Chương 50: Nhìn được không ăn được, vương gia cũng không nhẫn nại nổi
Trận chiến đêm qua, Thục quân tiêu diệt tổng cộng ba vạn hai ngàn quân Yến, quân Yến tổn binh hao tướng, nhuệ khí giảm đi, mà bên này tổn thất rất ít, ch.ết chỉ hơn trăm người. Tất cả điều này là do Hi Âm phá tan quỷ kế của Thát Bạt San, quyết định cho một đội quân quay lại đường cũ, phá giải mai phục phía sau của quân Yến.
Màn đêm buông xuống, Hi Âm mở tiệc khao thưởng tướng sĩ trong quân doanh.
Gia Dự Quan ở tây bắc lạnh kinh khủng, thực vật sần sùi đơn giản, ngoại trừ dân chúng chuẩn bị thức ăn cho tướng sĩ, thì còn chút món nướng thôn quê.
Đêm xuống, trong quân doanh đốt lửa trại, ngọn lửa lay động trong gió, hương rượu thơm thuần phiêu tán trong gió. Đám lính ngồi vây quanh lửa trại ăn thịt uống rượu, một số người phạt rượu năm sáu li, còn một số đã sớm say bí tỉ.
Hi Âm hưng phấn ngẩng cao đầu, nâng cốc chúc mừng với đám lính, uống hết ba tuần rượu. Tửu lượng của chảng rất cao, liên tiếp uống hai ba vò mà vẫn không say. Không ít tướng sĩ lại chúc rượu chàng đều bị bại trận, thua tâm phục khẩu phục.
Bóng đêm càng dày đặc, không ít người đã rã rời, nghiêng ngả đi về doanh trướng, còn một ít người thì ôm luôn vò rượu ngủ ngay bên lửa trại. Ngọn lửa sáng rực dần dần tắt, bóng đêm thâm trầm lặng im không một tiếng động bao phủ cả doanh trại. Thỉnh thoảng có một, hai tiếng kêu la không rõ ràng, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Rượu ngon cơm no, tôi dìu Hi Âm về lều tướng, thở dài tự đáy lòng: "Thánh tăng à, rốt cuộc sao người có thể uống nhiều rượu vậy chứ?"
Chàng bắt lấy vai tôi, nhíu mày cười như không cười nhìn tôi, thản nhiên nói: "Nếu uống một cách quang minh chính đại, ta chỉ uống được hết một vò".
Tôi thấy lạ: "Chẳng lẽ vừa rồi chàng không uống quang minh chính đại sao?"
Chàng lấy một cái bình trắng nhỏ từ trong vạt áo ra, thản nhiên nói: "Trước đó ta đã uống thuốc giải rượu, vừa rồi muốn uống nhiều cũng được, ít cũng được. Đừng nói lấy một chọi mười, một chọi trăm cũng không thành vấn đề".
Thì ra là thế...
Tôi liếc chàng khinh bỉ, nói: "Ta tưởng chàng là hào kiệt ngàn chén không say...Nếu chúc mừng, sẽ uống đến mức tận hứng rồi về. Chàng lại uống thuốc giải rượu trước rồi uống rượu với các tướng sĩ, vậy còn có nghĩa gì nữa? Chàng dùng tà đạo, thắng nhưng không phục!"
Hi Âm lắc đầu, hùng hồn biện luận: "Tối nay có khách đến chơi, ta không thể uống say. Nhưng nếu ta không uống, chắc chắn sẽ không làm đám tướng sĩ vui vẻ. Trước ta uống thuốc giải rượu, còn làm cho bọn họ hứng thú uống rượu, lại đón khách đúng giờ. Hoàn thành hai chuyện, có gì không tốt?"
Tôi nghĩ sơ sơ, cảm thấy lời chàng không phải không có lí, bèn hỏi: "Ai muốn tới chơi?"
Chàng không trả lời tôi, cười cười, nói hàm ý: "Có khách từ xa tới, sao lại không nghênh tiếp?"
Nửa đêm, dược hương lững lờ bay ra từ trong lư hương, khói nhẹ lượn lờ tan trong không trung.
Hi Âm ngồi bên bàn thẩm duyệt quân tình, tôi lại ngồi xếp bằng trên giường, trong tay là một bộ bảy cuốn võ kinh. Hành quân bên ngoài, không có thoại bản, chỉ có thể xem nhiêu sách đó. Căn cứ vào kế sách trong binh , tôi chán chường lật lật "Lục thao"*, trong lòng thầm bàn tính tình hình chiến đấu của trận chiến này.
