Chương 95: Nữ tử thần bí

Tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, Lạc Cảnh Thiên có thể nghe rõ ràng. Một lúc sau, tiếng huyên náo chấm dứt, chỉ còn lại duy nhất tiếng bước chân dồn dập.
Không, không phải tiếng bước chân của nhân loại. Mà lại, còn có cả tiếng đổ nát…


Lạc Cảnh Thiên đứng dậy ánh mắt nhìn ra ngoài, nhất thời liền nhìn thấy một đám ma thú khổng lồ đang lao tới, bên trên còn có cả phi hành ma thú.
Một đoàn ma thú đem ánh sáng đều che kín, nếu không phải ánh mắt hắn sắc bén cùng tinh thần lực mạnh mẽ. Chỉ sợ cũng nhìn không ra là cái gì.


Nhìn đám ma thú này, Lạc Cảnh Thiên nhất thời liền ngẩn ra.
Chẳng lẽ, bên ngoài bị ma thú giết sạch?!
Hẳn là không phải đi, nhiều người như vậy, làm sao lại có thể trong thời gian ngắn như thế ch.ết sạch được?.


Ma thú tiến tới càng lúc càng gần, Lạc Cảnh Thiên do dự một chút, sau đó liền lập tức mở ra cổng không gian. Chỉ là còn chưa kịp tiến vào, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng ma thú gầm thét.
Nghe có vẻ như rất đau đớn.


Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ đưa mắt nhìn ra ngoài, hắn chỉ thấy được từng vệt ánh sáng lóe lên, từng đạo ánh sáng đi qua đều có một con ma thú ch.ết đi.
Khung cảnh này làm hắn chấn động không thôi.
Đây mẹ nó nhưng là cấp bốn ma thú a. Người nào có bản lĩnh lớn như vậy?!


Chẳng lẽ là Hắc Mân Côi? Không đúng, nơi này là ngục giam, trong này tất cả đều là tù phạm, làm sao Hắc Mân Côi sẽ quan tâm nơi này? Điều này không có khả năng.
Nhưng là, nếu không phải Hắc Mân Côi, vậy đó là ai?.


available on google playdownload on app store


Chỉ tốn có vài giây, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng chưa nghĩ xong, Lạc Cảnh Thiên liền thấy được bên ngoài ma thú toàn bộ ch.ết sạch.
Mùi máu tươi nồng đậm khiến người khác cực kỳ khó chịu phả vào mũi hắn.
Hiếu kỳ.
Vẫn là hiếu kỳ.
Xẹt.


Một đạo ánh sáng lóe lên, Lạc Cảnh Thiên vô thức lùi lại một bước. Trước mặt hắn cánh cửa sắt kia liền bị ché đôi ra, Lạc Cảnh Thiên nhìu máy, thò đầu ra ngoài quan sát.
Không có bất kỳ người nào.
Chuyện gì xảy ra? Người nào công kích?!.


Vừa mới đi ra ngoài được vài bước, bỗng nhiên dưới chân hắn chấn động. Lạc Cảnh Thiên vội chạy lên phía trước, mà nơi hắn bị giam giữ kia bỗng nhiên rung lên dữ đội.


Mặt đất chấn động không thôi, sau đó, một tầng đá bên dưới theo chấn động bắt đầu nhô lên cao. Nhìn giống như một cái cây dưới mặt đất muốn leo lên như thế.
Một cột đất đá nhô lên càng lúc càng cao.
Lạc Cảnh Thiên ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.


Vài phút sau, chấn động chấm dứt. Mà trước mặt Lạc Cảnh Thiên, cái cột đất đá kia đã bị đẩy lên cực kỳ cao. Nhưng đó không phải là điều hắn chú ý, hắn chú ý chính là, ở phía dưới cùng, ngay trước mặt hắn. Cột đất đá kia lại có một vùng không gian.


Giống như người ta tạo ra một cái lỗ hổng lớn trên thân cây như thế.
Cột đất đá trước mặt thắn phải rộng tới hơn mười mét vuông. Mà bên trong, chính là một cái quan tài bằng băng.
Lạc Cảnh Thiên lúc này sống lưng bất chợt lạnh run lên.


