Chương 82: Dạy con

Thấy nhi tử lại lần nữa bị thị vệ xách về, nụ cười trên mặt Lăng Ngọc lập tức cứng đờ, khi thị vệ cố gắng nhịn cười để kể lại đầu đuôi mọi chuyện, nàng lúng túng xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ để chui vào.


Cho nên, nhi tử của nàng bị mấy miếng khoai lang hút hồn, ngước mắt nhìn chằm chằm thái tử điện hạ, ch ảy nước miếng nửa ngày trời?
Thái tử phi cảm thấy buồn cười khi trông thấy khuôn mặt hổ thẹn của Lăng Ngọc và vẻ mặt hồn nhiên vô tội của bé Đá, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.


Lăng Ngọc lẩm bẩm nói: “Mọi khi, mọi khi nó ở nhà không phải như vậy đâu, có lẽ, có lẽ, có lẽ hôm nay ra ngoài sớm quá, nó, nó đói, đói quá…”
Nói đến câu cuối cùng, đừng nói là người khác, đến cả bản thân nàng cũng cảm thất lý do này hết sức khiên cưỡng.


Thái tử phi phải mất một lúc mới nhịn được cười, thấy Triệu Tuần nhét miếng bánh hoa quế trên tay mình cho bé Đá, ra vẻ tình bạn thắm thiết ‘Đệ đói thì ăn trước đi’, khoe môi nàng không khỏi cong lên, một lúc sau mới thở nhẹ một tiếng.


Tình tình của đứa trẻ Tuần nhi này…. cũng tốt, mỗi người đều có cách sống của mình, thái tử không phải người cha của gia đình dân chúng bình thường, nó cũng không phải con cái của gia đình bình thường, khuôn phép giữa phụ tử huynh đệ trong hoàng thất là điều trước nay không tránh khỏi, nếu đã hưởng thụ vinh hoa phú quý của thiên gia thì cũng đừng nên nghĩ tới hạnh phúc gia đình của người thường nữa.


Huống chi, tuy đứa bé này hơi nhát gan, nhưng được cái ngoan ngoãn nghe lời, khiến người ta bớt lo nghĩ.


available on google playdownload on app store


Lăng Ngọc xụ mặt dẫn bé Đá về nhà, nàng không nói một lời phạt nó đứng giữa phòng không được phép chạy lung tung, thằng nhóc ấm ức bĩu môi, nhìn Vương Thị bằng ánh mắt đáng thương để cầu cứu.


Vương Thị đau lòng không thôi, đang định tiến lên xin xỏ cho cháu trai thì Lăng Ngọc đã ngăn bà lại: “Mẹ, người đừng nói giúp nó gì cả, nếu lần này con không dạy dỗ nó, sau này không biết nó sẽ gây ra họa gì, đến lúc đó lại liên lụy cả nhà, con mà ch.ết cũng không cách nào đối mặt với liệt tổ liệt tông nhà họ Trình!”


Vương Thị nghe nàng nói nghiêm trọng như vậy thì chỉ đành nuốt những lời định khuyên xuống, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Nó mới chỉ là một đứa trẻ, có thể gây ra họa gì chứ, con nói vậy có phải hơi quá rồi không?”


Lăng Ngọc lắc đầu: “Mẹ, người nghĩ hôm nay nó tự tiện xông vào đâu? Nó đã tự tiện xông vào thư phòng của thái tử điện hạ đó! Giờ nó còn bé, thái tử điện hạ đương nhiên sẽ không nghi ngờ nó, nhưng ngộ nhỡ sau này bị người cố tình lợi dụng……..”


Ngay cả thư phòng của nam tử nhà bình thường cũng sẽ có ít nhiều các loại thư từ bí mật quan trọng, đừng nói là trữ quân của một nước, hiện giờ hắn lại đang chưởng quản chính sự, cho nên không cần nghĩ cũng biết trong thư phòngcó rất nhiều văn kiện cơ mật.


Mặc dù Vương Thị chỉ là phụ nhân nhà nông, nhưng bà cũng biết tính quan trọng của thư phòng, vừa nghe nàng nói vậy sắc mặt bà đã thay đổi, đến cả Trình Thiệu An định tới giúo cháu trai lúc này cũng không dám nói gì nữa.


Bé Đá ấm ức nói: “Đó là chỗ của điện hạ, có phải người khác đâu…”
Ngày trước lần nào điện hạ cũng dẫn nó tới đó, mời nó năn rất nhiều rất nhiều điểm tâm ngon.


