Chương 157: Nhờ vả anh cần phải trả thù lao
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy dòng nhiệt đang len lỏi trong cơ thể anh, ánh mắt anh cũng dịu hẳn xuống vài phần.
“Ở đây… có thể làm như vậy…” Anh ghé sát vào mặt cô, giọng nói khàn khàn trầm trầm.
Giang Vũ Phi không chú ý anh tới gần, cô chỉ chăm chú nghe anh giảng giải, vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
Cũng là anh giảng hay, hơn nữa lại lôi cuốn, cô mới nghe đến mê mẩn.
Thậm chí còn quên mất anh là Nguyễn Thiên Lăng.
Khi cô phát hiện ra sự không phù hợp thì tay trái của người đàn ông đã rời khỏi bàn phím, đặt trên eo cô.
Theo hơi ấm trong lòng bàn tay anh truyền đến, lập tức đánh thức thần trí cô.
Cô khẽ hô lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện kéo tay anh ra, nhưng tay còn lại của anh đã nhanh chóng đặt lên người cô, ôm cô vào lòng.
“Anh…” Giang Vũ Phi xấu hổ mở to hai mắt, âm thầm giãy giụa: “Thả tôi ra!”
Tên bỉ ổi này, cô không ngờ anh sẽ thừa lúc cô không chú ý mà đánh lén cô!
Giang Vũ Phi lập tức ảo não không thôi, cô thực sự không nên lơ là.
“Nói cho tôi biết, những cái vừa mới nói kia, cô đều hiểu cả chưa?” Nguyễn Thiên Lăng không những không buông cô ra, mà lại càng ôm chặt cô hơn.
Mặt anh áp sát bên tai cô, hơi thở nóng rực hỏi.
Giang Vũ Phi nhíu mày không thoải mái: “Đều đã hiểu rồi! Tôi không học nữa, anh thả tôi ra nhanh!”
Người đàn ông nhếch môi cười nhạt, đột nhiên ôm lấy cô, xoay người cô một vòng, để cô ngồi trên bàn máy tính.
Giang Vũ Phi dựa vào màn hình sau lưng, cô cảm thấy ruột như có lửa đốt.
Nguyễn Thiên Lăng cao cao đứng ở trước mặt cô, tay nâng mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Giang Vũ Phi giãy giụa, nắm tay không ngừng đánh lên người anh, nhưng anh lại không có chút cảm giác nào.
Giang Vũ Phi vẫn còn đang chóng mặt, cô muốn hỏi anh thù lao gì, cô nghe không hiểu.Thật lâu sau anh mới rời cánh môi sưng đỏ của cô ra, ánh mắt đăm đăm đáng sợ chăm chú nhìn cô, tiếng nói khàn khàn: “Dạy cô nhiều như vậy, có phải là nên trả chút thù lao không?”
Cô còn chưa mở miệng, Nguyễn Thiên Lăng lại cúi đầu lần nữa, tự động đòi cô trả thù lao.
Còn hận không thể nuốt cả người cô vào.
Cơ thể của anh nóng lên tựa như miếng sắt nung đỏ, tới hơi gần một chút cũng làm cô cảm thấy sợ hãi.
Cô không biết anh bị làm sao, tại sao lại trở nên kích động và thô lỗ như thế.
Cô giãy giụa, muốn đẩy anh ra, lại không ngờ cử động này đã làm đổ ly nước ở bên cạnh.
Giang Vũ Phi toàn thân cứng ngắc.
Cô nhớ trong ly nước vẫn còn đến một nửa chưa uống hết, sự chú ý của cô lập tức chuyển sang ly nước, một lúc sau cô liền cảm thấy quần bị thấm nước ướt nhẹp.
Nước lạnh buốt thấm qua quần cô, lại tiếp tục thấm xuống dưới.
Hiện tại đã là tiết trời tháng mười hai, dù trong phòng có hơi ấm nhưng cô vẫn cảm giác được hơi lành lạnh.
Huống chi chỗ bị ướt lại là chỗ khó xử như vậy.
Giang Vũ Phi không giữ được bình tĩnh, cô dùng sức đẩy đầu Nguyễn Thiên Lăng ra, xấu hổ kêu lên: “Đủ rồi, quần tôi đều ướt hết rồi!”
Ầm…
Câu nói này đã khiến Nguyễn Thiên Lăng mất đi lý trí.
Anh hiểu lầm ý của cô, anh kéo tay cô ra, người càng có vẻ kích động điên cuồng hơn…
Giang Vũ Phi bị sự hung mãnh của anh hù đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi, ngơ ngác, không dám cử động.
“Ừm…” Cho đến khi cảm giác được sự đau đớn rất nhỏ, thần trí cô mới trở lại.
Thế nhưng tất cả đều đã muộn, Nguyễn Thiên Lăng đã điên cuồng quấn lấy cô.