Chương 31: Có được mỹ nhân, nắm được thiên hạ
Người nọ rơi xuống nước đập đập nước vài cái rồi không nghe động tĩnh gì nữa, người trên thuyền hoa lạnh lùng cao quý quay người đi vào khoang thuyền, tất nhiên là không có ý cứu người kia lên. Tôi khều khều Hi Âm, hỏi: "Sao người kia im lặng như vậy? Không bị ch.ết đuối chứ?"
Hi Âm bình tĩnh nói: "Tạm thời chắc không sao, nhưng nếu người kia không biết bơi, ch.ết đuối là chuyện sớm hay muộn thôi".
Tôi khó xử gãi cằm: "Chúng ta có nên cứu hắn lên không? Tốt xấu gì cũng là một mạng người". Nếu không biết thì tôi, nhưng trước mắt tôi và Hi Âm biết rõ, vừa chính mắt chứng kiến xong toàn bộ quá trình sự việc tiến triển, cứ trực tiếp bỏ đi như vậy, có phải bị tình nghi là thấy ch.ết không cứu không?
"Nàng muốn cứu hắn?"
Tôi nói: "Trơ mắt nhìn một người đang sống bị ch.ết đuối, ta thật không đành lòng".
Hắn hơi nheo mắt phượng, như là thở dài nói: "Tiểu Mai à, khi nào nàng mới bỏ tật xấu hay mềm lòng này?"
Tôi không cho là đúng, nói: "Ai nói mềm lòng là tật xấu? Ta là người lương thiện, lương thiện đó!"
Hắn bình thản nói: "Có câu là, chuyện không liên quan đến mình thì đừng nhúng tay vào. Thứ nhất là chúng ta không biết người trên thuyền hoa kia là ai, người còn lại vì sao lại rơi xuống hồ, cứ tùy tiện nhúng tay vào chỉ e không ổn. Thứ hai, cỏ tuyết vi chưa tìm được, chúng ta còn gánh vác chuyện quan trọng, không nên trì hoãn thêm nữa".
Tôi nhíu mày, vốn định nói gì đó phản bác lại lời của hắn, lại thấy hắn ngẩng mặt nhìn mặt hồ gợn sóng, cười như không cười liếc nhìn tôi một cái. Chuyển đề tài, lại nói: "Chẳng qua, nếu Tiểu Mai muốn cứu, thì cứu thôi".
Tôi vỗ vỗ vai hắn khen ngợi: "Thánh tăng quả nhiên là người đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn!".
Hắn ghé vài tai tôi thì thầm: "Chỉ cần có thể làm cho nàng cười, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, ta đều cam lòng, huống chi chỉ là cứu một mạng người? Ta sẽ xây tòa tháp bảy tầng".
Tôi lùi lại về phía sau, cười khô khan: "Đúng đúng, cứu một mạng người như xây tòa tháp bảy tầng, thánh tăng nghĩ rất thấu đáo..."
Hi Âm thuận thế tựa vào mép thuyền, như đùa cợt nói: "Ta có thể có được mĩ nhân, nắm được thiên hạ, tự nhiên sẽ thấu đáo".
Tôi cười ác, một hòa thượng mà nói gì đến việc có mĩ nhân, nắm thiên hạ, "Chắc là nằm mơ hả?"
Hắn không giận, khoan thai nói: "Đời người như giấc mộng. Có thể mơ một giấc mơ đẹp trong kiếp phù du này, cũng coi như một chuyện tuyệt diệu".
***
Hi Âm dặn dò lái đò chèo thuyền quay lại, lái đò rối rắm nhìn chằm chằm chiếc thuyền hoa càng lúc trôi càng xa, chần chừ nói: "Đây hình như là thuyền hoa của nhà Lưu công tử, trước đây ta cũng thấy vài lần".
"Lưu công tử là ai?". Tôi hiếu kì hỏi.