“Đúng, đó là chỗ của điện hạ, chứ không phải của con, không được sự đồng ý của chủ nhà, sao con có thể tự ý xông vào hả? Nếu mẹ chưa hỏi ý con mà đã tặng ngựa của con cho bé mập nhà bà Vương thì con có vui không?”


“Không được, không thể cho bé mập được, đó là ngựa của con, của con mà!” Bé Đá vừa nghe đã quýnh lên, chỉ sợ mẹ sẽ tặng con ngựa nhỏ của mình cho bé mập nên lớn tiếng nói.


“Nguyên tắc giống nhau, nếu không phải đồ của mình thì không được tự tiện động vào. Đứa bé biết lễ nghĩa sẽ không tự ý xông vào chỗ của người khác nếu không có lời mời của chủ nhân.” Lăng Ngọc nghiêm mặt dạy dỗ.
Bé Đá sụt sịt mũi, cúi đầu rầu rĩ đáp: “Con biết rồi ạ.”


Lăng Ngọc hơi xót con, tự nàng cũng biết sự tùy ý của con ở phủ thái tử phần lớn đều là vì thái độ ngầm đồng ý của thái tử cùng với sự chăm sóc của các thi vệ trong phủ, nếu không, một thằng nhóc loắt choắt như nó làm sao có thể xông vào thư phòng dưới sự canh gác chặt chẽ của các thị vệ.


Từ đó có thể nhìn ra, thái tử đối xử rất tốt với thằng bé, tuy nàng không biết vì sao hai người có tình tình hoàn toàn khác nhau, chênh lệch tuổi tác lớn như vậy lại có thể chung đụng với nhau, nhưng điều này không phải chuyện xấu, cho nên lúc đầu nàng cũng không ngăn cản.


Thế nhưng, hôm nay nhi tử lại vô hình trung bị chiều đến mức mất hết chừng mực nên có, sự tùy tiện trong phủ thái tử chẳng kém gì ở nhà của mình!


Phải biết rằng, vị đó là lão hổ dung mãnh, chứ không phải bé mèo được nuôi trong nhà, hơn nữa người ta cũng nói ‘gần vua như gần hổ’, lần này hắn quả thực không để tâm, thậm chí sẽ cảm thấy bé Đá sợ hãi hắn là một chuyện thú vị, nhưng sau này, một khi hắn thay đổi thái độ, những điều ‘tùy ý và tự tại’ này sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất, là tội danh không thể tha thứ được.


Dẫu không phải vì lí do này, thì một nơi quan trọng như thư phòng cũng không phải là nơi để một đứa trẻ như bé Đá có thể tùy tiện xông vào, nếu bị ai có ý đồ để mắt tới, lợi dụng nó bỏ những thứ không nên xuất hiện vào, lỡ như gặp phải phiền toái lớn, chỉ sợ chẳng ai cứu nổi nó.


Sự coi trọng của thái tử là ân huệ vô cùng to lớn, bé Đá còn nhỏ tuổi, ở trước mặt người dung túng nó càng trở nên càn quất hơn, nhưng nàng là mẫu thân của nó, nên không thể thản nhiên chấp nhận điều này được.


“Còn nữa, chỉ là mấy miếng khoang mà đã khiến con bất chấp đi theo, sau này ra ngoài, nếu có kẻ xấu lấy đồ ăn ngon ra dụ con đi, có phải con cũng đi theo người ta không?” Nghĩ đến chuyện khác, sắc mặt nàng càng nặng nề hơn.


Thằng nhóc tham ăn không phải chuyện xấu, nhưng không thể đánh mất sự thận trọng nên có.
Bé Đá lẩm bẩm: “Đấy cũng đâu phải người xấu, là Hạ công công của điện hạ mà.”
Lăng Ngọc bị nó làm cho nghẹn họng, đau đầu day thái dương.
Thằng nhóc này đúng là…


Bé Đá chung quy vẫn là đứa trẻ thông minh, vừa thấy dáng vẻ này của mẫu thân đã ngoan ngoãn sáp lại gần, õng ẹo nói: “Bé Đá nhớ rồi ạ, không đi theo người lạ, không tự tiện vào phòng của người khác, càng không tùy tiện cầm đồ của người khác đưa.”


