hắn cũng theo sau hắn.
“Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn”.
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Một chưởng ấn khổng lồ đánh ra che phủ thân ảnh của Lạc Cảnh Thiên đánh về phía nữ tử kia.
Nữ tử kia gương mặt biến sắc, không chút do dự vận dụng toàn bộ linh lực phòng ngự.
Oanh!
Chưởng ấn đánh vào trên người nàng, trực tiếp đánh nàng lún sâu xuống dưới đất.
Chỉ là một chiêu này cũng không có giết được nàng, chỉ làm nàng bị thương nhẹ. Đồng thời đem áo choàng cùng bịt mặt của nàng đánh nát.
Nhưng là, một giây sau, khi nàng cho còn chưa kịp thở ra một hơi, Lạc Cảnh Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt nàng. Tay hắn cầm Du Long Phiến hướng về phía cổ nàng chém xuống.
Khoảng cách, chỉ có một cm ngắn như thế.
Nhưng, khoảng cách này lại kéo dài như vô tận. Lạc Cảnh Thiên vốn dĩ muốn giết nàng, hắn vận dụng Chân Giải Chi Nhãn tới cực hạn hiểu biết của hắn về nó mới nắm lấy được cơ hội nhỏ bé này.
Chỉ khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của nàng, Lạc Cảnh Thiên cánh tay cứng đờ, hắn… hạ thủ không được.
Cái này đáng ch.ết xem mặt thế giới.
Nội tâm Lạc Cảnh Thiên khẽ mắng một câu. Hắn chung quy là quá mềm lòng.
Mà lúc này, hắn cũng đã khống chế không nổi Chân Giải Chi Nhãn. Con mắt phải của hắn khẽ nhắm lại, từ bên trong chảy ra một dòng máu tươi. Đỏ thẫm, chảy xuống dưới dưới cổ.
Lạc Cảnh Thiên bắt đắc dĩ nở ra một nụ cười, sau đó ngất đi.
Nữ tử kia ngẩn ra tại chỗ.
Vừa rồi, nàng có thể cảm nhận được cái ch.ết tới gần. Nhưng là không hiểu ra sao Lạc Cảnh Thiên lại không hạ thủ.
Đưa tay lên cổ, trên cổ còn có cảm giác có chút đau nhức. Không phải là bị thương, mà là về sinh lý mang lại. Nhìn Lạc Cảnh Thiên ngất đi, nàng vô thức nhớ lại nụ cười vừa rồi của hắn.
Nàng không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, càng xem lòng càng đau.
Ánh mắt phức tạp nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên, nữ tử khẽ quát lên.
“Lục soát”.
Đám người cũng giật mình tỉnh lại, tình cảnh vừa rồi khiến họ kinh hãi không thôi. Nhưng là nghe được mệnh lệnh, họ lập tức tiến về phía xe hàng lục soát.
Một lát sau.
“Tìm được”.
“Mang theo hắn, rút lui”. Nữ tử khẽ nói.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*