Chương 47: Không chỉ đời này kiếp này, mà phải đời đời kiếp kiếp

Hoa nở hoa rơi, mây cuộn mây bay, một giấc mộng quê hương êm ả. Trước mắt pháo hoa sáng ngời, giống như ánh sao ngũ sắc tỏa ra tứ phía, hắt qua màn đêm yên tĩnh thâm trầm, hệt như một con sông.
Tôi nhìn quanh bốn phía, biết bản thân lại mơ về quá khứ.


Ngoài cửa sổ bóng đêm mờ mịt, liễu rủ lơ thơ. Bên trong khói thuốc lượn lờ, dưới ánh nến, ánh sáng chập chờn.
Trong mơ tôi trang điểm kĩ càng một hồi, chuẩn bị trà ngon Long tĩnh Tây Hồ, lại chỉnh lại dây đàn, chờ đêm nay đón khách.


Tuy rằng Bùi Quân cực kì phản đối tôi treo biển hành nghề tiếp khách, nhưng tôi cứng đầu quấy rầy, rốt cuộc chàng cũng miễn cưỡng cho phép. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là tôi không được tiếp khách quá một canh giờ, khi tiếp khách chỉ cần gảy đàn ca hát, không được có hành động vượt rào. Mỗi ngày chỉ tiếp khách một lần, phải có thủ hạ của chàng đứng ngoài cửa bảo vệ.


Chỉ trong chốc lát, một vị công tử cẩm y hoa phục đẩy cửa vào. Tay hắn cầm quạt ngọc, da trắng như tuyết, một đôi đồng tử xanh như biển, ánh mắt tỏa ra khí chất bức người. Lúc nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như gió, nhanh chóng che giấu vẻ vừa rồi.


Trong lòng tôi hơi hồi hộp, trên mặt vẫn mỉm cười nói: "Mời công tử ngồi. Không biết công tử muốn nghe khúc nào?"
Cẩm y công tử ngồi vào chỗ đối diện tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, quạt ngọc nhẹ nhàng đập vào vai, nói: "Ngọc thụ hậu đình hoa".
Ngọc thụ hậu đình hoa...


Khúc này được lưu truyền trên phố Quảng Vi, là khúc ca có tỉ suất được hát cao nhất ở không ít phường ca múa, nhưng tôi không thích khúc này. "Yêu cơ kiểm tự hoa hàm lộ, ngọc thụ lưu quang chiếu hậu đình. Hoa khai hoa lạc bất trường cửu, lạc hồng mãn đích quy tịch trung."


available on google playdownload on app store


*là bài "Hoa trong sân" của Trần Hậu Chủ thời Nam Bắc triều, mình tạm chuyển ngữ 4 câu: "Má hồng như hoa ngậm nước, cây ngọc chiếu ánh sáng sau đình. Hoa nở hoa tàn không mãi được, sắc hồng yên lặng rơi đầy đất".


Nhưng dựa trên đạo đức "khách hàng là thượng đế", tôi vẫn kiềm chế hát cho hắn nghe khúc này. Hết khúc, hắn bưng chén trà xanh uống một hớp, thật thật giả giả nói: "Hát không tệ, phóng túng đẹp đẽ nhưng vẫn thanh lệ, quả nhiên ứng với lời đồn hồng nhan họa thủy".


Thân mình tôi bỗng nhiên cứng đờ, trên mặt có chút không nén được giận: "Lời này của công tử có ý gì? Tiểu Mai nghe không hiểu".
"Tiểu Mai?". Hắn miết chén trà ngọc trong tay, tinh tế ngắm nghĩa, sau một lúc lâu, nâng mắt nhìn thẳng tôi: "Ta gọi ngươi là Ngọc Tiểu Mai, hay nên gọi ngươi một tiếng...Mai Tri Tuyết?"


Tôi âm thầm sợ hãi, vì sao người này lại biết thân phận thật của tôi? Khó có thể nào, người của thái hậu đã phát hiện ra hành tung của tôi nhanh như vậy sao?
Tay nắm chặt dưới gầm bàn, tôi kìm nén tâm trạng, cố gắng bình tĩnh nói: "Ngươi là ai? Sao lại giả trang làm đàn ông đi vào phường ca múa?"


"Hóa ra sớm đã bị cô phát hiện, thật vô nghĩa". Cô ta bĩu môi, nói: "Người quang minh không nói mập mờ, ta là vị hôn thê của Bùi Quân, Thát Bạt San. Mai Tri Tuyết, muốn gặp cô thật không dễ dàng, Bùi Quân giấu cô rất kĩ".
Vị hôn thê...
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm cô ta: "Cô nói...cô là vị hôn thê của ai?"


