Chương 156: Không thể nào rời mắt khỏi mặt cô
Sau khi ly hôn, cô nhất định phải ra ngoài làm việc, cô không muốn dùng tiền ông nội cho, chỉ muốn muốn dựa vào hai tay của mình mà kiếm cơm.
Thế nhưng Nguyễn Thiên Lăng không cho cô tìm việc làm, hiện tại cô có muốn tìm cũng tìm không được.
Nghĩ tới đây, cô lại có chút nhụt chí.
Đã không thể đi ra ngoài làm việc, cũng chỉ có thể tạm thời bổ sung kiến thức. Giang Vũ Phi lên mạng, cũng làm một bản khai tài vụ.
Những lúc làm việc này, cô cảm thấy rất nhập tâm, thời gian cũng trôi rất nhanh.
Đến tối, khi Nguyễn Thiên Lăng trở về, cô vẫn còn đang học.
Ngồi trước bàn máy tính, lưng cô hơi thẳng, hai chân gác lên cái ghế da thật rộng rãi.
Đôi mắt chăm chú nhìn vào máy tính, trên đầu gối còn có một quyển sách đang mở.
Ngón tay cô di chuyển chuột, sau đó gõ vài chữ, lại xem một trang sách.
Nhìn thấy những kiến thức mới, mắt cô sáng rực, tiếp tục thao tác trên máy tính một cách hưng phấn, ngay lập tức áp dụng những kiến thức mới vào việc học, vào cuộc sống.
Toàn bộ tâm tư của cô đều đặt vào việc học, Nguyễn Thiên Lăng đi đến phía sau cô, cô cũng không phát hiện. Người đàn ông nhìn cô siêng năng học tập như thế, không khỏi lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, những đường cong mềm mại trên khuôn mặt cô như hòa với ánh đèn. Đôi lông mi thật dài nhìn vào máy tính thỉnh thoảng mấp máy, giống như con bướm đen muốn vỗ cánh bay lên.
Giang Vũ Phi không có kiểu nhan sắc rung động lòng người, nhưng ngũ quan lại rất thanh tú, cả người toát lên khí chất đoan trang.
Khoảnh khắc cô chăm chú học tập này, cô càng tỏa ra một khí chất mê hoặc lòng người, thu hút ánh mắt của Nguyễn Thiên Lăng, khiến anh không cách nào rời mắt khỏi khuôn mặt cô.
Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, trong đầu không nghĩ gì hết, chỉ nhìn cô, giống như chỉ như vậy là đủ rồi. Thời gian cứ trôi qua như vậy, cuối cùng Giang Vũ Phi cũng học xong nội dung đã định ra của ngày hôm nay, cô đặt sách lên bàn, duỗi cánh tay, duỗi lưng cho đỡ mỏi.
Cổ có chút đau nhức, cô dùng sức vươn cổ lên, ngửa ra sau, bỗng nhiên chạm phải đôi mắt của người đàn ông.
Đột nhiên nhìn thấy anh, cô bị giật mình, vẫn may là cô trấn tĩnh lại rất nhanh, sau đó vội ngồi lại cho đàng hoàng.
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô một cái thật sâu, ánh mắt chuyển sang máy tính của cô, người hơi nghiêng về phía trước, ngực hơi dựa vào lưng cô, tựa như đang đặt đầu lên vai cô.
Hai tay anh duỗi ra từ hai bên người cô, tay trái đặt trên bàn phím, tay phải đặt điện thoại di động sang bên cạnh, sau đó cầm con chuột.
“Chỗ này, cũng có thể dùng phương pháp này để tính toán.” Anh vừa giải thích vừa thao tác cho cô xem.
Giang Vũ Phi mới đầu có chút không kiên nhẫn, cô không muốn tiếp xúc với anh quá nhiều. Nhưng xem anh thuần thục vận dụng những phương thức tính toán đơn giản, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của cô.
Anh đưa ra phương pháp quả thực rất đơn giản, cũng rất thuận tiện, hơn nữa cũng rút ngắn thời gian rất nhiều.
Ánh mắt Giang Vũ Phi hơi sáng lên, trong mắt lóe lên sự khát khao học hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng thấy bộ dạng cô như vậy, lại kiên nhẫn chỉ ra những chỗ không đúng khác.
“Vậy chỗ này thì sao?” Giang Vũ Phi đã quên người đàn ông đứng sau lưng cô là Nguyễn Thiên Lăng.
Tinh thần cô đều tập trung vào việc học, nên không khỏi chỉ vào một chỗ mà cô mãi vẫn không thành thạo, nhờ anh hướng dẫn.
Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn cô ở khoảng cách rất gần, phát hiện mắt cô rất sáng, rất đẹp.
Đôi môi cô cũng mềm mại đỏ tươi, lúc nói chuyện hơi mở ra, hơi thở như lan ra, khiến anh hận không thể hôn lên môi cô, ôm chặt lấy cô.