Chương 17. Mộ Dung Phục không phải biểu ca của ngươi
Lưu Tiêu nói: "Sử dụng hay không là quyền tự do của ngươi, ngươi chỉ cần tu luyện Bắc Minh Thần Công là được rồi."
"Chỉ cần ngươi có cơ sở Bắc Minh Thần Công nhất định là được, ta đã có kế hoạch cho ngươi rồi."
Kế hoạch của Lưu Tiêu chính là Vô Nhai Tử.
Hắn cũng rất thèm nội lực của Vô Nhai Tử.
Nhưng hắn không biết cách phá giải Trân Lung Kỳ Cục, hắn cũng lười đi nghiên cứu cờ vây nữa, với lại tạm thời hắn không thể rời khỏi Thiên Cơ Lâu.
Thế nên cho Vương Ngữ Yên đi hấp thụ nội lực của Vô Nhai Tử là tốt nhất.
"Thế cũng được!"
Thực ra sau những chuyện gần đây thì Vương Ngữ Yên cũng cảm thấy không có võ công thì không thể sống yên lành được.
Gần đây khi gặp nạn thì nàng đã có ý tưởng học tập võ công rồi.
Bây giờ bản thân chỉ cần quan sát xem lâu chủ thuyết phục Đoàn Dự ra sao để hắn đem Bắc Minh Thần Công truyền cho mình.
Nàng đã có kế hoạch rồi, xíu nàng sẽ âm thầm ngáng chân, báo mối thù bị lâu chủ lừa này.
"Đoàn công tử, xin hãy qua đây một tý!"
Lưu Tiêu biết rõ Đoàn Dự ngồi bên kia nghe lén từ đầu đến cuối, ban đầu hắn cũng đã cố ý cho y nghe cuộc trò chuyện này rồi.
Một lát sau Đoàn Dự qua phòng của Vương Ngữ Yên.
"Đoàn công tử, võ công ngươi học là của Tiêu Dao Phái, nếu không có tiền bối cho phép thì ngươi không thể truyền ra ngoài."
Đoàn Dự còn chưa nói thì Vương Ngữ Yên đã mở miệng trước rồi.
Lại còn ngăn không cho Đoàn Dự truyền công nữa chứ.
Bởi vì nàng biết chỉ cần bản thân muốn thì đừng nói Bắc Minh Thần Công, ngay cả Lục Mạch Thần Kiếm Đoàn Dự cũng sẽ cho mình.
Đoàn Dự cũng là người thông tuệ, chớp mắt đã biết rõ Vương Ngữ Yên muốn ngáng chân Lưu Tiêu một tý.
Sau đó y liền gật đầu phối hợp: "Lâu chủ, Vương cô nương nói đúng, Bắc Minh Thần Công là thần tiên tỷ tỷ giao cho ta, không thể truyền ra ngoài được."
Lưu Tiêu trừng Vương Ngữ Yên một cái.
Ta thỉnh cầu thần thông cho ngươi, ngươi lại chơi ngáng chân ta.
Vương Ngữ Yên đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác một cách chột dạ.
Nhưng Lưu Tiêu sao có thể cho kế hoạch của bọn hắn thành công được.
Dù bây giờ Đoàn Dự không cho thì hai ngày sau hắn cũng sẽ học được Bắc Minh Thần Công, không có gì phải sợ.
Lưu Tiêu vẫn bình chân như vại, nói: "Thiên Cơ Lâu ta cũng có Bắc Minh Thần Công, chẳng qua là ta lười đi đến tổng bộ để lấy bí tịch thôi."
Cứ chém gió trước đi đã.
Coi như chuẩn bị trước cho việc sau này mình biết Bắc Minh Thần Công.
Vương Ngữ Yên cùng Đoàn Dự nghe thế thì thất kinh, lại có nhận thức mới về Thiên Cơ Lâu.
Nhớ đến sự thần bí của Thiên Cơ Lâu, cùng với chuyện Lưu Tiêu sử dụng một chiêu liền có thể trấn áp được Cưu Ma Trí thì cả hai đều không có nghi ngờ gì cả.
Lưu Tiêu thấy cả hai đều kinh ngạc thì rất hài lòng, nói tiếp: "Việc Đoàn công tử truyền Bắc Minh Thần Công cho người khác là không đúng."
"Nhưng nếu người được truyền là Vương Ngữ Yên thì không có vấn đề gì cả."
"Vì sao?"
Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên đồng thanh.
Lưu Tiêu lại ném ra một tin tức vô cùng nặng ký khác: "Bởi vì điển tịch Bắc Minh Thần Công mà Đoàn công tử lấy được là do chính tay bà ngoại của Vương Ngữ Yên để lại."
Đoàn Dự bất ngờ vô cùng!
Lúc này hắn mới hiểu vì sao thần tiên tỷ tỷ lại giống với Vương cô nương như thế.
Thì ra thần tiên tỷ tỷ là bà ngoại của Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên hô lên một cách đầy khiếp sợ: "Lâu chủ biết bà ngoại của ta sao?"
Lưu Tiêu nói: "Biết chứ!"
"Ta không chỉ biết bà ngoại của ngươi, mà ta còn biết ông ngoại của ngươi là ai."
Cảm giác nói trước tương lai này sảng khoái vô cùng.
Hắn nói tiếp: "Ông ngoại ngươi bị một người phản bội đả thương, hiện tại nửa sống nửa ch.ết, trốn đi rồi, chắc không còn gắng gượng được bao lâu."
"Cách duy nhất để cứu ông ngoại của ngươi chính là luyện võ."
Oanh!
Lời của Lưu Tiêu như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí của Vương Ngữ Yên vậy.
Ông ngoại của mình còn sống, lại còn bị đánh tới mức nửa sống nửa ch.ết.
"Ta học!"
Vương Ngữ Yên gật đầu một cách nghiêm túc, nhìn sơ qua rất khả ái.
"Đoàn công tử..."
Đoàn Dự nghe thế thì không do dự tý nào nữa.
Lập tức móc quyển trục Bắc Minh Thần Công cùng Lăng Ba Vi Bộ ra đưa cho Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên tiếp nhận hai quyển trục một cách trịnh trọng, sau đó cất kỹ.
Một giây sau nàng nhìn sang Lưu Tiêu.
"Lâu chủ, ngươi có thể cứu biểu ca của ta không?"
Thời khắc này nàng đã có chút xa lánh Mộ Dung Phục rồi.
Nhưng trong lòng nàng vẫn quan tâm người biểu ca này.
Lưu Tiêu lại liếc Đoàn Dự một cái.
Khi thấy biểu tình của Lưu Tiêu thì bỗng Đoàn Dự cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra.
"Không thể!"
Lưu Tiêu từ chối thẳng.
Sắc mặt Vương Ngữ Yên tối sầm lại, biết rằng hành vi của Mộ Dung Phục quá đáng vô cùng, xứng đáng bị người khác phỉ nhổ.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Hơn nữa dù sao hắn cũng không phải là biểu ca của ngươi."
Liên tục nói trước tương lai liên tục thoải mái.
Trong lòng của hắn vẫn mong chờ một màn này từ lâu rồi.
"Cha ruột của ngươi không phải là họ Vương."