Chương 23-1
Nếu không tính đến một người đàn ông đi dạo với chó, Lucy đang có cả bãi biển cho riêng mình. Nhỏ và ít người tới hơn bãi biển ở phía nam đảo, nơi này ở phía tây đảo, phần lớn được sử dụng bởi người cư dân ở đây, nhưng dù hôm nay là thứ bảy, bầu trời u ám và nhiều mây khiến hầu hết mọi người không lựa chọn tới đây. Cô ngồi dưới một chỗ có mái che ở chân đụn cát ven biển, và gác cằm lên đầu gối. Max tới hai ngày trước, rồi cô ấy và Temple rời đi chiều hôm qua.
Sáng nay, Kristi cũng lên máy bay về nhà. Lucy sẽ nhớ họ lắm. Có thể là còn tùy thuộc vào tâm trạng của cô có quá u uất hay không. Cô duy trì lịch viết lách đều đặn, vì thế cô không có lý do để cảm thấy chán với công việc của mình. Khoảng giữa tháng 9, cô sẽ có thể hoàn thành và rời khỏi đảo.
Cô cảm thấy ai đó đang tới gần. Tim cô hẫng một nhịp khi cô thấy Panda đang bước về phía mình. Hẳn Toby là người nói với anh cô ở đâu.
Kể cả khi mặt trời hoàn toàn bị che lấp bởi lớp mây dày, anh vẫn đeo kính râm. Anh cạo râu sạch sẽ nhưng tóc lại lộn xộn hơn lần cuối cùng cô thấy anh 11 ngày trước. Những suy nghĩ cô đã cố hết sức lấp ɭϊếʍƈ đi suốt những ngày qua giờ lại nổi sóng trở lại. Cô đẩy chúng trở lại nơi sâu nhất, tối nhất để nó không thể khiến cô đau lòng hơn nữa. Trong khi tim cô như chạy đua trong lồng ngực, anh bước lững thững về phía cô như một du khách đi tản bộ buổi tối.
Nếu anh có tức giận vì cô bỏ chạy và tránh mặt anh thì chúng cũng không được thể hiện ra. Anh gật đầu chào cô và ngắm nhìn mái tóc ngắn của cô, không còn là màu đen u ám nữa nhưng nó vẫn chưa trở về màu tóc nâu sáng tự nhiên của cô. Cô không trang điểm, lớp sơn móng tay tróc gần hết, và cô đã không cạo lông chân trong vài ngày rồi nhưng cô không khoanh chân lại để giấu chúng đi.
Họ nhìn nhau, có lẽ chỉ trong vài giây, nhưng như thế cũng là dài quá mức cô có thể chịu đựng. Cô giả vờ nhìn ngắm 3 con bọ đang bò trên khúc gỗ ở cạnh chỗ cô ngồi.
“Tới để chào tạm biệt à?”
Anh nhét tay vào túi quần. “Tôi sẽ rời đi sáng nay.” Anh rời mắt, nhìn về phía bờ nước, cứ như anh không thể nhìn cô lâu hơn nữa. “Tôi sẽ bắt đầu một công việc mới tuần tới.”
“Tuyệt.”
Lại một sự im lặng khó chịu nữa giữa họ. Ở sát bờ biển, người đàn ông đi bộ ném một cây gậy vào nước rồi con chó đuổi theo. Dù cô có muốn hay không, có những thứ cô cần phải nói trước khi anh rời đi. “Tôi hy vọng anh hiểu tại sao tôi rời đi.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô và duỗi một chân ra, để lại một khoảng cách lớn giữa họ. “Temple có giải thích với tôi. Cô ấy nói bởi vì tôi là một thằng khốn.”
“Không phải vì anh. Nếu không có anh tối đó ––” Cô vùi ngón chân vào cát. “Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ đến nó nữa.” Anh nhặt một viên sỏi lên và lăn nó trong bàn tay.
Những cây cỏ mọc trên đụn cán ngả nghiêng về phía anh cứ như chúng muốn vuốt ve tóc anh vậy. Cô quay đi. “Cảm ơn vì những gì anh đã làm.”
“Tôi không cần lời cảm ơn nào nữa đâu,” anh nói cộc cằn.
Cô xoa xoa cánh tay, da cô theo đó bị dính cát.
“Tôi rất vui vì anh đã kể với tôi về chuyện của em trai anh.”
“Tôi muốn em quên cả những chuyện đã xảy ra tối đó, đó là tất cả.”
Cô chôn chân sâu hơn vào cát. “Tôi nghĩ anh nên nói với Bree về Curtis trước khi anh đi.” Anh thả rơi viên đá trong tay. “Rằng ông già của cô ấy không có lương tâm? Tôi không muốn nhắc đến đến chuyện đó.”
“Cô ấy là một người rộng lượng. Cô ấy biết anh theo dõi, làm phiền mẹ cô ấy, và cô ấy cần biết lý do. Hãy để cô ấy quyết định có kể chuyện với gia đình mình không.”
Hàm anh cứng lại bướng bỉnh khiến cô biết mình đang tốn hơi sức vô ích. Cô nghịch vỏ một con trai vằn, cảm thấy không thích thú với kẻ nhập cư phiền phức này của Great Lakes (trai vằn sinh sản nhanh chóng và mạnh mẽ ở Great Lakes, đe dọa môi trường, các loài sinh vật sống ở đây và quá trình nghiên cứu thực hiện ở Great Lakes). “Với tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi đã không hỏi tại sao anh lại quay lại quán bar.”
“Để lấy xe của tôi. Tôi đã rất tức giận với em.”
“Tôi đã quá ngớ ngẩn tối đó. Nếu không muốn nói là cả mùa hè, luôn giả vờ ăn mặc, hành động như một người cứng rắn.”
“Em không giả vờ. Em thực sự cứng rắn.”
“Tôi biết là không, nhưng cảm ơn vì đã nói thế.” Cô nghịch cho cát rơi qua kẽ tay. “Ít ra cũng rút ra được kinh nghiệm từ đó. Tôi đã học được rằng đeo một lớp mặt nạ vào chẳng thay đổi được con người bên trong.”
“Ai nói em cần thay đổi?” Anh thể hiện một sự phẫn nộ nhưng lại khiến cô thoải mái. “Em ổn với bản chất hiện có của mình.” Cô cắn môi trong. “Cảm ơn anh.”
Một sự im lặng khác kéo dài, cái vực sâu và không thể hàn gắn thể hiện bằng khoảng cách ngày càng xa dần giữa họ. “Vụ viết lách của em thế nào rồi?” anh hỏi.
“Khá ổn.”
“Ừ.”
Nhiều im lặng hơn nữa, và rồi anh đứng dậy. “Tôi phải đi thu dọn dồ nốt đây. Tôi tới đây để nói với em, em hoàn toàn được thoải mái ở nhà khi tôi rời đi.”
Đó là lý do duy nhất sao? Ngực cô đau, cô ngẩng lên và nhìn thấy hình ảnh của cô phản chiếu trên cặp kính râm của anh. “Tôi vẫn ở nhà Bree ổn,” cô nói bướng bỉnh.
“Em quan tâm tới chỗ ở nhiều hơn tôi đấy. Nếu em thay đổi ý định, chìa khóa đây nhé.”
Cô không với lên nhận – không thể để bản thân làm thế được – vì thế anh thả rơi nó trên vạt áo cô. Nó dừng lại trên viền quần cô, khuôn mặt cười màu vàng trên móc chìa khóa nhìn chằm chằm cô.
Anh với lên kính, cứ như muốn tháo nó xuống nhưng rồi lại thôi. “Lucy, tôi ––” Cô biết sự ngoan cố nhạt dần trên bờ môi anh. Anh một tay chống nạnh còn tay còn lại chôn vào mái tóc. Những từ ngữ thật khó nói ra, cứ như anh phải mài giũa, chọn lựa chúng thật kỹ càng vậy. “Ở lại an toàn nhé, được chứ?”
Đó là tất cả. Anh không nhìn lại cô. Không nói một từ nào nữa. Chỉ đơn giản là bước đi.
Tay cô siết lại thành nắm đấm. Cô nhắm chặt mắt lại, quá giận dữ để khóc. Cô muốn tung người lên và vật anh xuống đất. Tát và đá anh. Gã tồi nhẫn tâm và vô cảm đó. Sau những chuyện đã xảy ra, sau mọi thứ anh nói và làm, đây là cách anh rút lui sao.
Cuối cùng, cô cũng ép được mình đi tới bãi đỗ xe. Cô đạp xe về nhà, nhấn bàn đạp trong giận dữ. Thảo nào anh không tới nhà Bree để tìm cô. Xa mặt cách lòng. Đó chính là cách làm của Patrick Shade.
Bree đang ở quầy mật ong. Cô ấy ngẩng lên và nhìn vẻ mặt Lucy rồi đặt bút vẽ sang một bên. “Có chuyện gì thế?” Tất cả xong rồi. Kết thúc. Và chấp nhận nó. “Cuộc sống thôi,” Lucy cáu. “Thật vớ vẩn.”
“Nói với tôi đi.”
Lucy phanh gấp lại trước khi chiếc xe lao thẳng về nhà. “Tôi cần giải tỏa. Ăn tối ở nhà hàng Island Inn nhé. Chỉ hai ta tôi. Tôi trả.”
Bree nhìn quanh quầy mật ong. “Tôi không biết nữa… Hôm nay là tối thứ bảy. Có một bữa tiệc cá nướng ở bờ biển phía nam nên sẽ tắc đường đấy…”
“Chúng ta sẽ không đi lâu đâu. Toby có thể lo liệu được trong vài giờ mà. Cô biết cậu bé muốn tự lo liệu và được công nhận mà.”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu. “Được rồi. Đi thôi.” Lucy lao như bay về phòng ngủ nhỏ nơi cô đang ở. Cuối cùng cô đành phải mở túi đồ và ngâm cứu chỗ quần áo Temple mang sang. Cô không thể lại khoác lên vẻ ngoài của Viper và cô cũng không có nhiều lựa chọn nào khác. Kể cả với số quần áo của cô trong tủ đồ ở Washington, số vest đặt may và ngọc trai cũng không nhiều như váy tutu xanh và giày combat của Viper ở đây.
Cuối cùng cô mặc quần bò với áo sơ mi mượn của Bree. Khi họ rời đi, Bree dừng xe ở quầy mật ong và nhắn nhủ nốt qua cửa kính xe. “Bọn cô sẽ không đi lâu đâu. Nhớ nhắc khách hàng cẩn thận với mấy quả trang trí thủy tinh đấy nhé.”
“Cô nói cái này rồi mà.”
“Nhớ để mắt đến hộp tiền đấy nhé.”
“Cô nói với cháu cái đó cả ngàn lần rồi.”
“Xin lỗi, cô…”
“Đi thôi,” Lucy ra lệnh, chỉ tay về phía đường lớn.
Với cái nhìn đầy lo lắng sau cuối, Bree miễn cưỡng đạp chân ga.
Lucy đã không trở lại thị trấn kể từ lúc cô cắt tóc và xóa hình xăm, và Bree tự động chọn chỗ ngồi nhìn ra ngoài để Lucy ngồi quay lưng và đám đông. Nhưng đã gần 3 tháng kể từ đám cưới của cô, câu chuyện đã vùi sâu vào dĩ vãng và Lucy cũng không để bản thân cuốn vào lo lắng về việc có bị nhận ra hay không.
Họ gọi món nấm portabellas bỏ lò và salad đại mạch với đào. Lucy nhanh chóng kết thúc ly rượu vang đầu tiên và bắt đầu với ly thứ hai. Thức ăn được nấu ngon, nhưng cô không có cảm hứng ăn, và có vẻ như Bree cũng vậy. Khi lái xe trở lại nhà, họ từ bỏ nỗ lực nói chuyện.
Quầy mật ong dần hiện ra trong tầm mắt. Đầu tiên họ không thấy có gì không ổn. Chỉ khi tới gần hơn, họ chứng kiến một đống hỗn độn.
Toby đứng giữa biển mảnh thủy tinh vỡ tan từ những hũ mật ong – nhiều hơn rất nhiều so với số lượng được bày bán. Cậu bé đứng ngây ngốc và ngỡ ngàng ở giữa, với tấm chăn Bree dùng để che tủ hàng đang dính đầy mật ở một bên tay và chiếc máy chơi điện tử ở bên tay kia. Cậu bé đông cứng khi thấy chiếc ô tô.
Bree nhảy ra ngoài, vẫn chưa tắt máy xe và một tiếng hét lớn vang ra từ cổ họng cô ấy. “Có chuyện gì vậy?” Toby thả rơi tấm chăn. Chiếc ghế gỗ đổ nghiêng nằm cạnh phần còn lại của tấm biển Mật ong vòng quay ngựa gỗ đã vỡ ra từng mảnh. Cánh cửa nhà kho long ra và phía sau mở tung, những kệ hàng bên trong từng chứa hàng trăm hũ thủy tinh Bree cất giữ ở đây để có thêm chỗ trống cho kho ở nhà, giờ đã trống rỗng. Toby từ đầu đến chân dính đầy mật ong và bụi bẩn. Một vệt máu chạy dọc tay cậu bé do mảnh thủy tinh vỡ.
“Cháu chỉ đi có một phút,” cậu thổn thức. “Cháu không cố ý ––”
“Cháu rời đi?” Cô ấy như nổi điên, đôi giày nghiến lên những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất.
“Chỉ một phút thôi ạ. Cháu – cháu đi lấy máy N-Nintendo của mình. Chẳng có ai dừng lại cả!”
Bree nhìn thứ cậu đang cầm trong tay, và đôi tay cô ấy siết lại thành nắm đấm. “Cháu đi để lấy máy chơi điện tử?”
“Cháu không biết – Cháu không cố ý – Chỉ có một phút thôi ạ!” cậu òa khóc.
“Nói dối!” Mắt cô ấy rực lên. “Tất cả những chuyện này không diễn ra trong 1 phút. Đi đi! Rời khỏi đây!”
Toby chạy gấp về nhà.
Lucy đã tắt máy xe và bước ra ngoài. Quầy gỗ nghiêng đi và những hũ mật ong vỡ tràn lan khắp nơi, thậm chí ngoài đường lớn cũng có. Lọ đựng kem dưỡng đổ đầy ra đất; kem trộn đắt tiền và hương liệu vỡ tan, tràn hết ra ngoài.
Hộp tiền biến mất, nhưng thiệt hại hơn cả vẫn là hàng chăm hũ dùng để đựng mật mùa tới. Mảnh vỡ từ những hũ thủy tinh nằm lẫn với mảnh vỡ từ những quả cầu trang trí quý giá của Bree.
Bree quỳ xuống, váy dính đầy bẩn thỉu dưới đất và nâng niu lên những gì còn sót lại của một quả cầu. “Mất hết rồi. Mất hết cả rồi.” Nếu Lucy không khăng khăng kéo họ ra ngoài ăn tối, chuyện này sẽ không xảy ra. “Về nhà đi. Tôi sẽ kiểm tr.a chỗ này.”
Nhưng Bree không rời đi. Cô ấy ở lại, tới gần hơn, cố chấp nhận đống đổ nát nhầy nhụa, đầy mảnh thủy tinh và cả những giấc mơ đã sụp đổ.
Với cảm giác tội lỗi treo trên đầu như tấm màn chắn khó chịu, Lucy tìm lấy hai cái cào và một cái xẻng. “Chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó sáng mai,” cô nói.
“Chẳng còn gì để tìm cả,” Bree thì thầm. “Tôi xong đời rồi.”
Lucy nhắc Bree gọi điện báo cảnh sát. Trong khi Bree nói với họ chuyện gì đã diễn ra với giọng yếu ớt và thiếu sức sống, Lucy bắt đầu cào những mảnh vỡ ở đường lớn. Bree trả lời xong những câu hỏi và cúp máy. “Ngày mai họ sẽ tới để nói chuyện với Toby.” Vẻ mặt cô ấy trở nên khó chịu hơn. “Tôi không thể tin nó để chuyện này xảy ra. Thật không thể tha thứ.” Vẫn còn quá sớm để biện hộ cho trường hợp của Toby nên Lucy không cố thử. “Là lỗi của tôi,” cô nói. “Tôi là người khăng khăng muốn chúng ta đi.” Bree gạt lời xin lỗi của cô bằng một cái phẩy tay.