Chương 79: Nói thật
“Xảy ra chuyện gì rồi? Đang yên đang lành sao lại bị thương?” Nàng nhíu mày hỏi Dương Tố Vấn vừa mang tin về.
“Hình như có quan viên bị thái tử xử lý nên chó cùng rứt dậu, định gây bất lợi cho thái tử điện hạ, đúng lúc Dung cô nương đi ngang qua, nàng ta đã chặn một đao cho thái tử điện hạ nên mới bị thương nặng, lúc muội về thái y vẫn đang điều trị!” Dương Tố Vấn nói.
“Dung cô nương nào vậy?” Lăng Ngọc còn chưa kịp nói thì Trình Thiệu An đang bế bé Đá bỗng nhiên hỏi.
Tim nàng hẫng một nhịp, sau đó điềm nhiên như không nói: “Đó là cô nương trong phủ Ninh đại nhân, đang là thị thiếp trong phủ thái tử.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” Trình Thiệu An cũng không hiểu tại sao mà hắn lại cực kỳ mẫn cảm với cái tên ‘Dung’ này.
Nhưng nghe Lăng Ngọc nói vậy, hắn thầm cười khổ, người ta xuất thân từ gia đình giàu có, nay còn là thị thiếp của thái tử, dù có là người đó thật thì cũng có liên quan gì tới mình chứ?
Lăng Ngọc thấy hắn không nghi ngờ, nhưng ánh mặt lại đầy buồn bã, nàng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không dám nhắc đến nữa.
Dương Tố Vấn cũng bị sự xuất hiện bất thình lình của Trình Thiệu An dọa sợ, khi biết hắn đã không còn nghi ngờ nữa thì nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên cũng không dám nói gì thêm nữa, ngoan ngoãn về phòng.
Còn mẹ mìm kia vẫn đang đợi quyết định của Lăng Ngọc.
“Phu nhân, ngài xem, con bé này thế nào?” Mẹ mìn cười hỏi.
Đó là một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi, dung mạo quả thực xinh xắn hơn những người khác, làn da trắng nõn, mười ngón tay thon dài, nhìn thế nào cũng không giống người có xuất thân nghèo khó, hơn nữa trên mặt con bé còn có vẻ ấm ức bất bình, ánh mắ không giấu được vẻ khinh thường, hàng mày của Lăng Ngọc bất giác nhíu chặt hơn.
“Ma ma thật sự muốn chọn nó sao?” Nàng từ tốn hỏi.
Mặt Trần ma ma có vẻ không được tự nhiên, nhưng bà vẫn kiên quyết nói: “Ta cảm thấy con bé không tệ.”
“Thật không? Một cô bé nhìn gia chủ với đôi mắt đầy khinh thường, tính tình bướng bỉnh kiêu căng, thật sự là sự lựa chọn thích hợp ư?” Lăng Ngọc nhìn bà chằm chằm, nói rành mạch từng chữ.
Trần ma ma giải thích: “Những điều này có thể từ từ uốn nắn, hơn nữa con bé này hiểu biết nhiều hơn những nha đầu khác, giờ phu nhân đều phải qua lại với phu nhân và tiểu thư nhà giàu, có một nha đầu kiến thức rộng rãi đi theo hậu hạ là chuyện rất quan trọng.”
Lăng Ngọc lắc đầu: “Ma ma nói vậy là sai rồi, vấn đề không nằm ở chỗ có uốn nắn hay không, mà nằm ở chỗ con bé hoàn toàn không ý thức được mình là hạ nhân, điều này toát ra từ trong xương cốt của nó, đó không phải là thứ mà một sớm một chiều có thể thay đổi được. Quan trọng nhất là hạ nhân mà phủ Định Viễn tướng quân cần là người trung thành, chứ không phải là một vị đại tiểu thư không rõ thời thế, miếu nhỏ không giữ được phật lớn, ma ma chọn tiếp người khác đi!”
Nàng vừa dứt lời đã thấy cô nương kia vùng mạnh khỏi tay của mẹ mìn, hùng hổ nói xối vào mặt nàng: “Ngươi tưởng mình là cái thá gì, ta….”
“Im mồm, cho ngươi chút thể diện mà ngươi đã tưởng mình giỏi lắm rồi hả?” Thấy con bé dám xung đột với khách quý, mẹ mìn gấp đến độ giáng cho nó một bạt tai, sau đó sợ hãi tạ tội với Lăng Ngọc.