*Lục Thao hay Lược Thao (giản thể: 六韬) hay Thái công lục thao (太公六韬), Thái công binh pháp (太公兵法) là một tác phẩm binh pháp tương truyền do Khương Tử Nha đầu đời nhà Chu sáng tác. Đây được coi là một trong những bộ binh pháp đầu tiên của Trung Quốc thời cổ đại và là một trong Vũ kinh thất thư hay bảy bộ binh pháp kinh điển của Trung Quốc (wiki)
Quân chủ lực nước Yến bị hao tổn, hiện giờ chỉ còn chưa đến tám vạn quân đóng ở Ôn Túc, trong ngắn hạn sẽ không đối kháng trực tiếp với quân Hứa. Thát Bạt San đứng phía sau màn, chưa từng lộ diện. Cho dù Hi Âm thông cáo thiên hạ hưu thê phế phi, cô ta cũng chưa từng ra mặt giải thích, giống như đã bốc hơi trong thế gian, thậm chí ngay cả vương thất nước Yến cũng không phản hồi gì về chuyện này.
Tôi gãi cằm, đây là người phụ nữ giảo hoạt biến thái, tiếp theo sẽ ra chiêu gì đối phó với Thục quân nữa đây?
Đang lúc tôi chìm trong suy nghĩ, vang lên tiếng bước chân ở bên tai, ngẩng đầu nhìn thấy Hi Âm nghiêng người ngồi lên mép giường. Bờ môi chàng nở nụ cười, nói: "Sao còn chưa ngủ?"
Tôi trở mình, thoải mái nằm lên đùi chàng, nói: "Không phải tối nay có khách đến thăm sao? Ta tò mò, ta muốn gặp".
Chàng khẽ vuốt tóc tôi, nói: "Vị khách này, không hẳn nàng gặp được".
Tôi cân nhắc trong nháy mắt, nghiêm túc nói: "Hiện tại chỉ có Thát Bạt San là người ta không muốn gặp".
"Như vậy, Bùi Lãm thì sao?"
Lòng tôi có chút nhói, đột nhiên ngẩng đầu: "... Bùi Lãm?"
Hi Âm gật đầu: "Nàng không nghe lầm, ta không nói lầm, đúng là Bùi Lãm. Mấy ngày trước ta nhận được mật tín của hắn, trong thư nói giờ Sửu đêm nay hắn sẽ đến Gia Dự Quan gặp ta".
Tôi không tin được, nói: "Nhưng, nhưng không phải hắn trúng cổ độc không thể thiết triều được sao, sao lại từ kinh thành xa xôi ngàn dặm chạy đến tây bắc?"
Hiện giờ kinh thành toàn bộ giới nghiêm, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được, Bùi Lãm giấu diếm Liễu thừa tướng và bá quan văn võ đến đây gặp Hi Âm, khó có thể nào...Tôi hỏi: "Hắn đến nhờ chàng chữa trị sao?"
Hi Âm lắc đầu: "Không phải, độc của sinh tình cổ, chỉ có thành viên hoàng tộc nước Yến mới biết cách giải. Chuyện lại bản thân Bùi Lãm hiểu rõ. Huống hồ, theo lời nói của Thát Bạt San, tử cổ trong cơ thể Bùi Lãm đã hóa thành kịch độc lan ra toàn thân, muốn đánh xương loại cổ cũng không thể được".
Tôi cúi đầu im lặng không nói. Nếu không đánh bại quân Yến lấy thuốc giải, chỉ sợ thời gian của Bùi Lãm không còn nhiều.
Theo ý tứ của Thát Bạt San, khi tôi bị người ta đánh cũng đã loại ra cổ, mà dư độc trong cơ thể vẫn chưa được giải trừ, nên không thể khôi phục lại trí nhớ. Nhưng từ khi rời cung đến nay, tôi cũng đã nhớ ra nhiều chuyện trước đây.
Thật là kì lạ.
"Vì sao?"
Hi Âm không chút để ý gặm lấy vành tai tôi, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Rất lâu sau, nói: "Chỉ sợ...kinh thành phải đổi chủ".
Giờ Sửu, một chiếc xe ngựa đứng ngoài quân doanh, dường như bị bóng đêm bao phủ. Không lâu sau, một người đàn ông mặc cẩm bào đen được tùy tùng chậm rãi dìu xuống từ trên xe ngựa.
Bước chân Bùi Lãm lảo đảo, mặc dù ẩn trong màn đêm dày đặc, nhưng cũng không khó để nhìn ra sắc mặt hắn trắng bệch như giấy. Hắn luôn luôn che miệng ho nhẹ, trong mắt tựa hồ kìm nén ẩn nhẫn.
