Chương 84: Hoài nghi
Không biết Thiên Hi đế đang nghĩ đến chuyện gì mà ánh mắt của ông trở nên ngơ ngẩn, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn.
Lệ phi bình tĩnh đánh giá ông, mím môi trầm tư, sau đó, hết sứ dịu dàng nói: “Thần thiếp nhớ có một năm, hoa đào trong vườn đào nở cực kỳ rực rỡ, biểu muội và biểu tẩu ngồi trong đó đánh cờ quên bẵng cả thời gian, làm cho đám nha đầu bà tử phải tìm đi tìm lại mấy lần, nhưng không ai phát hiện ra bóng dáng của họ.”
“Về sau không ngờ thánh giá tới, biểu tỷ mới bừng tỉnh, đám nha đầu mới tìm được các nàng.”
Thiên Hi đế mấp máy khóe miệng méo mó để lộ một nụ cười quái gở, Lệ phi nhìn mà tim hẫng một nhịp, còn định nói gì đó thì thoáng nhìn thấy bóng dáng Triệu Uân đi vào, bà lập tức im bặt, ân cần lau khóe miệng giúp ông.
“Cô quả nhiên không nhìn nhầm người, Lệ phi nương nương đúng là giỏi chăm sóc người nhất.” Thấy Thiên Hi đế lần đầu tiên không nổi quạu giãy giụa, trông mặt còn có vẻ hiền hòa, Triệu Uân cười nhạt liếc Lệ phi một cái, thản nhiên cất lời.
“Thái tử điện hạ!” Lệ phi đứng dậy, bình tĩnh nói.
“Trông tâm trạng của phụ hoàng hôm nay không tệ, có thể thấy người rất thích sự chăm sóc của nương nương, để có thể giúp phụ hoàng sớm ngày khỏi bệnh, ta còn phải nhờ Lệ phi nương nương chiếu cố nhiều hơn.”
“Điện hạ nói quá lời rồi, đây vốn là bổn phận của ta, không dám nhận lời này của điện hạ.”
Triệu Uân khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Thiên Hi đế rồi nhận lấy khăn bông ấm mà cung nữ đưa tới, tự tay lau mặt cho ông.
Thiên Hi đế không được tự nhiên mà quay cổ đi, ánh mắt hướng về phía hắn, môi mấp máy, như thể muốn nói gì đó với hắn.
“Phụ hoàng đang lo lắng tình hình chiến sự quận Tây Nam ư?” Triệu Uân nghĩ một lát rồi thử dò hỏi.
Nhưng vừa nói xong lời này, hắn lại cảm thấy không có khả năng lắm. Trước khi bị bệnh, phụ hoàng cũng chẳng thèm quan tâm đ ến những chuyện này, nay lầm bệnh nặng, sao có thể nghĩ đến những chuyện này chứ.
Quả nhiên, Thiên Hi đế nhắm mắt lại không đoái hoài đến hắn nữa.
Triệu Uân đoán theo sở thích thường ngày của ông, nhưng vẫn không đoán ra ý muốn của ông, thế rồi hắn mặc kệ luôn.
Lệ phi yên lặng ngồi một bên, rủ mắt thổi trà, thỉnh thoảng lơ đãng ngước mắt lên nhìn về phía đôi phụ tử trước mắt, sau đó ngầm so sánh dung mạo của họ, bất thình lình, bà nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Triệu Uân hồi lâu, thậm chí còn không nhận ra Triệu Uân đã quay mặt lại với vẻ mặt không vui.
“Lệ phi nương nương nhìn Cô như vậy, chẳng lẽ trên mặt Cô có thứ gì không thích hợp sao?”
Lệ phi giật mình, biết mình đã thất lễ, bà vội vàng lấy khăn che mặt để giấu đi vẻ bối rối, sau đó cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất: “Ta vừa cùng bệ hạ nhắc lại chuyện xưa, nhớ đến tiên hoàng hậu thì không khỏi cảm thán sự thần kỳ của huyết mạch, ấn đường của điện hạ có nét giống tiên hoàng hậu lúc sinh tiền.”