“Đều tại tiểu nhân không dạy dỗ tốt, nên mới để nó xúc phạm phu nhân, xin phu nhân rộng lượng tha cho tiểu nhân lần này.”
Lăng Ngọc liếc nhìn nha đầu dám giận mà không dám bật kia, thấy con bé chỉ ôm khư khư nửa bên mặt sưng tấy, nàng thản nhiên nói: “Thôi, ta chọn cô bé kia!”
Nàng chỉ tyu vào tiểu cô nương đứng ở rìa bên phải, trên người mặc quần áo màu xanh được làm từ vải thô, trông chưa đến mười ba mười bốn tuổi.
Thấy nàng chẳng những không trách tội mà còn tiếp tục ủng hộ việc kinh doanh của mình, mẹ mìn nhẹ nhàng thở ra, biết hôm nay mình đã gặp được vị quý nhân dễ tính, nên vội vàng gọi cô bé kia tiến lên để nó làm lễ với Lăng Ngọc.
“Nha đầu này tên là Chiêu Đệ, năm nay mười bốn tuổi, đừng chỉ thấy nó trầm lặng ít nói, thực chất làm việc rất nhanh nhẹn, học việc nhanh hơn người khác rất nhiều, phu nhân đúng là có con mắt tinh tường.”
Trần ma ma nhìn nha đầu bị đánh kia, lại nhìn sang Lăng Ngọc như thế muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Khi bà ta quay về phủ thái tử, lúc bẩm báo đầu đuôi ngọn ngành những chuyện xảy ra hôm nay cho thái tử phi, thái tử phi cười nhạt nói: “Ta tưởng ma ma là người thông minh biết chừng mực, không ngờ cũng là người hồ đồ cậy già lên mặt.”
Trước giờ Trần ma ma chưa bao giờ bị nàng nói không nể mặt như thế, khuôn mặt bà ta lúc đỏ lúc đen, nhìn trông vô cùng bối rối.
“Nha đầu kia vốn là nữ nhi của tri phủ Thanh Châu. Trước đấy không lâu, vì chuyện của Lỗ vương mà tri phủ Thanh Châu bị liên lụy, dẫn tới việc nam tử thành niên trong nhà đều bị mang ra chém đầu, toàn bộ phụ nữ và trẻ em đều bị bán đi làm nô. Nếu ta nhớ không nhầm thì phu nhân tri phủ Thanh Châu năm đó từng có ơn với bà, nên bà muốn báo đáp ân tình cũng không phải việc làm sai trái gì, chỉ là bà không nên coi Trình Lăng Thị là kẻ ngốc.”
“Báo ân là một chuyện, lợi dụng sự tín nhiệm của nàng dành cho bà là một chuyện khác. Đương nhiên, sau khi trải qua chuyện lần này, e rằng sự tín nhiệm ấy cũng vỡ rồi.”
Trần ma ma không ngờ nàng lại biệt hết tất cả, sợ đến nỗi quỳ sụp xuống đất, liên tục tạ tội.
“Với tính cách của Trình Lăng Thị, nếu bà nói rõ với nàng, có thể nàng chưa chắc đã giữ nha đầu kia ở lại phủ, song nàng chắc chắn sẽ có một sắp xếp thích đáng, nhưng bà lại tự cho mình là thông minh. Có lẽ cũng không nên nói là bà tự cho mình thông minh, mà là trong tiềm thức của bà không hề để nàng vào mắt, tưởng nàng xuất thân hàn vi thì là người dễ lừa gạt.”
“Đừng nói nàng là người tỉnh táo, ngay cả khi nàng là người ngu dại thật thì với sự coi trọng của thái tử đối với Định Viễn tướng quân, ta cũng không cho phép bà đùa bỡn nàng trong lòng bàn tay như thế!”
“Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội……” Trần ma ma sợ đến nỗi cả người run lên, không ngừng dập đầu tạ tội, nào còn dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày.
Thái tử phi lạnh lùng nhìn bà ta, nhận lấy chén trà Thải Vân đưa tới nếm thử một ngụm, thời gian cứ thế trôi qua, khi thấy mồ hôi lạnh trên trán Trần ma ma túa ra, khuôn mặt già nua gần như sắp mất tái mét, nàng mới thong thả nói: “Đứng lên đi! Bà quay về thu dọn đồ đạc rồi tới phủ Định Viễn tướng quân đi, nếu Trình phu nhân chịu nhận bà thì từ nay bà có chỗ ở mới; nếu như không chịu nhận, ma ma từ đâu đến thì tự về đó đi!”