Sẽ không phải nháo quỷ đi? Thế giới này không có quỷ a, nhưng mà cái quan tài này là thế nào?.
Kiếp trước bị phim ma cùng truyện kinh dị tẩy lễ qua vô số lần, nhưng chính là vẫn không làm hắn đối với những thứ này miễn dịch.


Nhưng là, hắn còn chưa phản ứng, quan tài bỗng nhiên rung lên. Lạc Cảnh Thiên lúc này thật muốn quay đầu chạy, sẽ không phải là cương thi đi?.
Chỉ là, còn chưa chờ hắn động, quan tài bỗng nhiên bắn ra một mảnh vỡ lao về phía hắn.
Phốc!


Ngay lập tức, Lạc Cảnh Thiên bị mảnh vỡ đâm trúng ngực. Nhưng là cảnh tượng tung tóe máu cũng không xảy ra, bởi vì hắn phát hiện, thứ mảnh vỡ này giống như đang… biến hóa.
Xẹt.


Từ quan tài băng lần nữa bắn ra một cột băng, cột băng này chỉ nhỏ bằng ngón tay út, nhưng là vị trí bắn ra lại ngay chỗ mảnh băng kia cắm vào ngực Lạc Cảnh Thiên.
Sau đó…
Lạc Cảnh Thiên trơ mắt nhìn lấy mình bị rút máu.
Không sai, chính là rút máu.


Mảnh vỡ kia cùng cột băng giống như là ống tiêm, hút lấy máu của hắn truyền vào quan tài.


Lạc Cảnh Thiên không có bất cứ khả năng phản kháng nào, bởi vì ngay khi mảnh băng cắm vào trong thân thể hắn, hắn liền cảm nhận được bản thân bị mất đi năng lực hành động, hắn nữa ma lực cũng giống như bị thứ gì đó kiểm soát, động một chút cũng không được.


Thứ duy nhất hắn dựa vào chính là tinh thần lực, nhưng là… cũng không có dùng được. Ngay cả làm cột băng xuất hiện một vết xước cũng làm không được.
Lạc Cảnh Thiên nhận thấy, máu tươi bị rút càng lúc càng nhiều.
Đầu óc hắn bắt đầu mơ hồ, sau đó ngất đi lúc nào không biết.


Mà trên đầu hắn, không biết từ lúc nào Thượng Cổ Chi Linh đã xuất hiện. Nó lẳng lặng nhìn về phía quan tài, lại nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên. Nhất thời liền lâm vào trầm ngâm.
Sau một lúc, nó khẽ lắc đầu, hướng về phía quan tài thổi một cái.


Mảnh băng trong cơ thể Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt bị tan rã, cột băng cũng hóa thành nước. Mà cơ thể năm bên trong quan tài lại bắt đầu rục rịch, giống như còn chưa thỏa mãn như thế.
Thượng Cổ Chi Linh híp mắt lại, trong ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm.


Mà bên trong quan tài, cơ thể rục rịch càng lớn. Nhưng chính là phá không được quan tài để đi ra.


Chỉ là, bỗng nhiên thi thể bên trong không còn cử động nữa, thay vào đó, một đoàn khói đen từ bên trong chui ra, mà quan tài thì xuất hiện vô số hoa văn kỳ lạ. Nếu Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy, nhất định sẽ kinh hô, đây là ma văn a.


Vừa nhìn thấy Thượng Cổ Chi Linh, đoàn khói đen kia liền giống như sợ hãi, chui lại vào trong cơ thể.
Thượng Cổ Chi Linh cười lạnh một tiếng, từ cơ thể nó phát ra một làn sóng bắn về phía quan tài.


Trong nháy mắt, quan tài bị nổ tung. Ngay sau đó, Thượng Cổ Chi Linh xuất hiện bên cạnh bộ thi thể, nó giơ lên móng vuốt sau đó đâm xuống. Chỉ là ngay khi tiếp xúc với thi thể, bàn tay của nó lại đâm xuyên qua cơ thể, giống như linh hồn không thể chạm vào vật chất như thế.


