Chương 96: Khủng bố la lỵ

Tỉnh lại, Lạc Cảnh Thiên nhìn quanh, khung cảnh so với trước khi hắn ngất đi vẫn như cũ.
Bất chợ, hắn đưa tay lên ngực sờ lấy, trước ngực hắn vết thương vẫn còn, ánh mắt nhìn về phía trước liền thấy được trên mặt đất một nữ tử đang nằm đó. Xung quanh có vô số mảnh băng vụn.


Lạc Cảnh Thiên đứng dậy đi tới, lúc này hắn liền nhìn rõ được nữ tử trước mắt. Hắn nhất thời liền ngẩn ra.
Người này, chẳng phải là nữ nhân gọi tiểu Nguyệt kia sao?.


Nhưng mà, bề ngoài người này tuổi tác có vẻ nhỏ hơn, nhìn qua mới chỉ có 14 - 15 tuổi. Do dự một chút, Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra muốn kiểm tr.a một chút.
Chỉ là, ngay lúc này.
Nữ tử kia tỉnh dậy.
Hai người hai đôi mắt nhìn chằm chằm nhau vài giây, ngay sau đó…
Ầm!


Lạc Cảnh Thiên bị một chưởng đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất. Ngực đau nhức khó chịu.
Hắn thụ thương.
“Ngươi muốn làm gì?”. Nữ tử kia ngồi dậy hai tay ôm ngực cảnh giác nhất Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.
Lạc Cảnh Thiên nghe thế mặt đều đen.


Ta muốn làm gì? Ta con mẹ nó muốn giết ngươi ngươi tin không?.
Hắn còn nhớ kỹ trước đó chính cái quan tài của người này đem máu hắn rút đi. Hơn nữa trước khi ngất đi, hắn còn thấy được bên trong quan tài, người này chính là đang hấp thu máu của hắn.


“Nơi này là nơi nào? Ngươi là ai?”. Nữ tử lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên khó khăn ngồi dậy, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Nhân gia sẽ thẹn thùng. Người ta mới 14 tuổi đây, ngươi sẽ không phải muốn làm gì ta đó chứ?”. Nữ tử kia tay che ngực nhìn lấy hắn.


available on google playdownload on app store


Lạc Cảnh Thiên há to miệng, nói không ra lời.
“Không đúng, chỗ này là chỗ nào? Ta làm sao không nhớ gì cả? Ngươi là ai nha? Làm sao bắt ta tới chỗ này?”. Nữ tử kia lên tiếng.
“Ngươi… không biết?”. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó hỏi dò.


“Biết cái gì? Ta làm sao không nhớ gì cả? Ngươi bắt ta tới đây, có thể nói cho ta biết ta là ai không?”.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời sửng sốt. Nhìn gương mặt nàng cũng không giống như nói dối.
Chẳng lẽ thật mất trí nhớ rồi?!
“Ngươi không nhớ tên của mình?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.


“Không có, ta chỉ nhớ duy nhất chính là, xung quanh rất nhiều lửa, lửa rất lớn”. Nữ tử kia lên tiếng.
“Ngươi thật không nhớ gì?”. Lạc Cảnh Thiên lần nữa hỏi.
Chỉ thấy, nữ tử kia ngẩn ra, sau đó gương mặt đỏ lên, cúi đầu không lên tiếng.
“Thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.


“Chẳng… chẳng lẽ… ta và ngươi đã thành thân? Nơi này là phòng cưới sao?”. Nữ tử kia càng cúi thấp đầu.
Khụ khụ.
Lạc Cảnh Thiên nhịn không được ho sặc sụa.
Thần mẹ nó thành thân, thần mẹ nó phòng cưới.


Ta cưới ngươi cái quỷ. Ngươi mẹ nó chỉ là một đứa nhóc con 14 tuổi, ta cưới ngươi? Ngươi mẹ nó làm sao không nghĩ ta là cha ngươi đây, 14 tuổi kết hôn là phạm pháp đó a đại tỷ.
Ngươi mẹ nó tất cả đều không nhớ, làm sao lại nghĩ tới việc này? Gạt người chứ?.


“Không phải, ngươi thật là không nhớ bất kỳ cái gì? Tên ngươi? Người thân? Những truyện đã trải qua?”. Lạc Cảnh Thiên đen mặt nói.


“Không nhớ… không đúng, có chút ấn tượng. Ta nhớ được, bản thân lúc đó đang ở trong nhà, cha mẹ lúc đó đang mắng ta rất lớn. Sau đó… sau đó… một trận đại hỏa bùng lên, tất cả đều bị thiêu rụi. Ta… ta nhớ tới rất nhiều gương mặt, nhưng là làm sao một người cũng không biết tên? Ta đây là thế nào?”. Nữ tử kia kích động nói.


“Ách. Cái kia… ta không biết, ta hôm nay mới gặp ngươi có được hay không?”. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó lên tiếng.


“Vậy ta và ngươi thế nào lại ở chung một phòng? Ngươi không phải phu quân của ta? Ta nhớ được lúc đó cha mẹ ta đang muốn gả ta cho nhà Đại Hoàng ở làng trên. Ngươi là Đại Hoàng sao?”. Nữ tử kia hỏi.


Lạc Cảnh Thiên ngây ra như phỗng. Đại… Đại Hoàng? Ta mẹ nó không phải chó. Đại Hoàng em gái ngươi.
Khoan đã.
“Ngươi lúc đó… ở nơi nào? Kiến trúc đây?”.


“Ở nơi nào? Ta không nhớ được. Ta nhớ được là xung quanh tất cả đều là nhà tranh, cũng chỉ có một chút nhà giàu mới ở nhà gạch ngói. Đây không phải phòng tân hôn? Vậy đây là nơi nào?”.
Lạc Cảnh Thiên lúc này liền rõ ràng.
Trong lời nói của nàng lộ ra rất nhiều thứ.


Đầu tiên chính là “phu quân” hai từ này, hai chữ này đã sớm không có người sử dụng. Cái này chỉ có thời cổ đại mới dùng.
Mà quan trọng hơn là, nàng nói “nhà tranh”.


Hiện tại bây giờ còn có người dám ở nhà tranh? Đừng đùa, chưa nói tới thời tiết khắc nghiệt. Chỉ riêng mùa hè, ngươi dám ở nhà tranh, nó chắc chắn bị đốt không còn một chút nào.
Nàng còn nói, chỉ có nhà giàu mới ở nhà gạch ngói…


Nàng sẽ không phải người của thời cổ đại đi?.
Quan tài…
Đóng băng…
Chôn dưới mặt đất…
Nhất thời, Lạc Cảnh Thiên càng lúc càng khẳng định thân phận của nàng.
Xem ra thật là bị đóng băng từ thời cổ đại đến bây giờ.


Chỉ là… thời cổ đại mẹ nó toàn là quái vật sao? Làm sao nàng đánh ra một chưởng hắn liền bị thương? 14 tuổi…
Hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân sống 16 năm qua thật mẹ nó sống quá thảm.
Hắn có thể dám khẳng định, nữ tử này so với Hắc Mân Côi chỉ mạnh chứ không kém.


“Nơi này là sa mạc a”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Sa mạc? Đó là nơi nào? Có phải là có rất nhiều cát hay không?”.
“Đúng thế”.


“Oa, thật sự sao? Ta nghe mụ mụ nói, trong sa mạc có yêu quái ăn thịt người. Ngươi thấy qua yêu quái sao? Bộ dáng thế nào?”. Nữ tử kia lúc này đã không còn đề phòng nữa, trực tiếp chạy tới kéo lấy tay Lạc Cảnh Thiên lay động hỏi.


Nhất thời, một mùi thơm trên cơ thể nàng truyền vào mũi hắn, Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra một chút.
Mùi thơm thật dễ chịu.
Không đúng. Ta thế nào lại nghĩ tới cái này? Ta định lực làm sao lại trở lên yếu như vậy?!


Lắc mạnh đầu, Lạc Cảnh Thiên đem nàng tay kéo ra, duy trì cùng nàng một chút khoảng cách. Sau đó nói.
“Ta cũng không rõ, hay là ngươi dứt khoát ra ngoài xem thử đi”.
“Ra ngoài?”.
Nữ tử kia lẩm bẩm, sau đó nhìn quanh, chỉ là một lát sau, gương mặt nàng liền hiện lên vui vẻ, lập tức đứng dậy chạy đi.


Lạc Cảnh Thiên đưa mắt nhìn qua, sau đó, hắn liền trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy nữ tử kia đang đứng bên cạnh một con ma thú. Là Kim Thiền Thử, cấp bốn ma thú, nghe tên liền biết, đó là một con ma thú họ chuột. Chuột có bao nhiêu buồn nôn, nó liền gấp trăm lần như thế.
Hơn nữa hình thể lớn tới đáng sợ.


Nhưng chính là, nữ tử kia mẩy may không sợ chút nào, cũng không biết nàng lấy từ đâu ra một cái chủy thủ, từ trên người nó cắt một miếng thịt.
Sau đó…
Ta mẹ nó thấy cái gì?!
Nàng…
Nàng đây là… khống hỏa?.


Nữ tử kia bàn tay xuất hiện hỏa diễm, sau đó cầm lấy miếng thịt để lên trên ngọn lửa. Sau vài giây, trong không khí liền tản ra mùi thơm thịt nướng. Nàng cứ như vậy đem thịt nướng xé ra vài miếng nhỏ nhét vào mồm nhấm nháp.
Lạc Cảnh Thiên trợn mắt há mồm.


Cấp bốn ma thú, da dày thịt béo. Chính hắn cầm đao dùng toàn lực đâm cũng chưa chắc đâm thủng, nàng liền nhẹ nhàng như vậy đem thịt ma thú cắt xuống?!
Hơn nữa, khống hoảng là cái quỷ gì?.
Nàng thế nào làm được?!


“Ưm… ăn ngon. Ngươi muốn ăn sao?”. Nữ tử kia quay đầu lại nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“... Không ăn”. Lạc Cảnh Thiên im lặng một chút, sau đó đáp.
La lỵ này… có chút khủng bố a.


Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan