Chương 23-2
Lucy và Bree dọn dẹp trong ánh sáng ma mị của hai bóng đèn treo trên quầy. Những chiếc xe chậm lại khi họ ngang qua nhưng không ai dừng lại cả. Bree ném tấm biển vỡ nát đi. Họ dựng lại những chiếc ghế, vứt những cây nến bị vỡ và bỏ những tập giấy nhớ vào thùng rác. Khi trời tối muộn, họ bắt đầu dọn dẹp mảnh vỡ trên đất bằng cào, nhưng mật ong lênh láng khắp nơi khiến những mảnh thủy tinh dính vào que cào, và khi vừa qua nửa đêm, Lucy kéo cái cào khỏi tay của Bree. “Thế là đủ cho đêm nay rồi. Sáng mai tôi sẽ mang vòi nước ra và dùng nó để dội lại mọi thứ một lần.”
Bree quá nản lòng để có thể tranh luận.
Họ đi bộ trở lại ngôi nhà. Mật ong nhầy nhụa đầy người họ – trên da, trên quần áo, trên tóc. Đất đóng thành cục với cỏ dính đầy tay chân, cùng những mảnh thủy tinh li ti và lớp kem nhơ nháp. Khi Lucy cởi được đôi dép ra, cô thấy một mẩu giấy nhớ mắc ở gót.
Tôi là một quả cầu trang trí độc nhất vô nhị.
Xin hãy nâng niu tôi cẩn thận nhé.
Họ rửa đôi chân bẩn thỉu của mình với vòi nước ngoài sân. Bree cúi xuống để rửa cả cánh tay, rồi nhìn về phía cửa sổ. “Tôi không thể nói chuyện với nó bây giờ được.”
Lucy hiểu. “Tôi sẽ đi kiểm tr.a để chắc chắn nó ổn.”
“Làm sao nó có thể vô trách nhiệm như thế?” Bởi vì nó mới chỉ 12, Lucy nghĩ. Và bởi vì Lucy đáng lẽ không nên khuyên Bree để cậu bé chơi với quá nhiều thằng nhóc nghịch ngợm và ham chơi trên đảo mỗi cuối tuần như thế.
Dù đã rửa chân tay nhưng Lucy vẫn thấy chân dính với nền nhà khi cô đi qua bếp. Cô đi qua phòng lớn. Cửa phòng Toby để mở. Cậu bé luôn đóng cửa để Bree không rầy la cậu vì để phòng bừa bộn. Với một linh cảm chợt đến, Lucy nhìn vào trong.
Căn phòng có mùi kẹo cao su dâu và mùi đặc trưng phòng con trai. Quần áo để vài ngày chất đống trên thảm với một tấm khăn tắm cũ. Giường không được gấp gọn như thường lệ. Và trống không.
Cô tìm kiếm các phòng. Cậu bé đã bỏ đi. Cô xỏ đôi chân dính của mình vào đôi giày đế mềm, tìm đèn pin và đi ra ngoài để thấy Bree đang nhìn vô định vào khoảng không và hút thuốc.
Tất cả những gì cô ấy làm là ngồi ở bậc thềm và hút thuốc.
Đó là những gì Toby từng nói với cô, nhưng Lucy không thấy Bree trong tình trạng như vậy từ rất lâu rồi. “Nó không ở trong nhà.”
Đầu Bree ngẩng lên. “Ý cô là gì? Nó ở đâu?”
“Tôi không biết.”
Bree đứng lên. “Tôi sẽ giết nó! Nó không biết rằng bỏ đi chỉ khiến mọi thứ tệ hơn thôi ư?”
“Nó hẳn đang không sáng suốt lắm.” Bree ném điếu thuốc xuống đất. “Là tại tôi. Là tại tôi quát nó.” Bree quay về phía khu rừng y như cái cách Lucy đã xuất hiện ở đây hơn một tuần trước. “Toby!” cô ấy hét lên. “Trở lại đây ngay lập tức! Cô thực sự có ý đó đấy!” Không hẳn là cách phù hợp để dỗ dành một đứa trẻ đang sợ hãi trở về nhà. Mặt khác, Bree trông giống như hàng triệu bà mẹ đang trong trạng thái giận dữ khác.
Không quá ngạc nhiên, Toby không xuất hiện. Cuối cùng, Bree cũng tìm lấy một cây đèn pin và họ chia ra tìm kiếm quanh sân, dưới hầm rượu và cả khu rừng quanh nhà. Họ đi qua vườn cây ăn quả ở gần đó và chiếu đèn pin xuống bờ vực. “Tôi sẽ gọi cho Mike,” Bree nói. “Toby đang ở bên đó. Nó phải ở bên đó.”
Nhưng cậu không.
“Mike không thấy nó,” Bree nói khi cuộc điện thoại ngắn gọn của họ kết thúc. Anh ấy sẽ ra ngoài tìm. Tôi nói gì với anh ấy đây? Rằng tôi quát Toby và nói nó đi đi?”
“Cô chỉ phản ứng như một người bình thường thôi mà.”
“Có thể nó ở nhà cô đấy. Kiểm tr.a ở đó trong khi tôi chờ Mike nhé. Làm ơn.”
Lucy không thể chịu nổi cái ý tưởng phải chạm mặt Panda lần nữa, và nếu có thứ thì đó khác không phải sự an toàn của Toby, thì cô sẽ từ chối, nhưng cô không thể nào từ chối chuyện này. Cô quay lại theo con đường cô đã đi rất nhiều lần vào ban ngày, nhưng khi đêm xuống, rừng cây trông không hề dễ dàng chút nào.
“Toby!” cô gọi vào sự yên lặng. “Toby, là cô, Lucy. Bree không còn giận nữa đâu.” Không đúng nhưng đủ ổn. “Cô muốn nói chuyện với cháu.”
Chỉ có lời hồi đáp từ tiếng của sột soạt của côn trùng và tiếng rúc của một con cú.
Cô bước vào rừng cây. Vẫn là nó như ban ngày, và bầu trời quang đãng. Không có đèn đường, những vì sao sáng rực trên bầu trời. Cả cuộc đời cô trước khi lên đảo đã hoàn toàn quên mất một bầu trời đầy sao rực rỡ trông ra sao.
Căn nhà tối om và cô thầm cầu nó sẽ mãi tối như vậy. Khi cô đi sâu hơn vào sân, cô bật đèn pin chiếu xung quanh. Tay cô vẫn nhớt dù cô đã rửa chúng, và quần áo dính vào da thịt cô. Thậm chí, trên lông mày cô cũng dính chút mật.
Một bóng người di chuyển trên thềm. Một cái bóng quá lớn để là của Toby. Tim cô chùng xuống. Cô không thể lại trải qua chuyện này lần nữa. Ngoại trừ việc cô không còn sự lựa chọn nào khác. Cô thẳng lưng và chiếu đèn về phía cửa. “Toby biến mất,” cô nói đột ngột. “Anh có thấy nó không?” Cái bóng đứng lại. “Không. Nó biến mất bao lâu rồi?”
“Từ khoảng 9 giờ tối.” Cô giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra, mừng là cô không thấy anh một cách rõ ràng.
“Để tôi đi thay giày.” Vài giây sau, anh trở lại với một chiếc đèn pin cho mình. Ánh đèn từ nó chiếu một lượt người cô. “Em trông như một mớ hỗn độn.”
“Thật à? Tôi cũng chẳng để ý nữa.”
Anh lờ lời châm biếm của cô đi. “Cửa trước khóa. Tôi không nghĩ nó có thể vào nhà.”
“Cậu bé là thần đồng trong vụ mở khóa và đột nhập đấy. Kiểm tr.a trong đó trong khi tôi tìm ở nhà kho nhé.” Không đời nào cô đi vào nhà cùng anh. Cô đi tới nhà kho, nhưng khi bước vào trong, cô bị nhấm chìm trong những kí ức về buổi chiều họ làʍ ȶìиɦ một cách hoang dại tại đây. Cô không thể tưởng tượng có thể phóng đãng như thế một lần nào nữa trong đời.
Cô tìm kiếm bên trong, rồi ra ngoài để kiểm tr.a xung quanh đống gỗ. Toby mất tích càng lâu thì cô càng trở nên lo lắng hơn. Theo nhiều cách khác nhau, Toby như là bản sao của cô vậy. Cô biết cảm giác như thế nào khi là một đứa trẻ và cảm giác bị bỏ một mình lại với thế giới của nó, và cô biết sự liều lĩnh và tuyệt vọng có thể nguy hiểm tới nhường nào.
Panda xuất hiện từ trong nhà. “Ở trong không có ai.”
“Có thể là ở nhà thuyền.”