Triệu Uân cười lạnh: “Nhọc cho Lệ phi nương nương vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của mẫu thân khi còn sống, nhưng mẫu thân đã tạ thế nhiều năm, Cô không mong có kẻ mượn chuyện của bà khi còn sống để đạt được mục đích đen tối, Cô không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy sự bình yên của mẫu hậu!”
Nét mặt Lệ phi cứng đờ, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng không duy trì được nữa, trong nháy mắt, bà rất muốn nói ra những lời đã chôn sâu trong đáy lòng mười mấy năm trời, nhưng chung quy lý trí vẫn còn, nên bà vẫn cố nuốt xuống.
Triệu Uân chẳng quan tâm đ ến suy nghĩ của bà, hắn quay đầu nhìn Thiên Hi đế không biết đã mở mắt tự lúc nào, đang yên lặng nhìn mình. Hắn suy nghĩ một lát, vẫn tiến lên nói: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ trấn thủ Tây Nam, nhất định không để người Tây Nhung bước vào trung nguyên nửa bước!”
Thiên Hi đế vẫn nhìn hắn không chớp mắt.
Triệu Uân cũng không định ở lại lâu, sau khi hỏi han ông vài câu theo lệ cũ, hắn vừa ban ơn vừa ra oai để đám cung nữ và thái giám chăm sóc chu đáo, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Lệ phi một cái rồi mới quay người sải bước rời đi.
Lệ phi vẫn nhìn theo bóng hắn đi xa dần, ấn đường nhíu lại, rơi vào suy tư.
Gần đây Tề vương phi cảm thấy rất bực bội, không biết bắt đầu từ lúc nào, Tề vương không còn bị nàng nói ba câu đã nổi giận đùng đùng, phất áo bỏ đi như trước nữa.
Không chỉ thế, số lần hắn tới chính viện mỗi tháng cũng dần tăng lên, lần nào đến cũng không làm gì, cũng chẳng nói năng gì cả, chỉ yên lặng ngồi một bên nhìn nàng, dù nàng có cố tình châm chọc hắn, hay vô cớ gây sự làm loạ thìn hắn vẫn bất động như núi, không nói một câu nặng lời khiến nàng cảm thấy rất bứt rứt.
Mãi cho đến khi Ánh Liễu được thái y chẩn đoán lần nữa mang thai, lực chú ý của người nọ mới được phân tán đi, tuy cách ba ngày năm hôm vẫn đến chính viện, nhưng hắn đã không còn tới thường xuyên như trước nữa.
Hôm nay, Tề vương lại đến chính viện tìm nàng, may là lần này hắn đã không còn ngồi trầm mặc nữa, hắn nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt khó hiểu, sau đó đi thẳng vào vấn đề, bảo nàng dẫn Ánh Liễu vào cung thỉnh an Lệ phi.
Nàng đoán rằng có lẽ là Lệ phi muốn gặp sinh mẫu của đứa cháu tương lai, nên cũng không để tâm mà nhanh chóng đồng ý với hắn.
Dường như Tề vương không ngờ nàng sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, mặt hắn có chút hoảng hốt, một lát sau, lần đầu tiên hắn lên tiếng giải thích với nàng: “Mẫu phi cũng không có ý gì khác, chỉ là hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi như hôm nay, trong lòng lo lắng nên mới muốn gặp các nàng.”
Tề vương phi hờ hững khoát tay: “Ngài không cần nói nhiều, ta hiểu cả, dẫu sao lần trước Liễu Ánh vô cớ đẻ non, đến nay vẫn chưa tìm được nguyên nhân thực sự, mẫu phi lo lắng cũng là chuyện bình thường.”
Chẳng qua là bà ta nhận định Ánh Liễu lần trước sinh non là do mình làm, có lẽ lần này muốn nhân cơ hội quở trách mình đây mà!
Nàng thầm cười lạnh, nàng ta chỉ là một thị thiếp nho nhỏ mà thôi, nếu nàng không cho phép nàng ta sinh, nàng tự có vô số thủ đoạn khiến nàng ta không sinh được, thậm chí ngay từ đầu đã khiến nàng ta không thể mang thai, dẫu người ta có nghi ngờ nàng thì cũng không có chứng cứ rõ ràng, chẳng ai làm gì được nàng cả!
Tề vương cau mày, có chút hờn giận không nói thành lời, sắc mặt hắn hơi nặng nề, thấp giọng nói: “Nàng ấy lần đầu vào cung, lại còn đang hoài thai, nàng để ý nàng ấy nhiều chút.”
Tề vương phi cười khẩu: “Cái này thì thiếp không thể bảo đảm được, trong cung người tới người đi, ngộ nhỡ có kẻ sơ ý đụng vào nàng ta, chẳng lẽ ta còn có thể trách tội đối phương à? Thế thì phải đặt Thục phi nương nương vào đâu?”
Tề vương cố dằn cơn tức giận trong lòng xuống.
Hắn đã rất cô gắng để chung sống hòa bình với nàng rồi, thậm chí còn muốn cử án tề mi như những cặp phu thê bình thường, nhưng phụ nhân này cứ mở mồm ra là lại làm người ta tức điên lên, mỗi lần nàng ta nói chuyện, có đến tám câu là mang ý châm chọc người khác, khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu vậy thì cứ làm theo ý nàng đi!” Cuối cùng hắn cũng không thể nhịn nổi nữa, phất ống tay áo, rời đi không thèm quay đầu lại.
Trái lại, Tề vương phi thì thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng khôi phục như thường!
Nói đến Trình Thiệu An, hắn nén giận, đốp cho đám sĩ tử này một trận, lại nhìn đối phương không phản bác được nên ra vẻ ta đây, sau khi nói mấy câu đạo đức giả mới chịu giải tán, hắn cuối cùng cũng trút được cơn oán hận trong lòng, quay người về sương phòng.
“Đại tẩu, tẩu xem, đệ đã mắng hết đám người đo theo như tẩu dạy! Ai bảo chúng nói hươu nói vượn, vu hãm đại ca!” Hắn lấy làm đắc chí nói với Lưang Ngọc.
Lăng Ngọc nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi: “Đệ làm tốt lắm, phải làm như thể để đám người đó nếm thử cảm giác bị người ta vu oan!”
Trình Thiệu An nhận được lời khen thì ngờ nghệch gãi vành tai, khiến Phục Linh đứng bên cạnh không khỏi phì cười.
Thoạt nhìn bộ dạng này của nhị gia chẳng khác nào phản ứng thường ngày của tiểu công tử sau khi được người ta khen ngợi.
Lăng Ngọc cũng cong môi, nhưng khi nghĩ tới hiểm cảnh mà hiện giờ Trình Thiệu Đường đang phải đối diện là nụ cười của nàng lại tắt ngúm ngay.
Vì lo lắng cho Trình Thiệu Đường đang ở cách xa ngàn dặm mà cuộc sống của Lăng Ngọc những ngày sau đó tràn đầy sầu lo, nàng lúc thì sai người đi nghe ngóng tình hình chiến sự ở Tây Nam, lúc thì tự mình chạy tới phủ thái tử, một là để thăm dò thái độ của thái tử, hai là để biết được nhiều tin của tiền tuyến hơn thông qua thái tử phi.
Đối với tình hình chiến sự ở Tây Nam, đáng tiếc là thái tử phi cũng không biết nhiều hơn nàng là bao, điều này khiến nàng không khỏi nhụt chí.