Nó đưa bàn tay vào, sau đó tóm ra một đoàn khói đen.
Kít kít kít.
Âm thanh từ đoàn khói đen vang lên, Thượng Cổ Chi Linh cười lạnh một tiếng.


“Năm đó tìm không thấy ngươi, hóa ra là trốn vào thế giới này. Ha ha, nhưng là xem ra ngươi trải qua cũng không thế nào tốt, bị phong ấn lại. Thế nào? Trôi qua không tệ chứ?”.
Kít kít kít.
“Muốn ta thả ngươi? Nằm mơ đi”.
Kít kít.


“Ha ha, uy hϊế͙p͙ ta? Chỉ là một đạo phân hồn, ngươi lại có năng lực gì? Năm đó thần nữ đem ngươi bản thể diệt, ngươi lại phân hồn phách thành vạn mảnh phân hồn trốn đi. Thật cho rằng thần nữ không biết?”.
Kít kít.


“Nực cười, nếu không phải thần nữ ngăn cản, ngươi cho rằng phân hồn khác của ngươi có thể sống sót? Đã bị ta gặp được, xem như ngươi xui xẻo”.
Dứt lời, Thượng Cổ Chi Linh đem đoàn khói đen nuốt vào trong người, sau đó ợ một cái.
“Ăn thật ngon”.


Nó liếc mắt nhìn về phía bộ thi thể, lông mày khẽ nhướng lên. Sau đó chống cằm suy nghĩ. Một lát sau…
“Quên đi, đã ngươi có thể cố găng sống sót đến bây giờ, ta liền thuận tiện giúp ngươi một lần đi”.


Dứt lời, Thượng Cổ Chi Linh há miệng, thả ra một đám khí màu trắng. Nhất thời đám khí kia chui vào trong bộ thi thể. Dung mắt thường cũng có thể thấy được, bộ thi thể kia bắt đầu run lên.


Kế tiếp, bên ngoài một tầng băng mỏng còn sót lại cũng toàn bộ rơi xuống, lộ ra một bộ thân thể nữ tử cực kỳ xinh đẹp. Ban đầu vốn dĩ không có hô hấp, lúc này lồng ngực đã bắt đầu nhấp nhô.


“Chậc chậc, lại có thể dưới sự kiểm soát của nó sống đến bây giờ, ngươi vận mệnh… chậc chậc”.


Thượng Cổ Chi Linh tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Bị thứ đó chi phối vậy mà linh hồn không bị diệt, thật đúng là đủ kỳ lạ. Ánh mắt nó rơi vào trên người Lạc Cảnh Thiên, sau đó lại nhìn về phía nữ tử này. Nó nheo chặt lại lông mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Liếc mắt nhìn xung quanh, với thực lực của nó, hoàn toàn có thể nhìn ra được nơi này chân thực bộ dáng. Đáng tiếc Lạc Cảnh Thiên linh hồn lực còn có chút yếu, nếu không hắn hẳn sẽ nhận ra nơi này.


Nó đang suy nghĩ, không biết có nên đem sự thật nói ra hay không? Bởi vì nơi này, vốn dĩ cũng không có tồn tại, hoặc là nói, nơi này đúng hơn chỉ là bị cường giả tạo ra mà thôi.
Mà vị cường giả kia, chính là nữ tử trước mắt này.


Thượng Cổ Chi Linh có thể khẳng định, năm đó nữ tử này tại thế giới này có thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Mạnh tới đâu hắn không biết, nhưng là từ linh hồn nàng liền nhìn ra được, nàng so với người mạnh nhất thế giới này cũng không kém nhiều.


Chẳng qua bây giờ, bị phong ấn không biết bao nhiêu năm, thực lực đã hạ xuống chỉ còn có Thông Linh cảnh đỉnh phong mà thôi.
Thượng Cổ Chi Linh nở ra nụ cười cổ quái. Sau đó thổi một cái về phía thi thể nữ tử. Nó nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên cười cười.


Ngươi chọc phiền phức bản lĩnh thật đúng là lớn, như vậy, liền để ta cho ngươi chế tạo một chút phiền phức đi.
Trong nháy mắt, Thượng Cổ Chi Linh biến mất tại chỗ.


Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan