Chương 3-1
KHOẢNG CÁCH GIỮA HAI chiếc giường không rộng hơn cây đèn ngủ đứng ngăn giữa. Lucy chọn chiếc giường cạnh cửa phòng trường hợp cô cần chạy thoát bất cứ lúc nào trong đêm.
Căn phòng bao phủ bởi mùi thuốc lá và loại xịt phòng hương dứa rẻ tiền. Panda ném 6 chai bia phịch xuống một chiếc bàn. Anh có một thói quen xấu đó là nhìn cô chăm chú cứ như thể anh có khả năng xuyên thấu qua quần áo của cô vậy, và giờ anh đang làm y như thế. Chưa có bất kỳ một ai từng nhìn cô như thế. Họ thường tỏ ra tôn trọng cô nhiều hơn. Nhưng anh thì cứ như là một kẻ sống thời nguyên thủy. Anh gãi ngứa, ợ hơi và suốt ngày càu nhàu, lẩm bẩm. Tập trung vào thức ăn khi anh đói, bia khi anh khát. Và khi tỏ ra muốn sex, anh tập trung vào cô.
Cô cố gắng theo dõi anh mà không để bị phát hiện. Anh giật lấy một chai bia. Cô chờ đợi anh bật tung chiếc nắp chai bằng răng của mình nhưng không, anh bắt đầu lục lọi tìm kiếm cái mở. So với cô thì chiếc quần jean hoàn toàn vừa khít với anh. Nếu anh không phải là một kẻ tục tĩu, ngu ngốc và đáng sợ thì anh sẽ cực kỳ hấp dẫn. Sẽ ra sao nếu làm tình với một ai đó như anh? Không chút tinh tế. Không nhã nhặn, không quan tâm. Cũng sẽ là cảm giác bấp bênh xem liệu mình có kỹ thuật bằng với cô nàng nóng bỏng Texas trước đó không nữa.
Cô gần như quên mất cảm giác khi làm tình thì như thế nào. Ba tháng trước, cô nói với Ted rằng cô không muốn họ ngủ với nhau cho tới đám cưới để đêm tân hôn của họ trở nên đặc biệt và có ý nghĩa hơn.
Ted nói anh đồng ý với cô về việc họ không ngủ cùng nhau nữa – chỉ khi chuyện này không ảnh hưởng tới việc họ vẫn tiếp tục làm tình. Nhưng cuối cùng, anh chấp nhận khi cô nài nỉ anh bằng tông giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào nhất. Giờ cô đang phân vân rằng liệu cô làm thế là vì để cả hai có cảm xúc thăng hoa nhất cho đêm tân hôn hay linh cảm mách bảo cô hãy làm như vậy.
Cô lấy đồ của mình ra khỏi túi. Panda đá đôi ủng ra, leo lên giường với bia và túm lấy chiếc điều khiển tivi. “Hy vọng họ có phim sex.”
Đầu cô căng lên. “Kể cho tôi xem anh đã ở trong tù như thế nào.”
“Sao phải kể?”
“Vì… tôi có hứng thú tìm hiểu,” cô vội vàng. “Tôi từng là một nhà hoạt động xã hội.”
“Tôi từng ngồi tù,” anh nói. “Không một chút hối hận.” Rõ là như thế, anh đang nằm ườn ra đấy. “Mấy cái thu thập về tù nhân này quan trọng đối với công việc của cô sao?”
“Cũng không quan trọng lắm, anh thấy đấy.” Anh chuyển liên tiếp qua nhiều kênh. May là nhà nghỉ này hình như không cung cấp phim sex– có lẽ cây thánh giá treo trên tường giải thích điều này – và anh dừng lại ở kênh NASCAR ( kênh về đua xe).
Cả ngày nay cô đã mong chờ một nhà tắm biết bao nhưng cái ý tưởng cởi quần áo trần truồng chỉ với một cánh cửa nhà tắm mỏng manh ngăn cô với anh không hề hấp dẫn chút nào. Cô gạt suy nghĩ của mình sang một bên, mang quần áo vào phòng tắm và chốt cửa lại.
Cô chưa bao giờ nghĩ được tắm rửa lại hạnh phúc đến thế, mặc cho trạng thái bứt rứt không yên khi phải chia sẻ phòng với anh. Cô gội đầu, đánh răng và tận hưởng sự sung sướng khi được trở lại sạch sẽ. Vì cô đã không mua bộ đồ ngủ nào nên cô mặc chiếc áo phông mới mua và quần đùi, chúng vừa vặn với cô hơn là mấy món đồ anh mua cho lúc trước. Cô bước ra và trông thấy Panda nhét gì đó vào túi. “TV ở đây đúng là điên.” Anh chuyển qua một show về xe bán tải khổng lồ.
Rõ ràng là cuộc sống không phim sex là một thử thách cực kỳ khó nhằn với một kẻ có đầu óc bao la, rộng lớn như anh ta. “Tôi rất tiếc về điều đó,” cô nói.
Anh gãi ngực và gật đầu.
Anh chính xác là kiểu người mà mẹ đẻ của cô sẽ nhảy bổ vào. Sandy đã từng uống rất nhiều rượu, ngủ với vô số đàn ông và qua đời khi bà chỉ hơn vài tuổi so với Lucy bây giờ. Họ giống nhau ở đôi mắt nâu ánh xanh lá, vài đặc điểm thanh nhã và giờ là cả sự thiếu trách nhiệm nữa.
Cô cần phải chứng tỏ rằng cô hoàn toàn không phải một người giống mẹ đẻ của mình.
“Tôi mượn điện thoại của anh được không?”
Mắt anh vẫn dính chặt vào màn hình tivi với chiếc xe bán tải khổng lồ trong khi anh nghiêng người sang một bên và rút chiếc điện thoại ra từ chính bên túi cô thấy anh nhét vào ngay trước đó. Cô đón nó từ tay anh. “Anh vừa nói chuyện với ai vậy?” Ánh mắt vẫn không có ý định di chuyển. “Cô quan tâm làm gì?”
“Chỉ hỏi thôi.”
“Ted.”
“Anh nói chuyện với Ted?”
Anh đá cho cô một cái liếc mắt. “Tên đó xứng đáng được biết là cô vẫn còn sống nhăn.” Sự chú ý của anh quay trở lại với mấy chiếc xe. “Rất tiếc vì phải thông báo cho cô tin buồn, anh ta không hé một ý nghĩ nào về việc muốn cô quay lại đâu.”
Dạ dày cô nhói đau khi nghĩ đến Ted, nhưng nếu cô bắt đầu nghĩ rằng anh đang vượt qua mọi chuyện còn cô thì không bao giờ có thể. Và cả những ý nghĩ khác đang đè bẹp cô. Điều gì nếu Panda nói dối? Nếu anh ta vừa mới gọi cho mấy tờ báo lá cải thay vì Ted? Việc bán câu chuyện của cô đem lại nhiều hơn số tiền anh ta có thể kiếm được trong cả năm. Thậm chí là vài năm trời.
Cô tò mò muốn kiểm tr.a lịch sử cuộc gọi nhưng lại không thể làm thế khi anh ta đang ngồi ngay đó. Khi nào anh ta đi tắm cô sẽ xem. Cho tới lúc đó, cô cần thông báo cho Meg về việc mình vẫn ổn nhưng khi cô mang điện thoại ra ngoài thì Panda gầm gừ với cô.
“Ở yên đây. Nếu cô không quan tâm tới việc làm quen, bắt chuyện với mấy thành phần lang thang tôi thấy ở gần chỗ đỗ xe thì cứ ra ngoài đó mà thăm thú.”
“Một vấn đề mà nhưng nhà nghỉ tươm tất chẳng bao giờ có,” cô không thể không chỉ ra.
“Tôi không hề biết đấy.”
Cô ấn số Meg và để lại lời nhắn.
“Tớ ổn”. “Không chắc là tớ đang định làm gì nữa.” “Tốt hơn hết là không nói về chuyện đó.”
“Chuyển lời tới gia đình tớ.” Và cuối cùng, “Tớ phải đi đây.” Bao năm qua, cô và Meg đã chia sẻ với nhau rất nhiều thứ, nhưng cô không thể làm thế ngay giờ phút này đây. May mắn thay, Meg có vẻ như đang bận rộn và không thúc giục cô lắm.
Còn chưa tới 9h tối khi cô gác máy. Cô không có thứ gì để đọc. Không thứ gì để làm. Cô đã dự định sau tuần trăng mật sẽ bắt đầu một dự án viết lách về ông ngoại – bố của Nealy – người từng là chỉ huy một chiến dịch tấn công trong chiến tranh, nhưng bây giờ cô không thể tập trung vào bất cứ thứ gì như thế, và chắc chắn cô cũng không thể nghĩ bất cứ thứ gì về công việc hoạt động hành lang trong nghị viện mà cô định nộp hồ sơ vào mùa thu tới nữa.
Cô di chuyển tới rìa ngoài của chiếc giường còn trống và đẩy gối chống cho phần đầu giường lung lay như sắp rơi xuống mặt cô vậy. Chương trình về mấy chiếc xe tải cuối cùng cũng kết thúc. Cô giật mình như cái tấm đệm lò xo cọt kẹt bên cạnh. Panda túm lấy vài thứ đồ rồi biến mất vào phòng tắm. Cô ngồi dậy tìm chiếc điện thoại của anh nhưng không thấy. Nó chắc hẳn vẫn nằm trong túi quần anh.
Tiếng vòi nước xả đều đều. Cô không chú ý xem anh lúc trước có mang theo đồ ngủ vào trong hay không. Viper, cô nàng ngổ ngáo đi xe gắn máy mà cô ao ước mình có thể trở thành chắc hẳn sẽ coi những chuyện như thế là lẽ đương nhiên nhưng việc nhìn thấy Panda khỏa thân khiến Lucy lo lắng, bồn chồn.
Ngủ sẽ giúp cô thoát khỏi cái tình trạng mắc kẹt bí bách của mình. Cô xếp lại chăn và vùi đầu vào đống gối. Khi đang cố gắng bắt mình ngủ đi thì cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bật mở. Một lần nữa, cô nghĩ về việc Sandy sẽ có thể thích Panda tới nhường nào.
Anh ngăm đen, gắt gỏng và có phần thô kệch. Những gã đàn ông như Panda giải thích tại sao mẹ cô lại đi đến cái kết với 2 đứa con gái khác cha.
Kí ức mơ hồ của Sandy về người hiến t*ng trùng tạo Lucy bao gồm những từ như kiểu “gã trai ăn chơi chác táng chưa tốt nghiệp phổ thông.” Bố của Tracy cũng mất trong một vụ tai nạn ô tô như cái cách Sandy qua đời.
Một cánh tay vòng quanh vai cô. Cô giật bắn mình và cái gối rơi khỏi đầu cô. “Chuyện gì?” Anh đứng đó, phủ trên mình không thứ gì ngoài mấy vệt nước loang loáng trên người và chiếc quần jean. Tim cô đập mạnh.
Bộ ngực trần của anh cơ bắp – cực kì cơ bắp. Anh cũng chẳng buồn kéo khóa quần và giờ nó đang vừa đủ neo trên xương hông anh. Cô thấy vùng bụng phẳng lì, một dải lông đen và phần lồi lên cực khủng.
Anh cọ cọ ngón tay cái trên vai cô. “Vậy… cô muốn tiếp tục hay là thế nào?”
Cô giật nảy. “Không.”
“Cô đang cư xử như thể mình cực kỳ ham muốn.”
“Tôi không hề!”
Anh trượt lòng bàn tay qua một bên ngực và liếc về tivi. “Cũng chẳng mất gì mà.” Phần khác trong cô muốn biết tại sao nó là “cũng không mất gì.” Cô nghiến răng.
Anh mang sự chú ý quay lại phía cô. “Tôi thích kiểu mạnh mẽ, dữ dội và có vẻ cô không phải loại đó.” Anh véo nhẹ đùi cô. “Cô chắc rằng mình không muốn thay đổi quyết định chứ?”
Cô xoay chân tránh khỏi bàn tay anh và xoa xoa chỗ anh vừa chạm vào. “Tuyệt đối không.”
“Làm sao cô biết được rằng mình sẽ không thích chứ?”
Anh vẫn thì thầm ngay sát cô và trái tim nhỏ bé của cô lại nhói lên vài phát nữa. 9 năm dưới sự bảo vệ của Secret Service khiến cô không bận tâm chút nào về sự an toàn của mình, nhưng giờ không hề có bất cứ một đặc vụ nào phía ngoài cánh cửa kia hết.
Cô phải tự lo cho mình. “Tôi chỉ biết như vậy thôi.” Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch. “Cô làm rối tung kì nghỉ của tôi. Biết không hả?”
“Tôi có trả cho anh.”
“Yeah, tôi đã nói rằng như thế là không đủ. Vẫn như lúc đầu, tôi luôn thẳng thắn với cô. Tôi đã nói rằng mình muốn làʍ ȶìиɦ.” Anh chạm vào tấm chăn cô đang quấn quanh mình.
Cô giật lấy nó. “Dừng lại được rồi đấy! Lùi lại đi.” Thứ gì đó thoáng qua lóe lên trong mắt anh. “Cô sẽ thấy thích chuyện này. Tôi sẽ làm cô cảm thấy thế.”
Nó nghe như câu thoại từ một bộ phim ngớ ngẩn nào đó nhưng anh trông cứ như thể mình sáng tác ra câu đó vậy. Cô chẳng thể nào tưởng tượng nổi chuyện này đang diễn ra. Cô xoay người ngồi dậy dựa vào đầu giường, hoảng sợ và tỏ ra hung dữ. “Anh sẽ không chạm một ngón tay vào tôi đâu và anh biết tại sao không? Vì nếu chỉ cần anh làm thế, hệ thống tòa án Hoa Kỳ với đầy đủ quyền lực sẽ không để anh yên lành đâu.”
“Họ sẽ tin lời cô hơn là của tôi.” Anh bĩu môi.
“Chính là như thế. Một người có tiền án và con gái của Tổng thống. Anh nắm được vấn đề rồi đấy.”
Cô cuối cùng cũng đã khiến có cái đầu cứng nhắc của anh có chút thay đổi. Với vài câu càu nhàu không rõ, anh ném lại cho cô một nụ cười khinh bỉ rồi quay về chỗ của mình.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế, lưng dán vào đầu giường, máu trong người sôi sục. Cô kéo chăn lên ngực như thể rằng việc đó có thể bảo vệ cô nếu anh lại muốn làm gì đó.
Kết thúc ở đó. Anh không làm gì khác nữa. Còn cô thì không thể nào ở cạnh anh thêm một ngày nào nữa, không sau chuyện vừa rồi. Việc đầu tiên cô làm khi tỉnh dậy ngày mai chính là gọi về cho gia đình, tìm một sân bay và bắt một chuyến bay về nhà. Chuyến phiêu lưu của cô như một cô nàng Viper ngổ ngáo phóng xe máy hoàn toàn nên chấm dứt tại đây.