Khuôn mặt già nua của Trần ma ma trắng bệnh, nhưng không dám phản bác nửa câu, giờ đây bà biết rằng tính mạng sống và tương lai của mình đã rơi vào tay của Lăng Ngọc.
Người như bà, tuy trong người có chút tiền để dành, nhưng không con không cái, chưa kể đến thời buổi hiện giờ đang loạn lạc, liệu bà có thể mang số tiền này bình an trở về quê hưởng phúc hay không; cho dù có về được thì đám họ hàng như lang như hổ kia còn không nuốt chửng bà chắc?
Hiện giờ Định Viễn tướng quân là người được thái tử đánh giá cao, tiền đồ như gấm, theo lí mà nói thì bà không nên có những hành động như vậy. Song, chắc là vì trong thời gian trước mọi người trong phủ ai cũng tôn trọng bà như khách, khiến bà bất giác lâng lâng nên mới làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy.
Nghĩ rõ ràng điều này, bà dập đầu thật mạnh với thái tử phi: “Đa tạ nương nương chỉ điểm!”
“Đi đi!” Thái tử phi rủ mắt tiếp tục uống trà, sau khi bà ta lui xuống thì thị nữ Minh Nguyệt mới lên tiếng: “Nương nương đối xử với Trình phu nhân tốt quá! Còn cố tình đưa Trần ma ma cho nàng ấy nữa chứ!”
Lúc đầu nương nương dọa Trần ma ma, là để bà ta từ nay an tâm đi theo Trình phu nhân thì phải?
Thái tử phi không tỏ rõ ý kiến mà chỉ hỏi: “Vết thương của Dung cô nương thế nào rồi?”
“Thái y nói không bị thương vào lục phủ ngũ tạng, đúng là trong cái rủi có cái may, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là không có gì đáng ngại.” Thải Vân đáp, sau một thoáng do dự lại nói tiếp: “Hiện tại thái tử điện hạ đang ở chỗ Dung cô nương.”
“Không ảnh hưởng đến tính mạng là tốt.” Thái tử phi thờ ơ nói.
Lúc này, Kim Xảo Dung đang bất chấp vết thương trên người mà nhất quyết quỳ xuống nhận tội với Triệu Uân, mạnh dạn kể lại tuổi thơ lưu lạc bên ngoài của mình, và cả chuyện trước khi quay lại Ninh phủ từng bị dưỡng mẫu hứa gả cho người ta.
Về phần lí do vì sao nàng ta biết mình đã không còn trong sạch nhưng vẫn đến phủ thái tử, thì nàng ta đổ hết lên đầu của tiền Ninh trắc phi, nàng ta nói rằng trước đó mình không hề biết ý định của tỷ tỷ, chỉ cho rằng mình đơn giản là đến phủ bầu bạn với đích tỷ, nào ngờ tỷ ta lại ấp ủ âm mưu biến nàng thành công củ đẻ con.
Dù sao Ninh trắc phi cũng đã ch.ết rồi, ch.ết thì hết đối chứng.
Triệu Uân gõ nhẹ lên tay ghế, qua hồi lâu mới hờ hững nói: “Ngươi đang bị thương, đứng lên đi!”
Kim Xảo Dung không đoán được tâm tư của hắn, dằn lòng không đặng mà lén nhìn về phía hắn, thấy mặt hắn vẫn thản nhiên đến mức không nhìn ra được chút vui buồn nào, nàng ta lập tức cảm thấy bất an trong lòng, bỗng nhiên nàng không thể chắc chắn rằng lần này mình nói thật là đúng hay là sai?
“Đa tạ điện hạ!” Nàng nhỏ nhẹ đáp, sau đó lại gắng gượng đứng lên, nào ngờ bất cẩn chạm đến vết thương trên người, đau đớn đến nỗi nàng không nhịn được mà rên lên, trán lấm tấm mồ hôi.
Triệu Uân chau mày, lập tức gọi thị nữ tiến vào, dìu nàng ta về giường nằm.