Hôm nay, lúc nàng từ phủ thái tử ủ rũ trở về thì thấy Dương Tố Vấn không biết đã tới tự lúc nào, nàng ấy đang nói chuyện với Vương Thị, thỉnh thoảng còn đùa nghịch với bé Đá, dỗ thằng nhóc vui đến mức đánh một bộ quyền đâu ra đó cho mọi người xem, khiến ai cũng không nhịn được cười.
Thấy nụ cười xán lạn của nhi tử, tâm tình vốn đang suy sụp của Lăng Ngọc bỗng trở nên tươi sáng hơn.
“Ta thấy con mãi mà chẳng lớn, đúng là không ngồi yên được nửa khắc.” Nàng cầm lấy chiếc khăn ẩm mà Thanh Đại đưa tới, cẩn thận lau mặt cho bé Đá, ra vẻ tức giận quở.
Bé Đá cười hì hì lấy lòng nàng, mặt mày cong cong, nhìn trông vô cùng đáng yêu.
Lăng Ngọc vỗ vào cái mông nhỏ của nó, rồi sai Thanh Đại dẫn nó vào vườn chơi, sau đó mới cùng Dương Tố Vấn vào phòng.
Châu Thị lo lắng cho cháu trai, vội nói: “Các con nói chuyện đi, ta đi xem bé Đá, một mình nha đầu Thanh Đại kia không trông nổi nó.”
Thằng nhóc càng ngày càng nghịch ngợm mà trong phủ chỉ có một mình Lăng Ngọc là có thể trị được nó, còn Châu Thị và Trình Thiệu An thì chiều theo nó đủ điều, không nỡ nói nửa câu nặng lời, khiến nó ngày càng coi trời bằng vung.
Sau khi Châu Thị rời đi, Lăng Ngọc mới hỏi: “Tình hình làm ăn của cửa tiệm gần đây thế nào rồi?”
“Kinh doanh của Lưu Phương đường dần dần có khởi sắc, nhưng vẫn không được như trước. Việc kinh doanh của cửa tiệm mới mở chỉ được coi là tạm ổn, chứ không tính là tốt lắm.” Dương Tố Vấn đáp.
Nếu đã quyết định sống ở kinh thành lâu dài, đương nhiên không thể chỉ dựa vào thu nhập của Lưu Phương đường. Vì thế mà lần trước, nhân dịp mua của hồi môn cho Dương Tố Vấn, Lăng Ngọc cũng mua thêm mấy cửa tiệm và hơn chục mẫu đất, đồ không tính là nhiều song tốt xấu gì cũng coi như là có một ít sản nghiệp ở kinh thành.
Trình Thiệu An cũng xem như là có nhiều kinh nghiệm làm ăn, cộng thêm cửa tiệm may sẵn ở huyện Thanh Hà hai năm nay cũng kiếm được không ít, nên khi hắn thấy Lăng Ngọc mua sản nghiệp, hắn cũng đi theo nàng mua hai cửa tiệm.
Nhưng tài sản của hắn có hạn, sau khi mua hai cửa tiệm thì không còn dư tiền để mua đất nữa.
Song, dẫu như thế cũng đủ để khiến Lăng Ngọc nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Dù sao, nàng cũng không thể yêu cầu ở Trình Thiệu An quá cao, chỉ cần hắn có thể tự nuôi sống bản thân là đã tốt lắm rồi.
“Thời buổi này cho dù làm ăn rất khó khăn, muội cũng không cần nôn nóng, chậm mà chắc.” Lăng Ngọc an ủi nói.
Dương Tố Vấn cũng hiểu đạo lý này, hiện giờ khắp nơi đang đánh giặc, hễ bất cẩn là mất mạng như chơi, nào còn thời gian nghĩ tới những chuyện khác.
“Lần này muội đến không phải vì chuyện làm ăn, muội cảm thấy có một chuyện rất lạ, không sao hiểu nổi, cho nên mới đến đây hỏi ý của tỷ.” Nàng do do hồi lâu, bấy giờ mới nó lý do tới đây.
