Chương 2-2
Anh ta không có vẻ là người có thể làm hai việc cùng một lúc và lúc này anh ta chọn ăn hơn là suy nghĩ. Anh cắn một miếng cực lớn và với bơgơ đầy trong miệng anh nói, “Cô vẫn sẽ đưa tôi 1000 đô kể cả khi cô không thể trụ nổi qua hôm nay chứ?” Cô gật đầu rồi với lấy cây bút màu để trên bàn ăn cho bọn trẻ con. Cô viết lên tấm khăn ăn rồi đẩy nó qua bên anh. “Đây. Chúng ta giao kèo.” Anh đọc nó rồi quăng qua một bên. “Cô lừa một người đứng đắn như thế này sao.”
Cô phục vụ trở lại với cà phê và một cái liếc mắt đưua tình với Panda.
Lucy dịch chuyển vị trí một chút và chiếc túi nilong dưới áo cô kêu sột soạt. Bình cà phê ngưng giữa không trung khi cô phục vụ đưa mắt nhìn cô. Lucy cúi đầu xuống.
Anh túm cái khăn ăn có bản giao kèo lên lau miệng. “Đứa bé không thích khi cô ấy ăn quá nhanh.”
“Mấy cô gái luôn luôn mang thai sớm quá tuổi,” cô phục vụ lên tiếng. “Cưng bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hợp pháp.” Anh nói trước khi Lucy kịp trả lời.
“Vừa đủ hả,” cô phục vụ thì thầm. “Khi nào cô sinh?”
“Um… Tháng tám?” Lucy ngân lên như câu hỏi, không phải một sự chắc chắn và cô phục vụ trông có vẻ thắc mắc.
“Hoặc là tháng chín.” Panda ngả người xuống ghế, nheo mắt lại. “Còn tùy xem ai là bố đứa bé.” Cô ta khuyên Panda nên tìm một luật sư giỏi trước khi quay đi.
Anh đẩy chiếc đĩa trống không. “Chúng ta sẽ tới sân bay Austin trong vài giờ nữa.”
Không máy bay. Không sân bay gì hết. “Tôi không đi máy bay được,” cô nói. “Tôi không mang giấy tờ.”
“Gọi cho bà già nhà cô và bảo bà ấy lo vụ đấy đi. Vụ đi nghỉ này của cô đã phiền tôi đủ lắm rồi.”
“Tôi nói rồi. Anh hãy giữ lại hóa đơn. Tôi sẽ trả anh sau. Thêm cả 1000 đô nữa.”
“Cô lấy tiền mặt ở đâu?”
Cô không có ý tưởng gì cho việc thực hiện nó. “Tôi sẽ tìm ra cách.”
LUCY ĐÃ TỪNG TỚI một bữa tiệc dù biết rằng sẽ phải uống rượu.
Cô đã hơn 17 tuổi, không có đứa nào trong tình trạng phê thuốc nên Mat với Nealy sẽ không bao giờ phát hiện ra. Đâu còn vấn đề nào nữa?
Courtney Barnes đã say mê mệt, nằm dài trên ghế và không ai gọi cô dậy cả. Ai đó gọi 911. Cảnh sát ập tới và tịch thu tất cả giấy tờ. Khi họ biết được Lucy là ai, một người lái xe đưa cô về trong khi những đứa khác thì bị tóm gọn đến sở cảnh sát.
Cô không bao giờ có thể quên được những gì viên cảnh sát đã nói.
“Tất cả mọi người đều biết những gì Thượng nghị sĩ Jorik và chồng đã làm cho cháu. Đây là cách cháu đền đáp lại họ sao?”
Mat và Nealy từ chối mọi sự đối xử ưu tiên dành cho cô và bắt cô theo về đồn cảnh sát như những đứa khác.
Báo chí khống chế mọi thứ và đăng những bài báo ám chỉ về một đứa con hư hỏng của một nhà hoạt động chính trị ở Washington, nhưng bố mẹ cô đã không mắng mỏ cô với bài báo đó. Thay vì thế, họ nói với cô về ngộ độc rượu và tác hại của lái xe khi say, họ yêu thương cô nhiều biết nhường nào và mong muốn cho cô có những lựa chọn thông minh nhất. Tình yêu của họ khiến cô thấy hối hận và thay đổi theo chiều hướng mà những cơn giận dữ sẽ chẳng thể nào mang lại. Cô tự hứa với mình rằng sẽ không một lần nữa để họ thất vọng, nhưng cho tới ngày hôm qua, cô đã không còn giữ nổi lời hứa đó nữa.
Giờ cô đang đứng trong một cửa hàng bán đồ chiết khấu tràn ngập mùi cao su và bắp rang bơ trong một thị trấn nhỏ. Cô đã chỉnh lại cái túi giấu dưới áo để nó không kêu sột soạt nữa nhưng cô trông cực kỳ dơ dáy sau vài giờ lăn lộn trên đường và không nhận được bất kỳ một cái liếc mắt nào, dù là Panda vẫn thu hút những cái nhìn đầy cảnh giác y như lúc ở trong tiệm ăn. Một người phụ nữ trẻ thậm chí còn kéo đứa trẻ của mình ra sau lưng đề phòng anh.
Lucy giấu ánh mắt dưới mũ lén nhìn anh.
“Tôi sẽ gặp anh ở chỗ đăng kí.”
Anh ta cầm lên một chiếc áo lót cho mấy bé gái rẻ mạt màu hồng. “Chắc cái này vừa với cô.”
Cô tặng anh một nụ cười cứng nhắc. “Thế hả. Tôi không cần anh giúp. Tự lo việc mua đồ của mình đi. Tôi trả tiền mà.” Anh vứt cái áo lót lại. “ch.ết tiệt. Cô sẽ trả phải tất cả và tôi vẫn đang giữ đầy đủ hóa đơn.”
Nhưng anh vẫn chưa đi. Cô bỏ thêm mấy cái qυầи ɭót cỡ lớn màu trắng xấu xí vào trong giỏ đồ vì cô không muốn để anh ta thấy bất cứ thứ gì cô chọn.
Anh nhặt mấy cái quần cỡ lớn đó ra rồi bỏ thêm vào mấy cái màu neon. “Tôi thích mấy cái này hơn.” Tất nhiên là anh thích chúng hơn rồi. Nhưng còn mơ đi anh sẽ được thấy chúng, không một chút nào trong ý niệm luôn.
Anh luồn tay xuống dưới áo mình và gãi gãi bụng. “Nhanh lên nào. Tôi đói.”
Cô cần anh vì vậy cô giữ nguyên mấy thứ không có giá trị kia lại giỏ đồ rồi để anh dẫn cô qua lối đi dẫn tới khu đồ của nam.
“Tôi thích hộ tống theo một cô gái khi đi mua sắm.” Anh chộp lấy một cái áo phông xanh navy và nghiên cứu hình vẽ trên nó, hình vẽ người phụ nữ với bộ ngực vĩ đại và một dàn phóng tên lửa giữa 2 chân.
“Tuyệt đối chắc chắn không phải cái đấy,” cô nói.
“Tôi thích nó.” Anh vắt nó qua vai rồi nhét ngón tay cái vào đỉa quần.
“Tôi cho rằng anh thích làm như thế với tôi thì đúng hơn.”
Anh nhìn cô chằm chằm vì cái sự thẳng thắn ấy. “Sao cô nghĩ thế?” Cô bỏ đi.
Một vài phút sau, trong khi đang đặt những món đồ sơ sài của mình lên bàn tính tiền, cô nghiền ngẫm cái cảm giác ao ước được có những chuỗi ngọc trai và băng cài của mình, những bộ cánh trẻ trung cho mùa hè và những đôi sandal trang nhã. Chúng đã từng là những thứ tạo nên con người cô. Trong đôi giày mềm đế bằng và chiếc áo len vải mềm, thêm với chiếc điện thoại kè kè bên tai cô mới thực sự biết mình là ai, không chỉ là cô con gái nuôi của cựu Tổng thống Hoa Kỳ mà là người vận động hành lang tuyệt vời và là nhà gây quỹ quan trọng cho những điều kiện tốt đẹp dành để giúp đỡ trẻ em. Dạ dày cô lại bắt đầu đau.
Panda trao cho cô cái nhìn nhăn nhó khi thanh toán cho đống đồ của họ. Khi ra tới ngoài, anh tống tất cả vào trong một túi vải nilong thô màu xám rẻ tiền mà anh đã mua trước đó, nhét chung cả mấy cái qυầи ɭót neon của cô với đống đồ lót xám xịt của anh, sau đó cả cái túi được buộc chắc chắn vào chiếc Yamaha bằng một sợi dây cao su.
Panda không thích mấy cái xa lộ nối các tiểu bang, cô khám phá ra điều đó khi họ đi về phía đông trên những con đường chạy xuyên qua những thị trấn thưa thớt người, qua cả những trang trại lụp xụp. Cô không biết họ đang đi đâu. Và cũng không hề quan tâm tới điều đó. Khi trời sẩm sẩm tối, anh dừng lại ở một cụm nhà nghỉ 12 căn nằm bên một bãi tập gôn đã bỏ hoang từ lâu. Thứ đầu tiên khiến cô chú ý tới khi anh bước ra từ phòng quản lí nhỏ xíu của căn nhà nghỉ chính là chiếc chìa khóa duy nhất lủng lẳng trên tay anh. “Tôi muốn có phòng của riêng mình,” cô nói.
“Thế thì cô tự đi mà trả.” Anh leo lên xe, không chờ cô phản ứng, phóng thẳng về phía căn nhà nằm phía cuối cùng.
Cô bước đi, chân lảo đảo. Ít nhất thì sự tồn tại của chiếc ghế mát xa lớn khiến cô cảm thấy như mình vẫn còn sống sót–
Cho tới khi cô nhớ tới bờ vai cuồn cuộn cô đã nhìn chằm chằm cả ngày hôm nay thuộc về một người đàn ông suốt ngày càu nhàu, ăn uống một cách dữ dội và chỉ chịu đựng cô vì tiền. Một người đàn ông mà sắp cùng cô chia sẻ căn nhà nghỉ ọp ẹp, xơ xác.
Tất cả những gì cô cần làm là gọi một cuộc điện thoại. Chỉ một cuộc điện thoại thôi và tất cả những chuyện điên rồ đang diễn ra này sẽ chấm dứt.
Cô vẫn tiếp tục bước đi.
Anh đang tháo sợi dây phía sau chiếc xe khi cô tới căn nhà họ thuê. Anh nhấc chiếc túi đồ vừa mua ra sau đó mở nắp một bên thùng xe lên. Anh tiếp tục lấy ra 6 chai bia giống hôm trước trong khi cô để ý thấy một miếng dán khác, miếng này được dán phía bên dưới chiếc nắp.
Thông điệp ở cái này còn vượt xa cả gớm ghiếc, cô mất một lúc mới ngấm được ý nghĩa của nó.
ĐỪNG BAO GIỜ TIN BẤT CỨ THỨ GÌ CHẢY MÁU 5 NGÀY TRONG MỘT THÁNG VÀ
KHÔNG HỀ CHẾT.
Anh sập cái nắp xuống và lia cho cô cái nhìn nửa con mắt. “Giờ thì cô sẵn sàng gọi về cho bố với mẹ rồi chứ?”