Trên mặt ông lão chèo đò bị che kín bởi các nếp nhăn, hiện lên vẻ mặt mang vài phần khinh thường: "Lưu công tử là một tên quần là áo lụa có tiếng ở đây, ức hϊế͙p͙ người dân, không có chuyện ác nào là không làm. Nghe nói trước đây cha hắn ở trong triều làm quan cũng là một người quyền cao chức trọng. Sau này vì liên lụy đến vụ án của Mai Hiền mới bị biếm đến nơi này, mấy năm nay ra biển buôn bán làm ăn cũng kiếm được không ít tiền".
Lại là một kẻ ăn chơi trác táng coi trời bằng vung, tôi nhủ thầm trong bụng, nếu tên này quen biết với Trần Minh Hiên, có lẽ còn có thể trở thành bạn rượu. Bèn nói: "Chẳng lẽ không ai có thể quản lí hắn sao?"
Nhắc đến tên quần là áo lụa này là ông lão tức giận vô cùng, dứt khoát ngừng chèo thuyền, nói với chúng tôi: "Quản lí? Quản lí như thế nào? Cách đây không lâu hắn chiếm đoạt con gái nhà lành bị người ta tố cáo trên nha môn, cuối cùng còn không phải dùng bạc giải quyết mọi chuyện sao? Trước đây cha hắn là quan lớn, môn sinh nhiều vô số. Hiện tại tuy rằng nghèo túng nhưng cũng có người còn niệm tình cha hắn mà ra mặt bao che cho hắn, chúng ta chỉ là những người dân bình thường thì đâu dễ dàng động vào được?"
"Thói đời ngày nay không xem vương pháp ra gì". Tôi tức giận nói.
"Cũng không hẳn vậy". Lái đò bỗng nhiên vỗ ót, kêu to: "Ô ta nhớ ra rồi! Hôm qua là sinh thần* của Lưu công tử, cố tình mời gánh hát Diệu Âm nổi tiếng trong thành Lan Lăng đến diễn kịch, hình như là kép chính của gánh hát, hát khúc "Mộng uyên ương hồ điệp" nổi tiếng. Nghe nói trong tiệc tối kép hát kia có nói lời động chạm đến Lưu công tử, Lưu công tử là một kẻ cực kỳ sĩ diện, chỉ e người xui xẻo hôm nay là kép hát".
*sinh thần: sinh nhật
Kép hát chính của gánh hát Diệu Âm...
Tôi và Hi Âm tâm ý tương thông nhìn nhau, vội vàng hỏi: "Ông lão lái đò, ông nói người hát khúc "Mộng uyên ương hồ điệp" kia có phải là Tô công tử, Tô Quân không?"
Lái đò nghĩ ngợi, nói: "Đúng vậy, chính là người đó".
Rõ là sợ như gì, lòng tôi lạnh ngắt. Không khỏi vỗ vỗ mạn thuyền, thúc giục: "Ông lão chèo mau lên, muộn một chút thì hắn ch.ết đuối mất!"
***
Thật sự, ông lão chèo đò đến cứu Tô Quân lên từ trong hồ, hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ không ổn. Hi Âm nhanh chóng bảo tôi dùng sức ấn vào bụng hắn. Tôi không dám chần chừ, lập tức nghe theo. Hắn vội vàng lấy cây châm từ trong bao ra, sau một lát, trên đầu Tô Quân được cắm rất nhiều cây kim châm.
Không lâu sau, Tô Quân ói ra mấy ngụm nước, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Hắn mở to mắt nhìn thấy tôi và Hi Âm, yếu ớt ho khan vài tiếng, hơi thở mong manh nói: "Sao lại là các người..."
Tôi cười hì hì nói cho hắn biết: "Nếu không phải chúng ta cứu ngươi lên từ trong nước, chắc chắn ngươi đã ch.ết oan rồi".
Ban đầu tôi suy nghĩ chắc hắn sẽ lạnh lùng đả kích tôi sốt sắng cứu mạng hắn, không ngờ hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bờ môi mấp máy nói câu "Cảm ơn".