“Có chuyện gì mà muội thấy lạ?” Lăng Ngọc lấy làm khó hiểu, hỏi.
“Là như thế này, thời gian trước Ánh Liễu cô nương của phủ Tề vương thỉnh thoảng lại đến Lưu Phương đường, cũng không biết có phải muội hiểu sai hay không, nhưng muội cảm thấy nàng ta hình như muốn lôi kéo làm quen muội. Muội chỉ là phụ nhân nhà bình thường, chỗ dựa lớn nhất chính là nhà tỷ, nào đáng để nàng ta tới sấn sổ chưa?” Dương Tố Vấn nhăn mày nói.
Lăng Ngọc nghe xong cũng rất bất ngờ: “Nàng ta có nói gì với muội không?”
“Nói nhiều lắm ạ, nhưng đa phần đều là chuyện liên quan tới Lưu Phương đường, với lại vấn đề chăm sóc da dưỡng nhan của nữ tử, những điều này cũng không làm khó được muội, nên muội cũng nói thật với nàng ta.”
“Nghe muội nói như vậy, hành vi của nàng ta cũng không có gì không ổn!” Lăng Ngọc rất ngạc nhiên.
“Muội không bảo hành vi của nàng ta có chỗ nào không ổn, chỉ là, chỉ là thái độ của nàng ta không giống với khách hàng bình thường, muội cảm giác nàng ta đang cố ý lấy lòng vậy.” Dương Tố Vấn cũng không biết nói thế nào, vì tất cả chỉ là trực giác của nàng.
Lăng Ngọc suy tư một lát, sau đó mới đưa ra chủ ý cho nàng: “Dù nàng ta có mục đích gì, muội cứ thuận theo nàng ta là được. Nàng ta muốn lôi kéo làm thân thì muội cứ giữ vững chừng mực là được, dầu gì nàng ta cũng là sủng thiếp của phủ Tề vương, không phải người mà chúng ta có thể tùy tiện đông vào.”
Nghe nàng nói giống hệt những lời Lăng Đại Xuân nói với mình, Dương Tố Vấn không khỏi cười trêu: “Đúng là huynh muội có khác, ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng giống nhau.”
Ngay cả Tề vương cũng không hiểu vì sao Ánh Liễu đang mang thai mà vẫn thỉnh thoảng đến Lưu Phương đường. Theo lý mà nói, việc nàng sảy thai lần trước cũng có liên quan tới cao Hồi xuân của Lưu Phương đường, tuy rằng không có bằng chứng nên không thể truy cứu trách nhiệm của người khác, nhưng trong lòng nên có gút mắc mới đúng, vì sao còn chủ động giao thiệp với các nàng!
Thế nhưng, khi Ánh Liễu nói cho hắn biết tất cả những việc này là do Lệ phi bảo nàng làm, bà tạm thời không cho nàng biết lí do, nhưng chỉ riêng điều này cũng đủ khiến hắn ngạc nhiên.
“Lệ phi nương nương còn bảo vương phi năng tiếp xúc với Trình phu nhân, nhưng gần đây vương phi bận việc, nên không có thời gian làm.”
“Vì sao mẫu phi lại có quyết định này?” Tề vương nghĩ tới nghĩ lui vẫn không sao hiểu nổi, nghi hoặc trong lòng bỗng trở nên mãnh liệt hơn.
“Tì thiếp cũng không rõ lắm, lần nào nương nương cũng bảo là vì đứa nhỏ trong bụng tì thiếp, bảo tì thiếp hỏi Lăng nương tử chuyện phụ thân của nàng lúc còn sống. Tì thiếp đoán rằng, có lẽ là vì nương nương lo lắng cho đứa bé trong bụng tì thiếp.”