Vương Thị rốt cuộc vẫn thương cháu mình, vừa nghe cháu nói vậy đã lập tức phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, bé Đá nói đúng đấy, quả nhiên đều nhớ hết những lời bình thường cha mẹ dạy trong lòng rồi.”


Sau đó quay sang lấy lòng Lăng Ngọc: “Con dâu cả à, con nó cũng biết sai, cũng đã ghi tạc những lời con dạy trong lòng rồi, vậy là coi như xong rồi nhỉ? Con xem nó đựng lâu vậy rồi, chân run hết lên rồi kìa.”


“Phải đấy đại tẩu, bé Đá dầu gì vẫn còn nhỏ, có thể từ từ dạy bảo, hơn nữa nó cũng đã biết sai rồi, sau này nhất định sẽ không tái phạm nữa.” Trình Thiệu an vội nói.
Lăng Ngọc rất bất lực, thì ra cả nhà đều vào vai người tốt, mỗi mình nàng là vai phản diện.


Bé Đá nhạy cảm phát hiện ra thái độ của mẹ mình đã dịu đi, lập tức ôm lấy nàng làm cọ cọ làm nũng, tiếng gọi ‘mẹ’ ngọt như trộn mật.
Mặt Lăng Ngọc cũng không còn sa sầm nữa, nàng bực bội nhéo mặt nó một cái: “Cũng chẳng biết học ai mà tinh quái như thế!”


Nhất là cái miệng này, đặc biệt giỏi dỗ dành người khác, làm cho người ta yêu thương nó như tâm can.


Bé Đá biết mẫu thân nó đã không còn tức giận nữa, cười hề hề dụi khuôn mặt tròn trịa  phúng phính vào lòng bàn tay của nàng, ra chiều ‘mẹ thích véo thế nào thì véo, con cho mẹ véo đấy’, khiến Vương Thị và Trình Thiệu An thấy mà không khỏi phì cười.


Dựa theo quy củ, mai là ngày tân nương tử về nhà lại mặt(*), nhưng nhà ngoại của Dương Tố Vấn đã không còn người thân nào nữa, mà Lăng Ngọc vẫn luôn được coi là người  ‘nhà ngoại’ thân thiết nhất của Dương Tố Vấn. Hơn nữa, nàng vẫn luôn sống ở chỗ Lăng Ngọc trước khi xuất giá, cho nên Lăng Đại Xuân quyết định rằng ngày lại mặt sẽ đến phủ Định Viễn tướng quân.


(*) Lại mặt: Là ngày thứ 3 sau khi cô nương xuất giá về thăm nhà mẹ đẻ.
Lăng Ngọc vô cùng hoan nghênh việc này, dù sao nàng cũng rất lo lắng cho cuộc sống sau tân hôn của đôi phu phụ này.


Lúc này, nàng đang chuẩn bị quà mừng cho phu phụ Lăng Đại Xuân vào ngày mai, nàng lục lọi nhà kho hồi lâu mới tìm được món quà vừa ý. Sau khi làm xong mọi việc, nàng cầm đồ thêu làm quần áo mới cho bé Đá.
Trần ma ma ngồi xuống cạnh nàng, giúp nàng sắp xếp lại chỉ thêu.


“Có vài lời lão nô không biết có nên nói hay không.” Một lúc sau, Trần ma ma bỗng nhỏ giọng nói.
Lăng Ngọc dừng tay lại, mỉm cười nhìn bà đáp: “Ma ma có gì cứ nói, không sao cả.”


“Hôm nay lão nô đã nghe những lời phu nhân dạy bảo tiểu công tử. Phu nhân hành sự cẩn thận, không tự mãn vì được quý nhân ưu ái mà đánh mất phương hướng, như vậy là rất tốt. Nhưng mà, ta lại cho rằng trong chuyện của tiểu công tử và điện hạ phu nhân có hơi uốn nắn quá tay.”


“Sao ma ma lại nghĩ vậy?” Lăng Ngọc tò mò hỏi.


“Thái tử điện hạ vừa ra đời đã tôn quý hơn những hoàng tử khác, ngài ấy là đích tử duy nhất của nguyên hậu và cũng là đích trưởng tử của bệ hạ, với thân phận như vậy nên bệ hạ đối xử với ngài ấy không giống những hoàng tử khác.”


(*) Nguyên hậu: tức là nguyên phối hoàng hậu. Đích là con của vợ cả.