Tôi kinh ngạc, kéo Hi Âm sang một bên, nhỏ giọng nói: "Bình thường chúng ta muốn gặp một lát cũng không dễ dàng, không nói đến chuyện phải bỏ ra nhiều tiền, hắn lại còn lạnh lùng nữa. Bây giờ chúng ta có ơn cứu mạng với hắn, ta cảm thấy đây là cơ hội tốt để hỏi hắn, nếu hắn nói ra tất cả mọi chuyện cho chúng ta biết, bệnh của Chu Phi Tuyết cũng có cơ hội khả quan hơn. Nếu không nắm lấy thời cơ, khi trở lại thành Lan Lăng bị hắn trở mặt, lúc hỏi hắn lại phải bỏ tiền ra thì không dễ dàng chút nào".
Hi Âm có chút đăm chiều nhìn tôi, trầm mặc một lúc lâu rồi cười nói: "Vậy nàng tính làm sao để hắn nói ra?"
Tôi phất tay, ý bảo hắn lại nhìn. Tôi quay lại ngồi bên cạnh Tô Quân, giả vờ lên tiếng: "Tô công tử?"
Hai mắt Tô Quân nhắm nghiền, không hề phản ứng.
Tôi muốn hắn đồng ý nói chuyện với tôi, liền cân nhắc nói: "Ặc, ta nghe nói Lưu công tử mời ngươi đến hát một khúc nhân dịp sinh thần của hắn phải không? Ngươi chỉ đến một mình sao? Những người khác trong gánh hát đâu rồi?". Tôi liếc trộm Hi Âm một cái, hắn khoanh tay thích thú nhìn tôi, như là chờ mong biểu hiện kế tiếp của tôi.
Tôi tiếp tục nói: "Đây...lần này là ta và Hi Âm cố tình đến đây tìm thuốc chữa bệnh cho Chu Phi Tuyết, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, thật là có duyên...Nhắc đến bệnh của Chu Phi Tuyết..."
Tô Quân dường như nằm im, làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của tôi.
Tôi nhắm một mắt mở một mắt*, kiên trì nói tiếp: "Thật ra không phải nàng ta bị trời phạt, cũng không phải bệnh kì quái gì, chỉ là tâm bệnh mà thôi. Tâm bệnh cần phải có tâm dược, tâm dược của nàng không phải là bọn ta, cho nên chúng ta cố gắng nhiều đến mấy cũng không làm được gì...Tô công tử? Tô công tử?". Tôi cẩn thận nhìn hắn một hồi, hắn vẫn bất động, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
*ý chỉ làm lơ.
Tôi nói với Hi Âm: "Hình như là không phù hợp lắm phải không?"
Nét mặt Hi Âm hơi thay đổi, rờ vào trán hắn, lại cầm tay hắn bắt mạch. Sau một lúc lâu, mặt nghiêm trọng nói: "Hắn bị nhiễm phong hàn rất nặng, e là bây giờ đã sốt cao và hôn mê".
Tôi sợ hãi nói: "Sao lại nhiễm phong hàn nhanh như vậy? Mới vừa rồi chìm trong nước không lâu mà". Tuy rằng thoạt nhìn Tô Quân có vẻ yếu ớt, nhưng theo lý thuyết kép hát đã luyện tập từ nhỏ, thân thể phải chịu đựng đòn, sao yếu ớt như vậy chứ?
Hi Âm lắc đầu: "Trước khi hắn bị xô xuống nước đã bị bệnh rồi, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Vừa rồi mới bị ngâm trong nước, lại uống nhiều nước lạnh, hiện giờ tình hình có vẻ không được lạc quan, cần mau chóng tìm một chỗ chữa bệnh cho hắn".
***
Trước mặt là đảo ở giữa hồ, tôi và Hi Âm quyết định tạm thời gác lại chuyện tìm cỏ tuyết vi, trước mắt phải cứu Tô Quân đang bị bất tỉnh nhân sự. Ở giữa đảo là một trà trang*, trên đảo cũng có không ít du khách, hơn phân nửa là đến uống trà giải sầu, nhàn hạ thưởng thức non sông tươi đẹp.