“Khi còn sống, Dương thái y là tháu y có y thuật cao siêu nhất trong cung, Lăng nương tử lại là nữ nhi duy nhất của ông ấy, còn trẻ mà đã có thể điều chế ra cao Ngọc Dung và cao Hồi Xuân nức tiếng gần xa, có thể thấy nàng ta đã kế thừa y thật của Dương thái y, cho nên nương nương mới bảo tì thiếp tiếp xúc với nàng ta nhiều hơn!” Ánh Liễu nói ra suy đoán của mình.
Tề vương không nói gì, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, hắn mới lắc đầu nói: “Chưa chắc, chưa chắc đã là vì nguyên nhân này, nếu mẫu phi lo lắng cho đứa bé trong bụng nàng, người có thể sai thái y trong cung đến bắt mạch cho nàng mỗi ngày, cần gì bảo nàng đích thân chạy tới chạy lui?”
“Hơn nữa, Dương thái y là Dương thái y, ông ta có y thuật cao siêu đến đâu cũng không có nghĩa là nữ nhi của ông ta cũng có y thuật cao siêu như thế. Huống chi ta đã nghe nói từ lâu rằng, Lăng nương tử kia ngoài việc nghiên cứu về son phấn cao hương ra, y thuật đều rất tầm thường.”
Tề vương nghĩ không thông, một lúc sau mới nói với Ánh Liễu: “Chắc nàng cũng mệt rồi, về nghỉ trước đi! Ta còn có việc, nên tối nay không tới thăm nàng được.”
Nói xong, hắn vội vàng ra khỏi phòng, cũng không để ý tới vẻ mặt thấy vọng của Ánh Liễu.
Ánh Liễu liếc xuống bụng mình, hồi lâu, cay đắng nhếch khóe môi.
Mọi người đều nói Lệ phi nương nương rất coi trọng đứa bé trong bụng nàng, thật ra nàng lại không cho là như vậy, nếu bà ta thật sự coi trọng, sao biết nàng đang mang thai còn bảo nàng nghĩ cách đến Lưu Phương đường?
Suy cho cùng, bà ta vẫn chê xuất thân của mình, nên coi thường đứa bé trong bụng mình. Nếu đứa be này đầu thai trong bụng của vương phi, bà a nhất định sẽ có thái độ khác.
Lệ phi không quá bất ngờ với sự xuất hiện của nhi tử, bà liếc nhìn Thiên hi đế vừa chìm vào giấc ngủ sau khi uống thuốc xong, lại dặn cung nữ chú ý trông coi, bấy giờ mới dẫn Tề vương ra đình nghỉ mát trong ngự uyển của cung thái cực.
Hai mẹ con nói chuyện ở đây, đồng thời cũng có thể quan sát tình hình chung quanh, không sợ có người nghe lén. Trong suốt thời gian qua, mỗi lần họ có chuyện để nói thì sẽ đều chọn những chỗ như này.
Tề vương nóng lòng nói rõ lí do đến thăm, cuối cùng chau mày nói: “Bây giờ Ánh Liễu đang mang cốt nhục của nhi thần, nếu mẫu phi có chuyện gì thì cứ phân phó người đi làm. Trước đấy nàng từng đẻ non nên sức khỏe đã không còn như trước, thực sự không thể đi lại lung tung được.”
Sắc mặt của Lệ phi trở nên u ám, con dâu có xuất thân cao thì tính tình kiêu căng mồm miệng sắc bén da mựt dày, bà không thể làm gì được nó, nay chỉ là một thị thiếp cỏn con, bà có thể sai nàng làm việc cho mình, đó là phúc của àng ta, giờ nghe con trai nói lại như là đang trách bà?
“Giờ đứa bé còn chưa ra đời, mà đã lên mặt trước rồi sao? Tào Thị hống hạch ngang ngược, ta không làm gì được nó, giờ nàng ta chỉ là một thị thiếp, ta cũng không thể sai bảo được sao?”