Sau khi cơn đau dịu đi, nàng ta thấy Triệu Uân đứng dậy toan rời đi thì vội vàng gọi với: “Điện hạ!”
Triệu Uân dừng bước.
“Điện hạ giận tì thiếp sao? Tì thiếp thật sự không cố ý giấu giếm ngài, chỉ là, chỉ là mãi mà không tìm được cơ hội để nói thật với điện hạ, cho nên mới kéo dài tới tận ngày hôm nay….” Kim Xảo Dung lo lắng níu lấy cổ tay áo của hắn.
Sau một lúc lâu mà vẫn chưa nhận được câu trả lời của Triệu Uân, nàng bắt đầu hối hận, cảm thấy hôm nay mình đã làm sai thật rồi, lẽ ra không nên nói thật cho ngài ấy mới phải, nhưng nàng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Triệu Uân vang lên trong phòng: “Vì sao cô phải giận? Ngươi đã từng gả cho ai hay chưa thì có liên quan gì tới Cô?”
Nàng lập tức ngây ra, nhất thời không hiểu ý hắn là gì.
Cuối cùng, vì nể tình hôm nay nàng ta đứng ra chắn đao cho mình mà Triệu Uân vẫn miễn cưỡng cất tiếng giải thích: “Điều kiện của ngươi hôm đó là có thể ở lại trong phủ một cách danh chính ngôn thuận và Cô đã đồng ý. Vì thế, cho dù trước đây ngươi đã từng gả cho ai hay chưa thì cũng chẳng sao cả, nếu cô đã đồng ý với ngươi thì nhất định sẽ làm tròn.”
“Ngươi muốn ở lại phủ thái tử thì cứ ở, nếu một ngày nào đó có chỗ khác để đi thì cũng không cần phải nói với Cô, sau khi bẩm báo thái tử phi thì cứ việc rời đi.”
Kim Xảo Dung ngây ngẩn cả người, nhìn bóng lưng thái tử đang rảo bước rời đi mà thất thần.
Giờ này khác này, nàng cuối cùng cũng ý thức được rằng, ngay từ lúc bắt đầu nàng đã chặn đường của chính mình.
Thái tử chỉ coi nàng là một ‘vị khách’ tá túc lâu dài trong phủ, thích ở thì ở, thích đi thì đi, thậm chi lúc đi cũng không cần đến báo cho hắn, chỉ cần bẩm báo với thái tử phi là được.
Còn Lăng Ngọc, lúc này nàng vô cùng bình tĩnh khi trông thấy Trần ma ma quay lại, còn Trần ma ma thì điềm nhiên nói: “Nương nương lo phu nhân không đủ người để dùng nên sai ta đến đây giúp đỡ phu nhân.”
Nàng khẽ cười: “Thiếp thân xin nhận lòng tốt của nương nương, nhưng ba nha hoàn mới mua việc gì cũng làm được, trong nhà lại có mấy vị trưởng bối không thích ngồi yên một chỗ, quen một mình làm mọi việc, cho nên công việc trong nhà đã dần đi vào nề nếp, không dám làm phiền ma ma nữa.”
Cho dù nàng không hiểu rõ tính tình của thái tử phi nhưng nàng vẫn hiểu ở một mức độ nào đó, thế nên nàng biết rõ rằng làm sao nàng ấy có thể nói như vậy, chắc hẳn là sau khi Trần ma ma quay về đã gặp chuyện gì đó không may, thậm chí còn bị chỉ trích, nhưng bà ta không muốn để mất thể diện, hoặc bà ta đã quen với cảm giác ưu việt nảy sinh khi ở cạnh nàng nên không muốn để mình chịu thiệt.
Lăng Ngọc vẫn luôn cảm kích sự dụng công chỉ dạy của bà ta năm đó, trước nay vẫn luôn kính trọng bà ta. Thế nhưng, điều này không có nghĩa rằng nàng bằng lòng mời lão tổ tiên về cho mình.
Mọi thứ trong phủ Định Viễn tướng quân đều còn ở giai đoạn sơ khai, điều nàng cần là một người toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cái phủ này, chứ thực sự không cần một người lòng dạ thảnh thơi, bụng đầy ý xấu để đấu trí đấu dũng với mình.
Nếu một người thậm chí không thể hoàn toàn thả lỏng trong chính ngôi nhà của mình, thì ngôi nhà này còn được gọi là nhà sao?