Hi Âm vén mành bước ta, bước nhanh về phía hắn, hai người nói chuyện với nhau một hồi. Bùi Lãm khẽ nhíu mày, sắc mặt rất nghiêm trọng, Hi Âm nhếch môi cười khẽ, xoay người dẫn hắn đi đến lều tướng. Thân hình Bùi Lãm ngừng lại, lại liếc mắt quay đầu về phía bên này, ánh mắt trong trẻo như nước chảy.
Hô hấp tôi ngừng lại, vội vàng buông mành ẩn thân để hắn không nhận ra tôi. Sau một lúc lâu, khi tôi nhìn ra bên ngoài lại, đã không còn thấy bóng dáng của hắn.
Mới vừa rồi chỉ vội thoáng nhìn, tôi rõ ràng thấy hắn nhếch môi, nhìn khẩu âm của hắn, hình như khẽ gọi... Mai Nhi.
Tôi đứng ngồi không yên, một lát lại nằm, một lát lại đứng lên bước qua bước lại. Trong đầu nhớ lại khoảng thời gian trong cung, rốt cuộc sao tôi tiếp cận được với thuốc giải gì chứ. Suy nghĩ cẩn thận cả buổi, vẫn không có đầu mối, đành từ bỏ.
Hi Âm và Bùi Lãm mật đàm cả đêm, cho đến tảng sáng mới quay về trướng nghỉ tạm.
Tôi ráng mở mắt lim dim nhìn chàng một cái, mặt chàng có vẻ mỏi mệt, nhanh chóng cởi áo ngoài ra nằm cạnh tôi. Tôi thay tấm thảm nhung cho chàng, chợt thấy trên lưng căng thẳng, thân mình bị chàng kéo vào trong ngực.
Tôi vùi đầu vào ngực chàng, thấp giọng hỏi: "Bùi Lãm đi rồi sao?"
Hi Âm khẽ ừm một tiếng, nhắm mắt nói: "Cái gọi là lòng tham không đáy, có người đã "dưới một người trên vạn người" lại không biết giới hạn, không nên kéo luôn người trên xuống, bản thân lại đứng trên điện Cửu Long không buông". Chàng vuốt ve lưng tôi từng chút một, hơi thở mát lành cố ý thổi vào trán tôi.
Tôi cả kinh, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Ý của chàng là trong kinh có người muốn làm phản sao?". Tôi lại cẩn thận nhẩm lại lời chàng nói, hỏi: "Không phải là...Liễu thừa tướng chứ?"
Hi Âm từ chối cho ý kiến, hiển nhiên đồng ý với lời tôi đoán. Sau một lát, giọng nói chàng nhiễm chút buồn ngủ: "Tình cảnh hiện giờ của Bùi Lãm hết sức nguy hiểm, hai mặt có địch tiến thoái lưỡng nan. Vì chuyện này hắn đặc biệt cầu cứu ta, nàng nói ta nên cứu hay không?"
Tôi im lặng ngẩng mặt dò xét chàng, chàng nhắm mắt lại, sắc mặt trầm tĩnh như nước, không có chút gợn sóng. Tôi cân nhắc hồi lâu, thận trọng nói: "Nên cứu".
Bỗng nhiên chàng nở nụ cười, thở dài: "Tiểu Mai nói cứu, thì cứu đi".
Tôi bất giác dở khóc dở cười, cọ cọ vào cằm chàng, sẵng giọng: "Này này, đây là chuyện giỡn chơi sao?".
Hi Âm bắt lấy cánh tay không an phận của tôi đặt trước ngực, bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt sáng ngời. Bờ môi khẽ nhếch, ý cười sâu hơn ba phần, chàng thản nhiên nói: "Liễu thừa tướng giúp Bùi Lãm đăng cơ, có công ủng hộ. Mới đầu hắn kéo bè kết cánh, bài trừ đối lập, vơ vét của cải bốn phía, Bùi Lãm vẫn nhắm một mắt mở một mắt chưa truy cứu. Hiện giờ Bùi Lãm bệnh nặng, hắn nhân cơ hội làm khó dễ, xét đến cùng vẫn do Bùi Lãm không có con nối dõi. Lần này nước Yến bỗng nhiên đem quân tấn công, trong triều nước Hứa chắc chắn có nội ứng của bọn họ.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến lời Thát Bạt San nói với Hi Âm ngày hôm đó - nếu chỉ đơn giản chọn đồng mình, chàng không phải là tối ưu. Đâ vốn là việc trao đổi lợi ích, chàng có thể cho ta, không phải người ngoài không thể.