“Con không có ý này, nhưng vì đứa trẻ trong bụng nàng….. không phải mẫu phi cũng mong được bế cháu sao? Vả lại, nàng chỉ là một nữ tử chưa trải sự đời, có thể giúp được gì cho mẫu phi chứ? Nếu mẫu phi có việc cần làm, chi bằng cứ giao cho con đi.” Tề vương thấy thế vội vàng dỗ dành.
Nói thế nào thì Lệ phi vẫn thương đứa cháu chưa chào đời này, lại thấy con trai nhỏ nhẹ cầu xin, cảm giác khó chịu trong lòng bà giảm đi vài phần, nhưng vừa nghĩ đến chính sự, sắc mắt lại không khỏi trở nên nặng nề.
Bà nhìn quanh bốn phía, ngoài những chậu hoa cao đến đầu gối ra, nơi này chỉ có hai mẹ con họ, thấy thế bà khẽ nói: “Năm đó tiên hoàng hậu hoài thai, ta phụng chỉ vào cung bầu bạn với nàng, có một tối, hoàng hậu bỗng cảm thấy bụng đau dữ dội, vội vàng gọi thái y tới khám…”
Bà kể lại sự việc năm đó một cách chi tiết, giãi bày nghi ngờ của mình một cách kỹ càng: “Nàng chảy rất nhiều máu, đứa bé có khả năng cao là không giữ được, vì chuyện này mà hoàng hậu nằm trên giường mấy tháng liền, cho đến đêm sinh nở kia, trời mưa to tầm tã, thị vệ trong cung phượng tảo canh phòng nghiêm ngặt, còn ta thì bị nhốt trong phòng không được phép ra ngoài.”
“Nhưng dù vậy, ta rõ ràng vẫn trông thấy một bóng người ôm bọc tã ở trong lòng, hớt hải ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu.”
Mí mắt Tề vương giật giật, trong đầu lóe lên một suy nghĩ đáng sợ, sắc mặt cũng tái mét: “Mẫu phi đang nghi ngờ…”
“Đúng, ta nghi đứa trẻ trong bụng tiên hoàng hậu căn bản không giữ lại được. Sau đêm ra nhiều máu kia, nàng cứ nằm mãi trên giường, ngoài thái y và cung nữ tâm phúc bên cạnh nàng ra, ngay cả ta cũng không thể tùy tiện đến gần. Nếu nói trong chuyện này không có bí mật gì, ta tuyệt đối không tin.” Cuối cùng Lệ phi nói ra nghi ngờ đã chất chứa trong lòng mình nhiều năm.
“Thái y năm đó khám cho hoàng hậu là Dương Bá Xuyên ạ?” Tề vương lại hỏi.
“Đúng thế, chính là ông ta. Thái tử ra đời chưa đầy một tháng, ông ta bèn từ quan rời khỏi kinh thành. Con nói xem, những điều này không đủ đáng ngờ sao?”
“Chuyện này vô cùng trọng đại, mẫu phi có từng nói cho ai biết không?” Sắc mặt Tề vương nặng nề.
“Sao ta dám nói cho ai chứ? Ta chỉ dám giữ nó trong lòng thôi. Nếu không phải giờ Triệu Uân cứ chèn ép, ức hiệp người quá đáng thì ta cũng sẽ không nhắc lại chuyện năm đó.”
“Dịch nhi, nếu đứa nhỏ của hoàng hậu năm đó không giữ được, thì Triệu Uân sẽ không phải là cốt nhục của hoàng thất. Nếu vậy thì nó có tư cách gì để chèo đầu cưỡi cổ con, rồi sau này kế thừa hoàng vị chứ!” Sự tàn nhẫn lóe lên trong đôi mắt của Lệ phi.
Trái tim Tề vương đánh thịch một cái, nghĩ đến Triệu Uân sau khi năm quyền liên tục chèn éo mình, hai tay trong ống tay áo dần dần siết chặt.