Cô ta kinh ngạc nhìn tôi, lúm đồng tiền như hoa, nói: "Cô chưa biết gì sao? Hôm qua hoàng thượng hạ chỉ, tứ hôn cho ta và Bùi Quân, hôn kì sẽ diễn ra sau một tháng nữa. Hóa ra chàng chưa nói cho cô, đây là lỗi của chàng".
Tôi mím môi nói từng chữ: "Ta không tin".


Lời thê ân cần lưu luyến còn bên tai, chàng nói hôn ước của tôi và chàng vẫn còn hiệu lực, đến một ngày, chàng sẽ quang minh chính đại cưới tôi vào cửa, chàng tuyệt đối không phải là kẻ thất hứa. Cô gái trước mặt này sao có thể là vị hôn thê của chàng được? Thật vớ vẩn!


"Nếu cô không tin, có thể tự mình đi hỏi chàng". Cô ta làm ra vẻ liếc mắt một cái đã thấu tâm tư của tôi, cười thích thú nói: "Mai Tri Tuyết, hôn ước của cô và Bùi Quân từ lúc Mai gia thất thế đã là đồ bỏ, cô còn si tâm vọng tưởng gì nữa chứ?"


Bây giờ nghĩ lại, hoặc là lúc ấy tôi trẻ người non dạ, hoặc là vì tôi vừa sợ vừa buồn, cái quan trọng nhất của tình huống chính thất gặp vợ lẽ chính là khí thế, khí thế! Khí thế phải thắng chứ không được thua! Còn nữa, hôn ước của tôi và Bùi Quân có trước, quen biết thấu hiểu cũng có trước, nếu không vì Mai gia gặp kiếp nạn, tôi và chàng sẽ sớm thành người nhà, làm sao còn có cơ hội cho cô ta bước lên sàn diễn?


Tôi rất muốn lay động tôi trong mơ, nói: "Mau tỉnh lại, ngàn vạn lần không thể mềm yếu! Đây là loại phụ nữ xấu xa đến để quấy phá mình và thánh tăng, quyết không thể để cho ả toại nguyện!"
Nhưng không biết sao người trong mơ vẫn bất đắc dĩ như cũ.


Thát Bạt San đứng dậy, đi đi lại lại không nhanh không chậm trong phòng, nói: "Mai Tri Tuyết, ta biết cô muốn sửa án sai cho Mai gia, ta có thể cho cô biết danh sách kia đang ở đâu".
Danh sách...Tôi ngẩng đầu, truy vấn: "Sao cô biết chuyện danh sách?"


"Chuyện này cô không cần biết, ta hỏi cô, gần đây có một vị công tử áo trắng thường xuyên đến nghe hát đúng không?"
Tôi nghi hoặc nói: "Bùi công tử?"


Thát Bạt San cười nói: "Họ Bùi là quốc họ, dưới chân thiên tử tất nhiên vương công quý tộc tập hợp. Cô cũng biết hắn là ai, hắn chính là...". Cô ta dừng bước chân bên cạnh tôi, cúi đầu thì thầm với tôi: "Đương kim Thái tử điện hạ, Bùi Lãm".


Tôi kinh hoảng hít một hơi khí lạnh, lại nghe cô ta nói: "Danh sách đang ở trong tay hắn. Ta có thể giúp cô vào Đông cung lấy được danh sách, nhưng phải có điều kiện trao đổi, cô phải đồng ý với ta một chuyện".
"Chuyện gì?"
"Vĩnh viễn không được gặp lại Bùi Quân".


Tôi bỗng nhiên nở nụ cười: "Dựa vào cái gì ta phải tin cô?"


"Tin hay không tùy cô. Thân phận của cô không thể lộ ra bên ngoài, điểm này ta rõ hơn cô. Mặc kệ thế nào, Bùi Quân cũng không thể cưới cô. Chỉ cần có sự trợ giúp của ta, cô cũng không khó sống ở Đông cung, muốn lấy danh sách cũng không phải là chuyện khó. Mai Tri Tuyết, ta cho cô thời gian suy nghĩ một ngày, đêm mai ta lại đến". Nói xong, cô ta xòe quạt ngọc ra, cười phong lưu phóng khoáng, nghênh ngang bước đi.


Ban đêm, tôi nằm trong lòng Bùi Quân, quấn sợi dây buộc tóc chàng trong tay, nói: "A Quân, chàng sẽ cưới ta, đúng không?"
Thân thể chàng hơi cứng lại, lặng im rất lâu, sau đó giọng nói trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu: "Đúng".
"Khi nào chàng cưới ta?"
"...Sẽ không lâu nữa".
"Không lâu nữa là bao lâu?"