Nhưng chỗ đó cũng không có ai cả. Họ tách ra đi kiểm tr.a xung quanh sân và khu rừng cạnh đó. Lucy lấy điện thoại trong túi quần để gọi cho Bree, nhưng sự kích động trong giọng nói cô ấy vẫn không thay đổi.
“Nếu nó ra biển thì sao?” Bree nói. “Mọi thứ đều có thể xảy ra. Những gã du côn đã phá quầy mật ong – Có thể nào nó gặp phải họ không. Tôi đã gọi điện lại cho cảnh sát nhưng họ sẽ không làm gì cho tới sáng mai. Tại sao thằng bé cứ phải làm mọi chuyện tệ hơn thế nhỉ? Tất cả mọi chuyện nó làm, ngay từ đầu, đã khiến mọi thứ tệ hơn rồi.”
Panda tới từ phía sau Lucy. “Hỏi cô ấy xem xe đạp thằng bé còn ở đó không.”
Lucy hỏi.
“Chờ chút,” Bree nói. “Mike tới rồi. Tôi sẽ gọi lại cho cô ngay.”
Điện thoại Lucy lại đổ chuông chỉ cách có vài phút. “Xe của Toby không còn đây. Mike đang đi dọc đường lớn, nhưng anh ấy vẫn chưa thấy gì.”
Lucy lặp lại thông tin vừa nghe được.
Panda lấy điện thoại trong tay cô, từng phân đều giống một cảnh sát.
“Bree, Patrick Shade đây. Cho tôi số Mike nhé?” Lucy nhìn dáo dác xung quanh tìm thứ đó để viết nhưng Panda trông không có vẻ cần bút hay giấy. “Được rồi. Có nơi nào Toby thường hay đến khi nó buồn không?”
Anh lắng nghe rồi gật đầu. “Được rồi. Hôm nay nó mặc gì?” Anh lại tiếp tục lắng nghe. “Vào phòng nó và tìm xung quanh xem nó có mang theo gì không. Balô? Quần áo? Bất cứ thứ gì. Gọi lại cho tôi khi cô xong nhé.”
“Nó sẽ ổn thôi,” Lucy nói với chính mình khi anh cúp máy. “Tôi biết nó sẽ ổn.”
Panda vừa mới đó lại đang nói chuyện điện thoại với Mike. “Toby đi xe đạp. Anh đang ở đâu? Được rồi… Kiểm tr.a bờ biển phía nam nhé, rồi ở nguyên đó và chúng ta sẽ lên kế hoạch làm gì tiếp theo.” Lucy cố tưởng tượng cô sẽ đi đâu nếu là Toby. Mặc dù cậu bé lớn lên trên đảo, cô không thể tưởng tượng nó lang thang trong rừng cả đêm được. Nó sẽ tìm nơi nào đó nó có thể ở một mình nhưng vẫn thấy an toàn.
Cô nhớ tới dốc đá nơi Panda luôn tới khi muốn một mình suy ngẫm. Nơi đó không âm u như rừng và những tảng đá sẽ là chỗ trốn tốt. Trong khi Panda đi ra đường lớn, cô leo lên dốc.
Không khí đêm vẫn rất lạnh, và cô có thể nghe tiếng sóng nước vỗ vào bờ ở bên dưới. Cô lướt ánh đèn dọc qua những khối đá, cầu nguyện nhìn thấy một hình bóng nào đó của cậu bé. Không có gì cả.
Trong vài giờ sau đó, bình minh sắp lên. Nỗi lo lắng càng tăng hơn, cô quay trở lại nhà. Panda trở lại với chiếc xe đạp của Toby. Cô chạy về phía anh. “Anh tìm được nó rồi à?”
“Chỉ có cái xe đạp thôi. Nó được giấu sau những cái cây khoảng 30m cách đường lớn.”
Cô nghĩ về những gã lái xe phân khối lớn, và những kẻ tới đảo để nhậu nhẹt và gây lộn.
“Nếu nó bỏ xe ở đó rồi đi nhờ ai đó khác?”
“Tôi không nghĩ thế đâu. Tôi thấy vài dấu chân. Trời tối quá không lần theo được nhưng tôi đoán nó tới đây.”
“Chúng ta đã tìm mọi nơi rồi mà.”
Anh nhìn về phía khu rừng. “Có thể nó chờ cho tới khi chúng ta kiểm tr.a hết rồi mới vào chỗ nào đó.” An toàn. Có thể lẩn trốn.
Cô và anh cùng nghĩ tới một nơi và di chuyển.