Một lúc lâu sau, hắn hít thở thật sâu rồi khẽ nói: “Con đã biết chuyện này thì nhất định sẽ điều tr.a mọi chuyện rõ ràng, mẫu phi không cần bận tâm nữa, chỉ cần yên tâm chăm sóc phụ hoàng là được. Giả như, giả như mọi việc đúng như mẫu thân nghi ngờ, thái ử vốn không phải thái tử….”
Nếu thái tử không phải thái tử, đương nhiên hắn nên quay về vị trí ban đầu a mình, hơn hết giang sơn Triệu Thị không thể giao cho một người có lai lịch bất minh được!
Hắn thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Như vậy xem ra, hắn không thể rời hỏi kinh thành để về đất phong lại là một chuyện tốt, chí ít, hắn còn có cơ hội điều tr.a rõ ràng!
Khi tin đại quân ở Tây Nam rơi vào tình thế bất lợi truyền về, triều đình càng ngày càng nghi ngờ Trình Thiệu Đường, Nếu không phải đám quan viên vẫn không nắm được thái độ của thái tử đối với Trình Thiệu Đường, e rằng họ đã trực tiếp đổ hết nguyên nhân đại quân gặp bất lợi lên đầu Trình Thiệu Đường.
Song dẫu vậy, vẫn có hết quan viên này đến quan viên khác đứng ra quy kết Định Viễn tướng quân không đủ kinh nghiệm, tài năng có hạn, thật sự không thể thống lĩnh đại quân của triều đình đối chiến với danh tướng Tháp Lỗ của Tây Nhung, xin thái tử điện hạ phái đại tướng khác đến thống lĩnh đại quân, vân vân.
Dẫu sao, một người là tướng mới tò te, một người là danh tướng Tây Nhung lừng danh sa trường, từ lúc bắt đầu kết cục của trận chiến này đã không mấy lạc quan.
Đương nhiên, một số triều thần cũng chỉ ra rằng, tuy tướng sĩ bên ta đã có tổn thất, nhưng tướng sĩ Tây Nhung lại càng bị tổn thất nhiều hơn. Sao có thể chỉ nói là bên ta bất lợi, phải nói là lực lượng tương đương mới đúng.
Hai bên cãi nhau đến mức mặt đỏ tía tai, đại điện nhất thời loạn như cào cào.
Triệu Uân sầm mặt, gân xanh trên trán đập dữ dội, nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Tề vương trầm mặc không nói, nhưng chốc chốc lại ngước lên nhìn người nọ.
Bỏ qua những nghi ngờ về thân thế của hắn, một kẻ dùng người không khách quan, không màng sống ch.ết của tướng sĩ và dân chúng, thật sự có thể trở thành vua của một nước ư?
Khi nhận được thiếp mời của Tề vương phi, Lăng Ngọc đang dặn Trình Thiệu An làm việc phải thận trọng, nhật định không không được để người khác phát hiện ra những người này có quan hệ với phủ Định Viễn tướng quân.
Trình Thiệu An vỗ ngực nói: “Đại tẩu yên tâm, những người này không biết nhau, đệ cũng chưa từng lộ mặt trước họ. Hơn nữa, chửi có vài câu mà đã kiếm được một khoản tiền, chuyện tốt bực này bọn họ vui còn không kịp, nào còn nghĩ tới việc khác.”
Lăng Ngọc gật đầu.
Dù là thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể để dư luận quay lưng lại với Trình Thiệu Đường, ít nhất bề ngoài có vẻ là như vậy.
Nàng cầm lấy thiếp mời mà Phục Linh đưa tới, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đang yên đang lành, Tề vương phi mời mình tới chơi làm gì? Thưởng hoa ư? Nàng tự hỏi, đáng lẽ kiếp này nàng không có tiếp xúc gì với phủ Tề vương mới phải chứ.