"Khi nào tìm được danh sách sửa lại vụ án Mai gia, ta sẽ cưới nàng".
Tôi kìm nén cho giọng không run rẩy, nói: "Nếu chàng cưới ta, chàng làm thế nào để cự tuyệt lại hôn sự cho Hoàng thượng chỉ hôn?"


Đồng tử chàng co lại trong nháy mắt, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tia kinh hoảng: "Tiểu Mai...sao nàng lại biết chuyện chỉ hôn..."
"Chàng không cần biết làm sao ta biết, chàng chỉ cần trả lời ta, chuyện đó không phải là thật chứ?"
Trầm mặc, sự trầm mặc khiến cho người khác không hít thở nổi.


"...Là thật". Chàng trả lời khó khăn, "Hoàng thượng chỉ hôn cho ta và Tam công chúa nước Yến. Dù sao liên quan đến quan hệ hai nước, ta không thể trực tiếp từ chối, nhưng ta cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý".
Lòng lạnh ngắt.


Ngày hôm sau, Thát Bạt San đúng giờ xuất hiện, mặc y phục cẩm hoa như trước, chiếc quạt trong tay thản nhiên lắc lư, nhìn tôi cười: "Bây giờ tin ta chưa?"
Tôi quay mặt không nói lời nào.


"Cô là người sống sót duy nhất của Mai gia, tổ phụ của cô bị trầm oan, tất cả nằm trong một quyết định của cô". Cô ta thu lại quạt, ngả ngớn vuốt cằm tôi, nói: "Cô không thể dựa vào Bùi Quân sống cả đời, sau này chàng kết hôn với ta, cô tính tự lập như thế nào? Mai Tri Tuyết, cô có biết rốt cuộc Bùi Quân muốn gì không, cô có biết hiện giờ chàng đối mặt với nhiều áp lực như nào không, cô có biết một gia tộc bên vợ cường đại có thể đem lại cho chàng giúp đỡ nhiều như nào không?"


Tính toán của Thát Bạt San không đúng cho lắm, danh sách chắc chắn không nằm trong tay Bùi Lãm, tôi thật ngốc, thật khờ mới có thể bị lời của cô ta mê hoặc. Nếu là bây giờ, chắc chắn tôi sẽ không tin quỷ kế của cô ta.
Nhưng mà, những mấu chốt liên tiếp, khiến tôi thắc mắc trong mơ.


Tôi đẩy quạt cô ta ra, mờ mịt nói: "Được, ta đồng ý điều kiện của cô, từ nay về sau sẽ không gặp Bùi Quân nữa. Cô tính giúp ta như nào?"


Cô ta thuận thế thu lại quạt, vừa lòng nói: "Mai Tri Tuyết, cô là người thông minh. Ở nước Yến của ta có một loại tình cổ, tên là sinh tình cổ. Cổ trùng này khi hạ vào người, cô sẽ không tự chủ được mà yêu Thái tử điện hạ, từ nay về sau sẽ quên sạch sành sanh Bùi Quân. Sớm hay muộn cô cũng phải chia tay Bùi Quân, đau lâu dài không bằng đau lúc này. Huống chi, có sinh tình cổ giúp đỡ, cô sẽ không đau khổ gì, dễ dàng vứt đi tình yêu với Bùi Quân, sao lại không làm chứ?"


Một cơn đau đớn kịch liệt từ lưng truyền đến, nhanh chóng lan ra toàn thân, mỗi một tấc da thịt đều như đang phải chịu hình phạt lăng trì. Tôi thống khổ cuộn người trên nền nhà, chỉ cần cử động một chút, đau đớn lại tăng thêm. Tựa như thân thể đang ở trong luyện ngục vậy, đau đến mức muốn ngất xỉu. Chỉ trong thời gian một chút, mồ hôi lạnh đã thấm ướt hết y phục.


Thát Bạt San vỗ lưng tôi, thích thú thưởng thức sự chật vật của tôi, cười nói: "Cổ trùng kí sinh trên xương sống, đây là đau đớn của tình cổ, xâm nhập xương tủy. Cô nhịn một chút, rất nhanh sẽ qua thôi".
...


Tôi ngồi bật dậy, vết thương trên lưng đau lâm râm. Nghĩ lại vẫn còn sợ, xoa ngực, mồ hôi trên trán rơi lã chã.
Hi Âm buông quyển sách trong tay, vén y bào ngồi lên mép giường, giờ tay sờ trán tôi, thân mật nói: "Tiểu Mai, nàng sao vậy? Gặp ác mộng sao?"