“Trong cung, nào có ai không cẩn thận dè dặt hầu hạ ngài ấy? Tính tình ngài ấy lạnh nhạt, không thân cận với ai ngoại trừ bệ hạ và tiên hoàng hậu, hơn nữa vì khí thế nghiêm nghị trời sinh cộng thêm xuất thân tôn quý không gì sánh được nên cũng không có ai dám chủ động tới gần ngài ấy.”


“Như lão nô thấy, điện hạ từ một cục bột nhỏ bé trở thành một người có thể độc lập quản lý đại sự trong triều như ngày nay cũng chỉ có mình tiểu công tử gan dạ mới dám tiếp cận ngài ấy.”


“Lão nô nghĩ rằng, có lẽ điện hạ cũng cảm thấy mới mẻ thú vị, hơn nữa tiểu công tử lại có tính tình hoạt bát lanh lợi như thế nên cực kỳ khiến người ta yêu thích, hai người một lớn một nhỏ thân thiết với nhau cũng không có gì là lạ. Nếu phu nhân cưỡng ép ngăn cấm, khiến tiểu công tử và điện hạ trở nên xa cách, ngược lại không hay.”


“Đúng như những lời phu nhân nói, quan hệ của hai người họ vẫn phải nói đến phép tắc, chúng ta không thể đắc chí vì được điện hạ biệt đãi mà dẫn tới mất đi chừng mực. Thế cho nên, mức độ này phải được nắm bắt cẩn thận.”


Lăng Ngọc trầm tư suy nghĩ, nàng nghĩ đi nghĩ lại những lời bà nói, đồng thời nàng cũng biết, bà có thể nói như vậy chứng tỏ rằng bà thực sự đang suy nghĩ cho mình, vì thế nàng cảm kích nói: “Ma ma nói có ý, ta vẫn cần cân nhắc thêm chút nữa.”


Trần ma ma cũng không ngờ nàng sẽ lắng nghe ý kiến của mình, thời gian sống trong phủ đã giúp bà nhìn ra được, tuy Trình phu nhân này còn trẻ, nhưng rất là người rất có chủ kiến, nàng cũng sẽ tiếp thu những ý kiến của người khác, nhưng chưa chắc sẽ hoàn toàn nghe theo, nhất định phải suy xét một hồi mới đưa ra quyết định.


Chủ tử như vậy rất tốt, chịu tiếp thu ý kiến của người khác, nhưng vẫn có chủ kiến của mình, không dễ bị người ta dắt mũi.


Đêm đến, Lăng Ngọc thay cho nhi tử bộ quần áo sạch sẽ, nhìn thằng nhỏ được tắm rửa thơm phức đang vui vẻ lăn lộn trên giường của nàng, cười hê hê ngỏ ý tối nay nó muốn ngủ với mẹ.


Nàng cười đồng ý, bé Đá vui đến nỗi lộn nhào mấy cái, làm cho hai thị nữ Phục Linh và Thanh Đại che miệng cười khúc khích.
Khi hai mẹ con nằm xuống giường, Lăng Ngọc không kể chuyện cho con như mỗi tối mà lại hỏi  nó: “Bé Đá thích điện hạ sao?”


“Thích ạ!” Bé Đá nghịch tay áo của mẹ, trả lời trôi chảy.
“Điện hạ đối xử tố với bé Đá không?” Lăng Ngọc lại hỏi.
“Ờm….” Bé Đá nhăn đôi mày nhỏ trông có vẻ phiền não, một lúc sau mới gượng gạo đáp: “Tốt bình thường ạ!”


“Thế nào là tốt bình thường?” Lăng Ngọc không hiểu cách nghĩ của thằng nhỏ.
“Thì chính là, chính là không tốt bằng cha và mẹ!” Thằng nhỏ ôm lấy cổ nàng làm nũng, giống như chú chó nhỏ cọ lên người nàng.
Lăng Ngọc bị nó cọ đến nhột, song trong lòng lại đưa ra quyết định.


Bất cứ lúc nào cũng không được để mất tôn ti lễ tiết, quy củ nên có vẫn phải tuaan thủ, ngoài những điều này ra, nàng sẽ không can thiệp vào quan hệ của nhi tử và Triệu Uân nữa.


Dẫu sao, nếu bé Đá luôn có thể được người đó coi trọng, đối với nó mà nói cũng là việc có lợi, nàng không có lý do gì phải ngăn cấm cả.


Ngày Dương Tố Vấn về lại mặt, Lăng Ngọc dậy từ sáng sớm, nhìn hạ nhân trong phủ chuẩn bị đón tiếp đôi phu phụ đâu vào đấy, nàng kiên nhẫn cùng Vương Thị ăn sáng, nhìn bé Đá ăn sáng xong thì tót đi xem ngựa nhỏ của nó, rồi nàng dặn Trình Thiệu An đang đi theo sau trông chừng nó cẩn thận.


“Ta thấy từ lúc Thiệu An lên kinh thành đến nay trông có vẻ cởi mở hơn rất nhiều, lòng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.” Tiếng thưa vâng của Trình Thiệu An từ phía xa truyền đến, Vương Thị cảm thán nói.


“Con người luôn phải hướng về phía trước, mấy năm qua cũng đủ để người ta lãng quên những kí ức không vui. Mẹ, người đừng lo lắng quá nhiều, đợi thời gian tới Thiệu Đường trở về, chúng ta sẽ nhờ người giới thiệu cô nương tốt cho Thiệu An, sau khi lấy tân nương về đệ ấy sẽ toàn tâm toàn ý sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.” Lăng Ngọc an ủi nói.


“Con nói đúng, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, nhân lúc nó còn trẻ thì phải mau chóng cưới vợ thôi.” Mắt Vương Thị sáng lên, cảm thấy chủ ý này vô cùng tốt.
Có người mới rồi, ai còn nhớ tới người cũ chứ?


“Không biết biểu cô Kim gia dạo này thế nào ạ?” Lăng Ngọc bất giác nhớ đến Tôn Thị, dưỡng mẫu của Kim Xảo Dung.
“Chẳng lẽ con không nhận được bứ thư năm ngoái ta nhờ người đưa tới cho con sao?” Vương Thị ngạc nhiên hỏi.


“Thư? Thư nào ạ? Con chưa từng nhận được lá thư của mọi người gửi tới.” Lăng Ngọc hết sức bất ngờ.


“Thế chắc là bị mất trên đường đi rồi, cũng không có việc gì quan trọng lắm, chẳng qua ta sợ các con lo lắng nên nói chút chuyện trong nhà. Biểu cô Kim gia của con năm kia lâm bệnh nặng, chạy chữa gần một năm thì tháng ba năm ngoái qua đời. Bà ấy cũng là người đáng thương!” Vương Thị thở dài não nề.


Lăng Ngọc ngây ngẩn cả người, suy nghĩ một chút, kiếp trước Tôn Thị cũng qua đời vào khoảng thời gian này, không ngờ kiếp này vẫn như vậy, nàng nhất thời có chút thổn thức.
Không biết Kim Xảo Dung trong phủ thái tử sau khi hay tin dưỡng mẫu qua đời sẽ có cảm xúc gì.


Hay nàng nên hỏi là, nàng ta có còn nhớ dưỡng mẫu từng ngậm đắng nuốt cay nuôi nàng ta khôn lớn không?


Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện thì Lăng Đại Xuân và Dương Tố Vấn đến, nhìn đôi trai tài gái sắc dắt tay đi tới, nhất là rạng hoa đào ửng hồng trên khuôn mặt của Dương Tố Vấn, Lăng Ngọc lập tức vứt chuyện của Tôn Thị ra sau đầu, vội vàng tiến lên nghênh đón.


“Đại Xuân ca có đối xử tốt với muội không?” Lúc chỉ có hai người, nàng cố nhịn cười mà khẽ hỏi.
Dương Tố Vấn lập tức đỏ bừng cả mặt, nói lí nhí như tiếng muỗi: “Cũng tốt ạ!”


Ngoại trừ việc mỗi đêm chàng khiến nàng không chịu nổi ra, những lúc khác đều rất tốt, đương nhiên, cha mẹ chồng cũng đối xử với nàng rất tốt.


Nàng cứ tưởng rằng sau khi cha mẹ qua đời, kiếp này của mình có lẽ sẽ chỉ quay cuồng trong việc chuộc lại Hồi Xuân đường, không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nàng chẳng nhưng chuộc được Hồi Xuân đường, mà còn mở được cả cửa tiệm, kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí còn xuất giá, gả cho một người đối xử với nàng rất tốt cũng rất xấu xa.


“Ngọc tỷ, đa tạ tỷ, nếu năm đó không có tỷ, e rằng cũng không có muội của ngày hôm nay.” Nàng bỗng nắm lấy tay của Lăng Ngọc, khuôn mặt chân thành tha thiết.