*đại khái là một thôn trồng trà
Hi Âm gặp chủ trà trang thuê một cái viện, hai chúng tôi hợp sức nâng Tô Quân vào phòng đặt lên trên giường, thân thể hắn đã phát sốt lên rồi. Hi Âm lấy từ trong bao ra một ít thảo dược giao cho tôi, dặn dò: "Tiểu Mai, nàng kiếm tiểu nhị ở trà trang chuẩn bị một ấm nước nóng và một ít quần áo sạch sẽ mang lại đây, lại đem dược thảo này sắc lên, nhớ kỹ, ba chén nước sắc còn một chén".
Tôi nhìn mặt Tô Quân trắng bệch không có chút huyết sắc, không dám chần chừ, nhận dược thảo chạy đi. Khi sắc thuốc xong mang trở lại phòng, trên đầu Tô Quân cắm không ít kim châm.
Hi Âm một mặt vừa châm cứu, một mặt nói với tôi: "Cho hắn uống thuốc đi".
Tôi làm theo, cẩn thận thổi nguội thuốc, lại mở miệng hắn ra cho hắn uống thuốc. Ai ngờ, muỗng thuốc bị chảy xuống cằm, không có chút nào vào trong yết hầu hắn. Tôi cố gắng cho hắn uống thêm một muỗng, lại tiếp tục như vậy.
Mắt thấy chén thuốc đã bị vơi đi một nửa, lại nhìn Tô Quân khép chặt miệng, có nói gì cũng không chịu nuốt xuống, tôi lo lắng nói: "Thánh tăng à, Tô Quân không chịu uống thuốc, cứ châm cứu như vậy thôi có ổn không?"
Hi Âm khẽ nhíu mày, cầm chén thuốc trong tay tôi tự làm, kết quả vẫn như cũ.
Tôi đưa tay sờ đầu Tô Quân, mới đụng một cái liền lập tức rụt lại - quả thật có thể chiên trứng được!
Hắn nói: "Chỉ e Tô Quân muốn ch.ết".
Tôi lo lắng nói: "Nếu Tô Quân bệnh ch.ết, chuyện của hắn và Chu Phi Tuyết không ai để ý. Không cứu được Chu Phi Tuyết, Hồ Nguyên Sinh sẽ đau lòng đến ch.ết. Hồ Nguyên Sinh mà đi đến đường cùng, tính tình cương liệt như Đỗ Băng Băng chắc chắn sẽ sống tạm bợ qua ngày. Nếu có chuyện không hay xảy ra với Đỗ Băng Băng, Đỗ quốc cữu và Đỗ Hoàng hậu sẽ không buông tha, hai vị quyền quý này ra mặt, Hoàng thượng cũng không thể không nể mặt...Người nói đây là chuyện nhỏ của hoàng gia, đến lúc đó sẽ không biết khơi ra gió tanh mưa máu gì. Cho nên Tô Quân không thể ch.ết, không thể ch.ết được".
Hi Âm dở khóc dở cười liếc nhìn tôi một cái, nói: "Nàng nói đúng. Hiện tại không những hắn bị nhiễm phong hàn, gió độc đi vào phổi, dẫn đến bị sốt. Ta đã châm cứu cho hắn, bát thuốc này để làm hắn hạ sốt, nếu hắn không uống thuốc, bất kể là ta châm cứu cho hắn nhiều như thế nào cũng không có tác dụng gì. Hắn cứ sốt như vậy, chỉ e..."
Đôi mày hắn nhíu lại, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm trọng. Tôi ít khi thấy hắn có biểu cảm như vậy, nhất là khi chữa bệnh cho người ta. Tôi từng nghĩ mặc kệ là loại khó khăn nào, chỉ cần hắn nói có thể cứu chữa thì sẽ diệu thủ hồi xuân. Giờ phút này ngay cả hắn cũng đều bó tay không làm gì được, có thể tưởng tượng ra Tô Quân ắt hẳn là đã lâm vào hoàn cảnh chín phần ch.ết một phần sống.