Ánh nến lay lắt chiếu rõ một bên mặt tuấn mỹ vô song của chàng, tôi chằm chằm nhìn chàng, sau một lúc lâu, nói: "Thánh tăng, ta biết người nào hạ cổ ta rồi".
"Là ai?"


"Ta mới mơ thấy Thát Bạt San lừa ta chịu cổ. Cô ta gạt ta, nói danh sách nằm trong tay Bùi Lãm, cô ta có thể dùng sinh tình cổ giúp ta vào Đông cung, nhưng điều kiện là đời này kiếp này ta không được gặp chàng".
Hi Âm cười lạnh: "Quả nhiên là cô ta".


"Hình như cô ta nói với ta, cổ trùng kí sinh trên xương sống. Ta nghĩ, có thể nào khi ta chịu hình phạt một trăm trượng, đánh vào cổ trùng nên loại nó ra cơ thể ta không?"


"Cổ trùng kí sinh trên xương...". Chàng trầm ngâm trong nháy mắt, nói: "Không phải là không thể. Khi ta cứu nàng lên, thương thế trên lưng nàng rất nghiêm trọng, miệng vết thương máu chảy lênh láng, thật sự có thể lờ mờ thấy được sống lưng xanh trắng".


Thì ra là thế! Người giải cố cho ta không phải là ai mà chính là hình phạt trăm trượng kia! Tuy rằng da thịt chịu chút khổ sở, không hề nghĩ trong họa có phúc, vô tình loại cổ trùng trong người ra bên ngoài.


Nhưng hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, tôi vẫn không rét mà run. Mỗi mùa nắng nóng, gió đêm mang theo vài phần khô nóng. Đêm tối trời đẹp, ve kêu râm ran. Tôi không kìm được rùng mình một cái.
"Tiểu Mai...". Hi Âm ôm tôi vào lòng, dịu dàng xoa lưng tôi, nhẹ giọng nói: "Đều qua rồi, đều qua rồi...".


Đã từng, da thịt đau đến thấu tâm can, nỗi khổ ly biệt khoan vào xương cốt. May mắn, chuyển chuyển dời dời, cuối cùng tôi quay về với chàng. Tôi gắt gao ôm chàng, tham lam hấp thu ấm áp của chàng, nhiệt độ trên cơ thể xuyên qua quần áo, sưởi ấm lẫn nhau.


Đêm đen, nếu như có thể, đời này kiếp này tôi cũng không muốn buông chàng ta. Không, không chỉ đời này kiếp này, mà phải đời đời kiếp kiếp.
Cây hoa xanh ngắt, mùi thơm hoa mai ngào ngạt, gió nhự thổi hương hoa quế đến, thấm vào lòng người. Đêm trăng sáng, ánh sao lấp lánh mơ hồ như đom đóm.


Chỉ chớp mắt thôi đã đến mười bốn tháng tám.
Gần đây, biên giới tây bắc rất hỗn loạn.


Mấy ngày trước một thương đội nước Hứa đi đến Đôn Hoàng, sau khi tiến vào sa mạc biên giới Hứa - Yến thì mất tích. Không lâu sau, có người ở vùng lân cận nước Yến phát hiện thi thể của bọn họ, tình trạng tử vong rất đáng sợ, tất cả tài vật đều bị cướp sạch. Không những vậy, nước Yến còn đổ tội cho người ch.ết, cũng truy nã toàn bộ thân nhân của bọn họ.


Tri phủ Đôn Hoàng yêu cầu làm cho rõ vụ này, lại bị đại tướng nước Yến Thát Bạt Phi ngăn cản, quân số đóng ở Ôn Túc vốn chỉ ba vạn tăng thành sáu vạn trong một đêm, có xu hướng rục rịch. Tri phủ Đôn Hoàng cùng đường, kêu gọi sự giúp đỡ của Đại ti mã Lí Viễn. Lí Viễn phái sứ giả đàm phán với Thát Bạt Phi, không ngờ Thát Bạt Phi ngang nhiên chém giết sứ giả, có ý khiêu khích rõ ràng.


Chiến sự Hứa - Yến hết sức căng thẳng.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Trong kinh thành, Bùi Lãm bệnh nặng, Liễu thừa tướng tạm thời nhiếp chính, tất cả nghiêm khắc tiến hành. Nhưng đây chỉ là dấu hiệu sóng yên biển lặng trước lúc mưa bão.