Lăng Ngọc giật mình, sau đó nắm lại tay của nàng ấy, nói: “Giữa ta và muội còn nói những lời này làm gì? Hơn nữa, suy cho cùng không biết ai phải cảm ơn ai đâu!”


Nếu không quen biết Dương Tố Vấn, đoán chừng kiếp này của nàng vẫn đang vắt hết óc làm vài việc buôn bán nhỏ để kiếm chút tiền, không giống như bây giờ, cả nhà đều dọn tới kinh thành, không phải lo lắng quá nhiều về việc kiếm sống.


Dương Tố Vấn hiểu ý của nàng, cuối cùng cúi đầu bật cười: “Đúng ha, giữa tỷ và muội cần gì phải tạ tới tạ lui, làm thế lại xa cách quá.”


“Tên họ hàng xa của Quách đại nhân lần trước định lấy danh nghĩa của Lỗ vương để cách một thời gian đến cửa tiệm chúng ta thu tiền lời, tỷ còn nhớ không? Hôm qua hắn lại đến, lần này hắn định dựa hơi Quách đại nhân để làm thân với chúng ta.” Dương Tố Vấn không giấu được vẻ khinh thường.


Lăng Ngọc hơi bất ngờ: “Quách đại nhân đã về kinh rồi ư?”


“Về kinh rồi, nhưng vì bị Lỗ vương liên lụy mà dòng họ của ngài ấy có không ít người bị thái tử điện hạ thu hồi chức quan. May mà lúc Lỗ vương mưu phản, Quách đại nhân ở huyện Thanh Hà xa xôi, không tham gia vào việc của Lỗ vương nên mới bảo vệ được bản thân.”


Đây cũng coi như trong cái rủi có cái may.


Lúc này hai người đang cảm thấy may mắn cho Quách Kỳ, thì trên triều lại có quan viên ở trước mặt văn võ bá quan lên án kịch liệt sự tàn bạo của Định Viễn tướng quân, nói chàng không quan tâm đ ến tính mạng của dân chúng, tùy ý giết chóc, khiến cho dân chúng ở quận Tây Nam kêu than phẫn nộ.


Triệu Uân ngồi trên cao, ngón tay phải vẽ vòng tròn trên tay ghế, yên lặng lắng nghe người nọ hùng hồn vạch tội, cuối cùng hắn ta còn trịnh trọng quỳ xuống yêu cầu Triệu Uân xử trí Trình Thiệu Đường thật nặng, lập tức thu hồi binh quyền của chàng, nhanh chóng áp giải chàng về kinh, giao cho đại lý tự điều tr.a định tội, cho người trong thiên hạ một lời giải thích.


Chẳng mấy chốc, có một số quan viên đã tán thành đề nghị này.


Cuối cùng, Triệu Uân ngước mắt lên, thản nhiên liếc nhìn những quan viên đang quỳ trên đất chờ lệnh kia, hắn từ tốn hỏi: “Những dân chúng vô tội ch.ết oan mà các ngươi nói kia, không có ai là chưa từng tham gia hành vi độc ác như giết người cướp của đốt nhà, Trình Thiệu Đường giết bọn chúng thì sao chứ?”


“Điện hạ nói vậy là sai rồi, những người đó cũng chỉ bất đắc dĩ mới phải làm vậy, tội không đáng ch.ết, đâu đến nỗi phải trả giá bằng cả tính mạng.”


“Bất đắc dĩ nên mới làm vậy? Vì bất đắc dĩ, cho nên bọn chúng có thể nối giáo cho giặc, có thể cướp tài vật của người khác sao? Nếu Cô tha thứ cho những người có hành vi bất đắc dĩ đó, thì thật không công bằng cho những dân chúng dẫu lâm vào cảnh bất đắc dĩ nhưng vẫn giữ vững bổn phận!” Triệu Uân điềm nhiên nói.


“Hơn nữa, Cô làm việc, vì sao phải giải thích cho người trong thiên hạ?”
Các quan viên vừa nghe hắn nói vậy đã biết ngay thái tử điện hạ đang ủng hộ Định Viễn tướng quân, họ nhanh chóng nổi tâm tư riêng, những quan viên vốn định bước ra lên tiếng ủng hộ, lúc này cũng bất giác thu chân về.