Hi Âm cân nhắc một chút, nói với tôi: "Tiểu Mai, nàng tiếp tục cho hắn uống thuốc". Hắn đến bên tai Tô Quân, thì thầm: "Tô Quân, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi không muốn cũng phải uống thuốc. Ngươi ch.ết đi thì kết thúc mọi chuyện, nhắm mắt lại thì thấy thế giới yên tĩnh đúng không, nhưng ngươi có từng nghĩ đến Chu Phi Tuyết? Ta không biết tình cảm của các ngươi kinh thiên động địa như thế nào, ta chỉ biết hiện tại vì người mà nàng ta bị người ta mắng là đồ ɖâʍ phụ, chịu không ít sự xem thường lẫn phỉ nhổ, ngay cả người ngoài cuộc như chúng ta cũng không đành lòng, cảm thấy xúc động, vì sao ngươi lại ích kỷ như vậy?"
Lúc ấy tôi rất bàng hoàng.
Tôi nhìn Hi Âm, hoàn toàn không thể tin được hắn có thể nói ra những lời lay động tình cảm như vậy. Thánh tăng từ bi hỉ xả như vậy, thế nhưng cũng có nội tâm tế nhị đến thế...
Cũng may thất thần trong một lát, tôi nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Hi Âm, liền quay lại nói với Tô Quân: "Ta nghe nói năm đó nàng đính hôn với Mã viên ngoại cũng là lúc ngươi không hát khúc "Mộng uyên ương hồ điệp" nữa, nếu ngươi vô tình với nàng như vậy, sao ngươi lại hát lại khúc này? Trên sân khấu ngươi đóng vai Tang Bác tướng quân si tình tuyệt đối, đối diện với Thẩm Nhu bị người ta chỉ trích là ɖâʍ phụ một cách oan uổng, có lúc nào ngươi nghĩ đến Chu Phi Tuyết?"
Không biết Tô Quân có nghe được chúng tôi nói gì hay không, tôi đoán có lẽ hắn nghe được. Lông mi dài của hắn khẽ động đậy, trên gương mặt trắng bệch như tờ giấu hiện lên một tia bất an và áy náy - hiển nhiên, không phải là không bị xúc động, hắn vẫn để ý đến Chu Phi Tuyết như xưa.
Hi Âm đỡ lấy cằm hắn, đổ hết toàn bộ nước thuốc còn lại, rốt cuộc hắn cũng không nhổ ra nữa. Sau khi gây sức ép trong một lúc lâu, cả hai chúng tôi thở ra như trút được gánh nặng.
Tôi nhìn Hi Âm với cặp mắt khác xưa, nói: "Không nghĩ ra người có thể nói lời lay động tình cảm như vậy, thật là bái phục, bái phục. Thánh tăng vạn năng, rốt cuộc có chuyện gì người không thể làm được không?"
"Đâu có, gần đây thấy trong thoại bản nhiều nên nhân tiện học vài câu hay ho phòng thân". Hắn ra vẻ khiêm tốn, cười nói: "Thật ra ta không phải là người không có chuyện gì không làm được, chuyện ta không biết làm rất nhiều...Ví dụ như, tâm ý của nàng". Câu cuối cùng, nghe như thế nào cũng thấy có chút ý tứ sâu xa.
"Tâm...tâm ý gì chứ..."
"Không có gì". Hắn cười cười, bưng chén thuốc xoay người rời đi.
Tôi oán hận nghĩ thầm, quả thật là yêu tăng cố làm ra vẻ huyền bí!
***
Cho đến khi hoàng hôn tứ phía ngoài cửa sổ, trăng khuyết treo trên ngọn liễu, Tô Quân vẫn chưa tỉnh lại. Hi Âm tập trung sắp xếp lại hòm thuốc, tôi ngồi ở giường chăm sóc Tô Quân, chán muốn ch.ết, tùy tiện hỏi mượn thoại bản chủ nhân của trà trang, khéo thay, lại là "Mộng uyên ương hồ điệp".