Giờ Ngọ ngày hôm sau, Hi Âm nhận được một lá thư của Thát Bạt San, mời chàng tụ họp trong ngày mai.
Tôi liếc mắt nhìn chàng, nói: "Thát Bạt San này muốn thực hiện quỷ kế gì? Khó có thể nào, cô ta biết chàng hưu cô ta, cho nên cố gắng lần cuối sao? Ta hỏi chàng, chàng có muốn cho cô ta một cơ hội nữa..."


Hi Âm tùy tiện đốt thư, ánh lửa nhảy nhót, trong nháy mắt, thư kia đã hóa thành tro tàn.
Chàng khẽ nhíu mày, cười như không cười liếc tôi, nói: "Chi bằng nàng đi theo ta, mười lăm tháng tám lại là lễ hội ở Cẩm Thành".


Tôi cực kì đau đớn nói: "Quốc nạn ập xuống, người thân là vương gia một nước, còn có tâm trạng dạo hội sao?"
Hi Âm cười: "Chẳng lẽ nàng không muốn sao?"
Cũng không phải không muốn...
Tôi: "Như vậy...vương gia tranh thủ lúc rảnh cũng được".


Qua ba tháng lại trở lại Cẩm Thành. Ánh đèn lay lắt, y hương tấn ảnh, cảnh tượng lễ hội phồn hoa náo nhiệt đã đi vào dĩ vãng. Mười lăm tháng tám là lễ hội Trung thu, trăng sáng treo trên trời, ánh sáng soi rọi khắp nhân gian.


Tựa vào lan can của nhã gian trên lầu hai tửu lâu như trước, tôi chống má nhìn người đến người đi dưới lầu. Đêm nay là đêm đoàn viên, không biết lại nảy sinh bao nhiêu giai thoại tài tử giai nhân nữa đây.


Tôi tiếc đứt ruột nói: "Ngày hôm đó ta chạy trốn khỏi hoàng cung bằng đường thủy, vốn không có cơ hội trộm một ít đồ quý giá, đèn hoa sen chàng thắng đố đèn ta cũng bỏ lại trong cung, thật là đáng tiếc".


"Không sao, mất cũng mất rồi. Nếu nàng thích, ta có thể nhờ cao thủ làm đèn làm cho nàng một cái". Hi Âm cầm chén trà uống một hớp, chán ghét nói: "Trà này còn kém xa nàng pha..."
Tôi lắc đầu, nhấm nháp một chiếc bánh trung thu tinh xảo. Bỏ vào miệng, ngọt mà không gắt, rất hợp ý tôi.


"Đừng phí tiền như vậy, chỉ là một ý nghĩ muốn đèn thôi. Những ngày ta bị Bùi Lãm giam trong cung, kêu trời không biết kêu đất chẳng hay, mỗi ngày nhìn chiếc đèn kia, như là nhìn vật nhớ người".


Hi Âm gật đầu hiểu biết, nói: "Cũng đúng, dù sao bây giờ toàn bộ cơ thể ta là của nàng, nhìn vật nhớ người hay gì gì đó, cũng không quan trọng nữa".


Tôi sửng sốt, bánh trung thu nghẹn ngay cổ họng, như có một ngọn lửa thiêt đốt từ tai lan ra hai bên má. Tôi vội cầm chén trà uống một hơi, cúi đầu ho nhẹ nói: "Chàng bảo An An đưa đèn cho ta, ý muốn bảo ta chờ chàng phải không?"


"Phải, ta muốn nàng chờ, nhưng sẽ không lâu. Nếu nàng không trốn khỏi cung, ta cũng sẽ nhanh chóng cứu nàng ta. Tiểu Mai, nàng đưa trâm hoa mai làm tín vật, đó là dùng toàn bộ thân thế để đặt cược, sao ta lại để nàng chịu thua được chứ?"


Tôi đưa chìa khóa giấu trong trâm hoa mai cho chàng, cược rằng chàng sẽ không rời đi. Nếu tôi thua, mãi mãi tôi không tìm ra danh sách, Mai gia sẽ không có cơ hội chuyển mình, tôi cũng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của gia tộc. Cũng may, cuối cùng chàng không làm cho tôi thất vọng.


Trong nhất thời, như có một dòng mật ngọt chảy qua tim, trống ngực nổi dậy. Tôi chỉ ngượng ngùng cúi đầu, nói: "Chìa khóa trong cây trâm kia rốt cuộc có bí mật gì. ổ khóa ở đây? Những chuyện này có manh mối không?"


"Tạm thời chưa có. Chẳng qua, nếu ta đoán đúng, chỉ cần tìm được ổ khóa phù hợp, sẽ tìm ra danh sách". Chàng buông chén trà thản nhiên nhìn tôi nói: "Chìa khóa này, nổi tiếng vì thất lạc đã lâu".






Truyện liên quan