Hóa ra cô ta ám chỉ "người ngoài" là Liễu thừa tướng.
"Cái gọi là lòng tham không đáy, cáo già quá mức nóng vội, cho nên mới lộ ra manh mối làm Bùi Lãm phát hiện. Cáo già vốn có tài trị quốc, nhưng ngôi vị hoàng đế phải do con cháu Bùi gia ngồi lên, giang sơn của Bùi gia, tuyệt không cho người ngoài nhúng vào".
Tôi nói: "Cho nên nói, chàng sớm nhìn ra Liễu thừa tướng không thần phục rồi sao?"
Hi Âm ra vẻ khiêm tốn nói: "Hơi nhìn được, hơi nhìn được..."
Yêu tăng này!
Tôi mở vòng tay chàng, ra sức cọ cọ vào ngực chàng, không ngờ bị chàng bắt được, tôi vừa tránh chàng lại bắt được...Cứ lặp đi lặp lại như vậy một hồi, chàng đột ngột đặt tôi dưới thân, ánh mắt sáng rực bức người, hình như có một ngọn lửa u ám thiêu đốt bên trong.
Tôi nhìn chàng chằm chằm, chóp mũi khẽ chạm vào nhau, nghe thấy hô hấp lẫn nhau. Vạt áo bị chàng mở ra có chút rộng thùng thình, bờ ngực trắng nõn như ngọc như ẩn như hiện, dường như khiến tôi muốn đầu hàng chàng.
Chàng đè đầu vai tôi, nói: "Tiểu Mai, có chuyện ta muốn làm đã lâu..."
"Chuyện...chuyện gì?"
Nếu không là chuyện ở trên giường, thì còn là chuyện gì nữa...
"Biết rõ còn hỏi".
Tôi nói: "Đây là quân...quân doanh. Tốt xấu gì vương gia cũng làm gương một chút đi..."
"Nhìn được không ăn được, vương gia cũng không nhẫn nại nổi".
Hi Âm cười khẽ, liên tiếp hôn lên trán tôi, xuống dưới mắt, chóp mũi, hai má...Chàng dịu dàng hôn như nước, cẩn thận hôn xuống, như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng lướt qua.
Môi chàng lưu luyến trên môi tôi, không tấn công bá đạo, chỉ mềm mại ma sát triền miên, kiên nhẫn dẫn đường cho tôi. Chàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trên gương mặt tuấn tú bỗng nhiên đỏ bừng.
Tôi xấu hổ mặt đỏ tía tai, vặn vẹo cơ thể không tự nhiên, theo bản năng tránh khỏi cái hôn lên môi của chàng. Hi Âm bỗng nhiên dừng động tác, nhẹ giọng hỏi tôi: "Tiểu Mai, nàng...có bằng lòng không?"
Bằng lòng không...Hình như là bằng lòng. Nhưng giờ phút này, tôi không thể trả lời thẳng là bằng lòng, như vậy có vẻ tôi rất buông thả. Tôi cũng không thể nói là không muốn, vậy không phải là nói một đằng nghĩ một nẻo sao?
Hình như Hi Âm liếc mắt đã hiểu tâm tư của tôi, không đợi tôi đáp lại, ngón tay thon dài liền từ vai đi xuống, nhanh nhẹn xâm nhập vạt áo tôi, thành thạo vuốt ve cơ thể tôi. Vành tai tôi nóng lên, vừa định đẩy chàng ta, môi chàng cũng nhanh chóng lấp kín, đầu lưỡi xâm nhập từng tấc bên trong, như thăm dò từng chỗ bí mật trong khoang miệng tôi.
Khác với lúc trước, nụ hôn này bá đạo nhiệt liệt, không để cho tôi có nửa phần phản kháng. Dần dần, thân thể tôi mềm yếu ở trong lòng chàng, sức lực cả người đều bị rút đi, chỉ tùy tiện để chàng sắp xếp. Da thịt ấm áp dính sát vào nhau, trong khoang mũi tràn ngập hơi thở đàn ông tinh khiết của chàng.
Triền miên trong lửa nóng, ý thức dần dần rời khỏi thân thể, tôi như được chàng đưa lên mâu, mơ hồ như phiêu diêu trong gió không thôi...
Ngoài trướng, mặt trời mọc từ hướng đông, ánh bình minh ngập trời, rực rỡ vô cùng.
Trong trướng, mây mưa thất thường, kim nghê hồng lãng, điên đảo dung hoa*.
*câu văn hoa mĩ chỉ việc-mà-ai-cũng-hiểu-là-việc-gì-đó