Kết cục của câu chuyện, trước khi Tang Bác ch.ết đã hứa với Thẩm Nhu, kiếp sau sẽ hóa làm bướm bầu bạn với nàng suốt cuộc đời, sau đó thì tự sát. Khi hắn ch.ết vẫn còn ngồi ngay ngắn ở vị trí chỗ của tướng quân, hai tay che hai mắt mình, tỏ ý cuộc đời này có thể lấy được hiền thê như Thẩm Nhu, có ch.ết cũng nhắm mắt.
Đọc đến chỗ này, nước mắt tôi không khỏi rơi lã chã, lòng chua xót, bèn nói với Hi Âm: "Cuộc đời Thẩm Nhu gặp được ba người đàn ông, chỉ có Tang Bác mới hiểu được nàng muốn gì. Nhưng vận mệnh trêu người, sống không được gần nhau, mặc kệ là uyên ương mộng hay hồ điệp mộng, cuối cùng vẫn chưa thực hiện được. Chẳng qua Thẩm Nhu vẫn là người may mắn, tuy rằng số mệnh có chút rắc rối, nhưng cũng gặp được người đồng lòng nguyện ý ở bên cạnh nàng, Chu Phi Tuyết đáng thương lại không may mắn như vậy".
Nói xong lời này, tôi buông sách nhìn Hi Âm. Vừa lúc nhìn đến Hi Âm, lại thấy Tô Quân mở to hai mắt nhìn tôi không chớp mắt.
"Ngươi...ngươi...". Tôi kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng thân mình ngửa ra sau. Vốn tưởng rằng tư thế này sẽ làm cho tôi bị ngã, ngay lúc quan trọng thì Hi Âm đỡ tôi một cái, tôi liền vững vàng chân chính tựa vào lồng ngực hắn.
"Ngươi tỉnh rồi?". Giọng nói Hi Âm đạm mạc, giống như chưa từng có cảm giác bất ngờ.
Bởi vì sốt cao nên đôi môi Tô Quân nứt ra vài chỗ to, nhưng không có nửa phần huyết sắc. Hắn nhìn chúng tôi, trong mắt có mấy phần thê lương buồn bã.
Sau một lúc lâu, hắn nói: "Ta đã giết Mã viên ngoại".
Tôi kinh ngạc vô cùng, nói: "Ngươi nói gì vậy!". Là tôi nghe lầm hay là hắn nói sai?
Tô Quân hít sâu một hơi, lặp lại: "Ta nói, ta đã giết Mã viên ngoại".
Hi Âm nhíu mày, bình tĩnh nói: "Nhưng không phải Mã viên ngoại uống quá nhiều rượu, khiến cho bị nhồi máu cơ tim ch.ết bất đắc kì tử sao?"
"Không phải". Hắn giơ tay che miệng ho khụ khụ, khuôn mặt vốn trắng bệch hiện lên vài phần ửng đỏ: "Mã viên ngoại vốn bị bệnh tim, cơ bản là không uống rượu được. Ngày đại hôn ấy, ta nghe nói hắn phải dùng trà thay rượu kính khách, liền bỏ thuốc tê vào trà của hắn, hắn mất đi vị giác, tự nhiên sẽ không phân biệt được đâu là rượu đâu là nước. Ta đổi nước trà mà hắn dùng để kính rượu thành rượu mạnh mà hắn không được uống. Ta trốn trong phủ, trơ mắt nhìn hắn uống từng ly từng ly, từng vò từng vò, cuối cùng nhồi máu cơ tim ch.ết ngoài phòng tân hôn. Căn bản là không ai hoài nghi cái ch.ết của hắn, tất cả mọi người đều nghĩ hắn uống nhầm rượu mạnh nên ch.ết bất đắc kì tử.".
Lúc ấy tôi lại kinh hoảng lần nữa.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Quân, hoàn toàn không nghĩ một công tử có bề ngoài tuấn mỹ như ngọc như vậy, có thể nói là người trong mộng của toàn bộ tiểu thư khuê các ở trong thành Lan Lăng, thế nhưng lại có thể nhẫn tâm giết người.