“Theo như Cô thấy, lần này Định Viễn tướng quân làm rất tốt, loạn thần tặc tử, ai cũng có thể giết; còn bạo dân loạn đảng, đương nhiên cũng không phải ngoại lệ!” Thái tử nói ra một câu như vậy, lập tức khiến vô số người hết hi vọng, nhưng cũng làm cho một bộ phận khác nảy ra chủ ý khác.


“Còn một chuyện nữa, vì phụ hoàng lâm bệnh nặng, hai bị hoàng đệ tạm thời ở lại trong kinh, đợi phụ hoàng hết bệnh hẵng lên kế hoạch khác.  Vì vậy, cô sẽ sắp xếp quan viên tiếp quan mọi việc ở đất phong của hai vị hoàng tử, hai vị không cần lo lắng.”


Vừa nói dứt câu, ánh mắt của các quan viên đều đổ dồn lên người Hàn vương và Tề vương, nhất là Tề vương, đa số mọi người đều nhìn về phí hắn.


Có ai không biết trước đó Tề vương đã dâng sớ xin về đất phong, nhưng lại bị thái tử trả về với lý do là ‘bất hiếu’, tin này vừa loan ra đã khiến Tề vương mất sạch mặt mũi.


Dẫu sao, gánh chịu tội danh bất hiếu cũng không phải chuyện thoải mái gì, đặc biệt là với một Tề vương xưa nay nức tiếng khoan dung nhân hậu mà nói, nó chẳng khác gì việc hắn bị giáng một cái tát trước mặt bàn dân thiên hạ.


Hàn vương cũng đã nghĩ đến việc này, nhưng từ ngày được phong vương đến nay, hắn chưa từng rời khỏi kinh thành, cũng chưa từng đặt chân vào đất phong của mình, cho nên hắn cũng không có quá nhiều cảm tình.


Tề vương cảm thấy trong lòng như lửa đốt, cảm giác được ánh mắt của đám quần thần khiến hắn càng khó chịu hơn, suy nghĩ muốn rời khỏi nơi này càng ngày càng mạnh mẽ.


Triệu Uân chẳng quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, dù sao hai người này nhất định phải sống dưới tầm mắt của hắn, muốn rời khỏi kinh thành để ra ngoài bồi dưỡng thế lực sao? Thế cũng phải xem hắn có đồng ý hay không đã!


Tề vương sầm mặt trở về vương phủ, vội vàng gọi Án Ly và đám mưu sĩ thân tín tới thương lượng kế hoạch tiếp theo.


Án Ly không quá bất ngờ với kết quả này, nhưng vẫn không nhịn được mà thở dài: “Thái tử phái người tiếp quản thành Trường Lạc, thuộc hạ tin rằng sự ‘tạm thời’ này sẽ dần biến thành mãi mãi, sau này muốn lấy lại, nhất định không phải chuyện dễ dàng.”


“Vậy theo ý của tiên sinh, bản vương còn có cách  nào khác để rời khỏi chốn thị phi như kinh thành này không?” Tề vương vội gặng họi.


“Nếu muốn rời đi, thật ra cũng không phải không có cách, tuy hiện giờ thái tử quản lý chính sự, nhưng chung quy vẫn không phải danh chính ngôn thuận, tất cả ý chỉ và mệnh lệnh đều phải nhân danh bệ hạ ban hành.” Án Ly vuốt chòm râu hoa râm của mình, từ tốn nói.


Tề vương không phải kẻ ngu ngốc, vừa nghe lời này thì hai mắt đã đột nhiên bừng sáng: “Ý của tiên sinh là, chúng ta có thể xuống tay từ chỗ phụ hoàng, nếu được sự đông ý của phụ hoàng, dù thái tử có không bằng lòng thì cũng chẳng làm gì được chúng ta!”


Án Ly gật đầu: “Đúng vậy!”
“Thế nhưng….. nay phụ hoàng bệnh nặng như thế, trong cung đều là người của thái tử, đây nào phải chuyện dễ dàng gì!” Tề vương lại do dự,


“Chẳng lẽ điện hạ quên mất Lệ phi nương nương rồi ư? Hiện tại nương nương đang chăm sóc bệ hạ, e rằng trong cung không ai có nhiều cơ hội tiếp xúc với bệ hạ bằng nương nương.” Án Ly nhắc nhở.
Tề vương bừng tỉnh, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ: “Là bản vương hồ đồ rồi.”






Truyện liên quan